Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 49: Đổi ngôi nhà khác



Thẩm Quân Dục ghen tỵ. Thì ra Thanh Lan không chỉ tới tặng quà cho anh ta. Ánh mắt anh ta nhìn Dư Bân cũng mang theo chút bất mãn.

Dư Bân nhìn thấy sự lạnh lùng trong ánh mắt ông chủ, nên hơi xấu hổ. Anh ta nhắm mắt lấy món quà bỏng tay từ ông chủ, rồi vội vã chạy ra khỏi văn phòng.

Dư Bân nghĩ mình phải chủ động xin ông chủ đi công tác vài ngày mới được.

Trong phòng làm việc, Thẩm Quân Dục đã lấy quà của Thẩm Thanh Lan tặng mình ra. Đó là một cái hộp hình chữ nhật, dài khoảng nửa mét. Anh ta mở ra, bên trong là một bức tranh.

Lúc mở hết, mắt của Thẩm Quân Dục liền sáng lên, “Tranh của Lãnh Thanh Thu. Còn là bức tranh ban đầu định mang bán đấu giá, nhưng lại đột nhiên nói không bán đấu giá nữa.”

Anh nhìn Thẩm Thanh Lan, “Lan Lan, em lấy được bức tranh này từ đâu vậy?”

“Từ một người bạn.”

“Bạn nào, sao anh lại không biết em còn có một người bạn như thế.” Thẩm Quân Dục thắc mắc. Em gái anh ta có tính cách điềm tĩnh, vốn chẳng có bạn bè gì.

“Một người bạn mới quen. Cô ấy hơi quen biết với người đại diện của Lãnh Thanh Thu. Biết em muốn có bức tranh này, nên cô ấy đã thương lượng với người đại diện của Lãnh Thanh Thu, mua lại bằng giá thấp giúp em.” Thẩm Thanh Lan giải thích.

Cô không nói cho anh biết mình chính là Lãnh Thanh Thu. Tạm thời Thẩm Thanh Lan không muốn để cho người khác biết được thân phận này của mình.

Thẩm Quân Dục hoàn toàn không nghi ngờ lời giải thích của em gái mình, cực kỳ cẩn thận cất kỹ bức tranh, “Chắc chắn ba sẽ rất thích món quà này.”

Thẩm Thanh Lan không nói gì mà chỉ gật đầu. Cô hoàn toàn không quan tâm ông có thích hay không, chỉ không muốn Thẩm Quân Dục lãng phí tiền vào việc này thôi, cho dù nhà bọn họ cũng chẳng thiếu chút tiền này.

“Lan Lan, Phó Hoành Dật về quân đội rồi à?”

“Vâng.”

Thẩm Quân Dục đã đoán được từ khi nhìn thấy Thẩm Thanh Lan đến đây một mình.

“Vậy, tối nay đi ăn cơm với anh nhé. Anh mời.”

Thẩm Thanh Lan nhận lời, “Vâng.”

Ăn tối xong, Thẩm Quân Dục đưa Thẩm Thanh Lan về thẳng Giang Tâm Nhã Uyển, rồi đánh giá xung quanh căn nhà này.

“Ở đây hơi nhỏ. Lan Lan, hay là anh mua cho em một căn nhà lớn nhé?” Thẩm Quân Dục đề nghị.

“Không cần, ở đây rất tốt.”

Nghe Thẩm Thanh Lan từ chối, Thẩm Quân Dục cũng không ép cô. Vừa rồi anh cũng chỉ thuận miệng nói. Mặc dù căn nhà này hơi nhỏ, nhưng đồ đạc bên trong rất tốt. Quan trọng hơn là anh biết Thẩm Thanh Lan nói vậy không phải vì khách sáo với anh.

Thẩm Quân Dục không ở lại lâu, chỉ ngồi chừng mười phút rồi đi.

Thẩm Thanh Lan lấy quần áo phơi trên ban công vào. Cô gấp quần áo của Phó Hoành Dật lại, rồi bỏ vào trong tủ quần áo. Khi chạm đến quần lót của anh, cô chợt nhớ đến thứ mà mình đã chạm phải vào sáng hôm đó, vội rút tay lại như bị điện giật.

Mặt cô đỏ bừng, bớt đi vẻ lạnh lùng thường ngày, rõ là đã nghĩ đến mấy chuyện trẻ con không nên biết. Thẩm Thanh Lan đưa tay xoa khuôn mặt nóng bừng của mình, rồi bỏ đồ lót của Phó Hoành Dật vào ngăn kéo bên dưới trong tủ quần áo.

Thẩm Thanh Lan ở nhà hai ngày, vẽ xong một bức tranh. Bức này không bị cô để tùy ý như những bức trước kia, mà lại được cô cẩn thận cất vào trong một chiếc hộp.

Nhớ đến việc đã mấy hôm không đi học, Thẩm Thanh Lan quyết định đến trường xem một chút, chủ yếu là tìm giáo viên hướng dẫn để chọn đề tài tốt nghiệp.

Giáo viên hướng dẫn đã thúc giục cô từ lâu, thế nhưng Thẩm Thanh Lan vẫn luôn bận nhiều việc, không có thời gian để ý tới. Thừa dịp hôm nay có thời gian, cô định làm cho xong chuyện này trước đã.

Ra khỏi văn phòng của giáo viên hướng dẫn, Thẩm Thanh Lan thuận đường đi đến phòng ký túc. Cô vốn định tìm Phương Đồng đi ăn trưa, ai ngờ lại không gặp. Lúc này cô mới nhớ ra Phương Đồng đã đến tập đoàn Quân Lan thực tập. Thẩm Thanh Lan bỗng nhiên thấy hơi may mắn, lúc đến tập đoàn Quân Lan không chạm mặt cô ấy.

Trong phòng chỉ có Ngô Thiến. Lúc cô đi vào, trùng hợp thấy Ngô Thiến đang trang điểm. Cô ấy mặc một bộ váy vàng cam, là nhãn hiệu đồ nữ mà hôm đó cô và Phó Hoành Dật đã nhìn thấy khi đi dạo.

Ngô Thiến nhìn thấy cô thì hơi bối rối, thậm chí còn tô lem cả son.

“Thanh Lan, cậu... cậu về rồi.” Cô ấy bất an nhìn Thẩm Thanh Lan một cái. Thấy cô đang nhìn mấy món đồ trang điểm trên bàn mình, mắt Ngô Thiến lại càng hiện vẻ bất an hơn. Cô ấy gượng cười, “Đây... Đây phải do phải đi phỏng vấn sao? Nên tớ chỉ muốn trang điểm để trông có sức sống hơn một chút thôi.”

“Đẹp lắm.” Thẩm Thanh Lan bình thản nói.

Ngô Thiến sững người, sau đó mới hiểu ra Thẩm Thanh Lan mới vừa nói gì, “Cảm... cảm ơn.”

“Tớ chỉ về phòng lấy ít đồ rồi lập tức đi ngay. Cậu cứ tiếp tục đi.”

Thẩm Thanh Lan nói xong, liền tiện tay cầm một quyển sách trên bàn rồi ra khỏi phòng ký túc.

Ngô Thiến nhìn Thẩm Thanh Lan rời đi, cảm thấy vô cùng may mắn vì cô không hỏi nguồn gốc của những thứ này.

Thẩm Thanh Lan đi trong sân trường, cả đường thưởng thức phong cảnh trong sân trường. Lần đầu tiên cô nhận ra khuôn viên của trường đại học B thật sự rất đẹp. Tốp năm tốp ba học sinh đi trên đường. Trong sân bóng, ai ai cũng có dáng người khỏe mạnh, mồ hôi đổ như mưa, nhưng lại tràn trề thanh tuổi xuân.

Lần đầu tiên Thẩm Thanh Lan cảm thấy, hình như ba năm qua mình đã bỏ lỡ rất nhiều điều.