Mắt Phải Của Tôi Nhìn Thấy Quỷ

Chương 35: Bồng Lai (3)



Trong núi Bồng Lai nhiều yêu quái, tuy rằng đám yêu quái này đều một lòng tu tiên nhưng cũng có những yêu quái tu luyện tà thuật. Cho nên, nơi ở của mỗi yêu quái đều sẽ bố trí kết giới chỉ họ có thể mở ra, tránh cho người có ý xấu xâm nhập.

Lúc này, A Lục dẫn Lăng Hư đi đến trước một cây đại thụ, khoa tay múa chân trước cây đại thụ này mấy lần, sau đó cười với Lăng Hư rồi không chút do dự đâm vào trong thân cây.

Cứ như vậy, A Lục biến mất ở trước mặt Lăng Hư. Trong lòng Lăng Hư biết đây là thủ thuật che mắt hoặc là kết giới của cây liễu yêu. Anh cũng học dáng vẻ của A Lục đâm vào trong thân cây, quả thực không cảm thấy đau đớn, trước mắt xuất hiện một cái sân nhà nông, ngược lại an bình và tường hòa.

“Đi theo ta, ta đưa cậu đi gặp ông ta.” Ông trong miệng A Lục chính là cây liễu già nhất sống từ những năm đầu ở núi Bồng Lai mà trước đó cô đã nói.

“Ừ.” Lăng Hư gật đầu, lại lặng lẽ đặt phù chú vào trong tay, phòng ngừa cây liễu yêu kia đột nhiên làm khó dễ.

Trong sân phơi rất nhiều thảo dược, nơi này có vẻ không giống như nơi mà yêu quái ở, ngược lại cực kỳ giống một nhà để thuốc của danh y lánh đời. Đi theo A Lục vào nhà ở, lúc thấy rõ cây liễu già ngồi ở vị trí chủ vị, trong giây phút đó, một loại cảm giác quen thuộc mãnh liệt làm Lăng Hư hơi choáng váng. Hình ảnh quá khứ mà anh ép mình quên đi như thước phim điện ảnh, từng đoạn ngắn thoáng hiện lên trong đầu anh.

Ra sức chém giết chạy ra khỏi Bồng Lai, phiêu bạt bên ngoài bơ vơ không nơi nương tựa, tự mình thôi miên mình…

1,2,3, sau khi tôi đếm ba tiếng, cậu sẽ quên tất cả những gì xảy ra.

Anh búng tay một cái với bản thân trong gương, thế giới một khoảng xám trắng.

Mà lần tự thôi miên mình quên đi tất cả đều do sau khi gặp cây liễu già trước mặt này anh mới nghĩ đến. Người trước mắt này, tuy rằng là yêu quái nhưng lại là người thân thân thiết nhất của anh.

Lăng Hư luôn rất kiên cường lại run rẩy thân thể, mắt rưng rưng: “Cậu...”

Cây liễu già được Lăng Hư gọi là cậu kia vốn nhìn thấy Lăng Hư cũng ngây ra, sau khi nghe được đối phương gọi mình là cậu, ký ức cũng thức tỉnh run rẩy đứng lên, đi về phía Lăng Hư túm lấy bờ vai của anh: “Vậy... Vậy mà thật sự là con... Đứa nhỏ ngốc này, con đã đi rồi, cần gì phải trở về chứ?”

Đối mặt cây liễu già hỏi chuyện, thật ra Lăng Hư rất muốn nói anh đã sớm quên tất cả mọi chuyện rồi, bây giờ mới nhớ. Chẳng qua có giải thích nhiều cũng vô dụng, dẫu sao cho dù có ký ức, bạn bè biến thành thế này thì anh cũng không lựa chọn buông tay mặc kệ. Anh chỉ có thể cười khổ mà nói: “Con vốn tưởng rằng cả đời này mình sẽ không quay về. Nhưng mà... Tranh Tử biến thành dáng vẻ như bây giờ, con tất nhiên sẽ không thể mặc kệ cô ấy.”

Tiếp theo, Lăng Hư nói với cây liễu già nguyên nhân Tranh Tử biến thành như vậy, cùng mục đích anh đi vào nơi này.

Vốn dĩ Lăng Hư muốn tự mình tìm được Vi Thảo thật ra rất khó, nhưng có cây liễu già hỗ trợ thì dễ hơn nhiều.

Chỉ là, chỗ cây liễu già có Vi Thảo đều là phơi khô, dược hiệu kém hơn cây tươi một chút. Nhưng mà ăn trong 10 ngày, hiệu quả cũng như Vi Thảo tươi.

Đúng là ứng với câu đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công.

Sau khi Tranh Tử ăn xong Vi Thảo do cây liễu già phơi khô, thân thể sói con bị luồng ánh sáng trắng bao lấy, Sau khi ánh sáng tản đi, Tranh Tử đã biến thành dáng vẻ cô bé mười tuổi, trên đầu còn có lỗ tai sói nho nhỏ và cái đuôi, nhìn như vậy cực kỳ đáng yêu!

“Tam sư tôn ~” Bé l0li lập tức nhào vào trong ngực Lăng Hư, giọng mềm mại đáng yêu: “Hiện tại chúng ta ở nơi nào? Sao em lại biến thành dáng vẻ như này?”

Đón được l0li bắn tới như quả pháo, Lăng Hư bị vẻ đáng yêu bắn phá đỡ trán. Bởi vì anh phát hiện Tranh Tử không chỉ vẻ ngoài thu nhỏ, ngay cả trí lực cũng biến trở thành cô bé con. Cho dù hiện tại ký ức của cô đầy đủ, nhưng hành động theo bản năng vẫn không khác gì một đứa trẻ. Điều này làm cho anh cảm thấy vô cùng áp lực phát ra từ trong lòng.

Nhưng còn may mỗi lần ăn một lần Vi Thảo, tuổi tác và ngoại hình của cô đều sẽ tăng hai tuổi. Chờ ăn đủ mười ngày, cô sẽ biến về dáng vẻ thành niên.

Nhưng lúc làm l0li thật, Lâu Vũ Tranh sẽ quấn lấy Lăng Hư bắt anh kể chuyện cho cô nghe. Tuy rằng không hiểu lắm nhưng cô cũng cảm thấy rất xuất sắc. Có lẽ, vì Lăng Hư cảm thấy hiện tại Lâu Vũ Tranh không hiểu cái gì, cũng có thể muốn dốc bầu tâm sự ký ức vừa khôi phục của anh, cho nên anh kể cho Lâu Vũ Tranh nghe một câu chuyện khá xa xôi.

********************

Xưa kia có một ngọn núi, trên núi có một tiểu thụ yêu tên Liễu Phiêu Phiêu.

Trước đó có một cái miếu, trong miếu có đạo sĩ là truyền nhân xuất sắc nhất của phái Mao Sơn.

Đó là một câu chuyện từ rất xưa rất xưa rồi. Lúc ấy, Bồng Lai còn chưa phong kín với ngoại giới, vẫn là một thời đại môn phái tu tiên và yêu quái đều rất sống động.

Khi đó cây liễu già còn chưa già, ông ấy vẫn còn là một người trẻ tuổi, ông ấy có một người em gái tên là Liễu Phiêu Phiêu.

Khi Liễu Phiêu Phiêu ở cái tuổi ham chơi tò mò về tất cả mọi thứ như A Lục thì ầm ĩ với người trong nhà muốn đi ra ngoài xem thế giới vô biên. Tuy rằng người lớn trong nhà lo lắng cho con nhưng lại không có lý do từ chối bèn đồng ý cho Liễu Phiêu Phiêu xuống núi. Cũng đưa cho cô ấy hạt châu có thể che giấu yêu khí, tránh cho khi tu vi của cô còn chưa cao xuống dưới chân núi bị đạo sĩ hàng yêu trừ ma hoặc là bị yêu quái xấu bắt yêu quái nhỏ luyện công làm đồ bổ.

Cũng vào lần xuống núi này, Liễu Phiêu Phiêu tình cờ gặp gỡ một đạo sĩ Mao Sơn ở trấn quỷ nọ. Bởi vì hạt châu của Liễu Phiêu Phiêu rất tốt, cho nên đạo sĩ không phát hiện Liễu Phiêu Phiêu là yêu quái, ngược lại cho rằng Liễu Phiêu Phiêu cũng là hậu nhân danh môn hiểu được đạo thuật. Hai người đồng hành ở trong chốn giang hồ, ở lâu sinh tình cũng trong lúc ý loạn tình m3 đã xảy ra quan hệ.

Tuổi thọ của con người tất nhiên không dài bằng yêu quái, có lẽ kết cục tốt nhất là trăm năm sau đạo sĩ chết đi, mà Liễu Phiêu Phiêu trở về Bồng Lai dốc lòng tu luyện hoặc là lại lần nữa tìm kiếm đạo sĩ chuyển thế.

Nhưng mà... Trời cao hiển nhiên không chiều lòng Liễu Phiêu Phiêu, loại chuyện lừa gạt này vĩnh viễn đều không phải kế lâu dài.

Có một ngày Liễu Phiêu Phiêu làm mất hạt châu trong một lần giúp đạo sĩ bắt yêu.

Không có hạt châu áp chế, yêu khí lập tức bộc phát. Đạo sĩ cũng phát hiện Liễu Phiêu Phiêu là yêu quái mà không phải con người.

Đạo sĩ vốn hẳn nên chất vấn vì sao em lừa anh nhưng cũng không biết là ông ấy không dám đối mặt hay là làm sao. Ông ấy không cảm thấy người vợ Liễu Phiêu Phiêu của ông ấy chính là yêu quái trước mắt, ngược lại cảm thấy Liễu Phiêu Phiêu hiện tại là yêu quái đã ăn vợ ông rồi biến ảo thành dáng vẻ của vợ ông để đến lừa gạt ông! Đạo sĩ một lòng muốn báo thù cho vợ mình, ông cực kỳ giận dữ muốn giết Liễu Phiêu Phiêu báo thù cho vợ. Mặc cho Liễu Phiêu Phiêu giải thích thế nào, ông đều không tin Liễu Phiêu Phiêu của hiện tại chính là Liễu Phiêu Phiêu lúc trước.

Liễu Phiêu Phiêu vốn cảm thấy mình lừa gạt đạo sĩ, cho dù chết ở trong tay ông thì bà cũng nhận.

Nhưng mà trong bụng bà đã có đứa con của đạo sĩ, cho dù thế nào bà đều phải sống.

Cho nên bà liều mạng thoát đi dưới kiếm đạo sĩ, chạy về Bồng Lai.

Xuống núi một chuyến lại có thai với loài người vốn đã là chuyện làm người ta rất giật mình. Nhưng mà nhà họ Liễu ở Bồng Lai vẫn rất có địa vị, nên cũng không có ai dám hỏi nhiều. Dù sao yêu quái khác với con người, không coi trọng vấn đề trinh tiết. Dẫu sao không phải là có không ít yêu quái đi hấp thụ tinh khí nam nhân để luyện công à?

Liễu Phiêu Phiêu sinh ra một đứa con trai ở Bồng Lai. Nói đến cũng khéo, trên người đứa bé này lại không có một chút huyết thống Yêu Tộc nào, hoàn toàn là một con người. Trong lòng Liễu Phiêu Phiêu biết tuy đứa nhỏ không phải yêu quái là chuyện tốt, nhưng ở Bồng Lai không có pháp thuật thì làm sao có thể sống sót, nên bà bắt đầu dạy dỗ đứa nhỏ này đạo pháp Mao Sơn.

Dù sao lúc trước đạo sĩ rất tin tưởng Liễu Phiêu Phiêu, ông đều cho bà xem hết những bí thuật Mao Sơn.

Tuy rằng lúc trước Liễu Phiêu Phiêu không tâm tư khác, nhưng bà vẫn nhớ kỹ, để còn có thể dạy dỗ đứa con chung của bọn họ.

Lâu Vũ Tranh nghe say sưa chớp đôi mắt đáng yêu nhìn Lăng Hư dường như có chút bi thương, tò mò hỏi: “Vậy sao đó thì sao? Liễu Phiêu Phiêu không làm hòa với đạo sĩ kia à?”

Lăng Hư cười khổ lắc đầu, tiếp tục kể…

Vốn dĩ hẳn là một câu chuyện quên nhau trong giang hồ, nhưng mà ác ý của thế giới này lại lần nữa làm câu chuyện thay đổi.

Đến cuối cùng đạo sĩ Mao Sơn còn bướng bỉnh cho rằng là Liễu Yêu gi ết chết vợ mình, cho nên ông quyết định báo thù, gi ết chết Liễu Yêu.

Ông dốc lòng tu luyện, cũng điều tra ra Liễu Yêu đến từ Bồng Lai. Sau khi kế thừa phái Mao Sơn, ông bắt tay với mấy môn phái tu tiên khác cùng nhau tấn công Bồng Lai, bắt đầu điên cuồng tàn sát yêu quái Bồng Lai.

Người nhà Liễu Phiêu Phiêu không để bà đi ra ngoài, nhưng sao bà lại không biết tất cả những thứ này đều do bà gây ra chứ?

Cho nên, vào lúc người nhà không chú ý, bà lén chạy ra ngoài, tìm được đạo sĩ Mao Sơn.

Bà nói: “Đến nay anh vẫn không chịu tin tưởng em chính là vợ anh. Rốt cuộc là anh thật sự không tin hay là cảm thấy em lừa anh?”

Bà nói: “Nếu anh cho rằng là em đã giết vợ và con anh, như vậy em sẽ chết ở trước mặt anh. Chỉ hy vọng sau khi em chết, anh có thể tha cho mọi người ở Bồng Lai. Mọi người đều vô tội.”

Bà nở một nụ cười đẹp đẽ với ông rồi tự bạo nội đan.

Bà cứ như vậy mang theo nụ cười ngã vào trước mặt ông, mà ông lại như mới tỉnh mộng, nhào lên ôm lấy Liễu Phiêu Phiêu đã chết, thất thanh khóc rống: “Phiêu Phiêu!!”

Ông ôm thân thể đã biến về nguyên hình của bà, thân thể kia cuối cùng cũng hóa thành bột phấn biến mất sạch sẽ.

Ông thất thanh khóc rống, như điên cuồng, ông tự hỏi bản thân: Tôi... rốt cuộc đã làm gì?

Ông cười điên cuồng rời khỏi Bồng Lai tựa như một kẻ điên. Mà các môn phái tu chân khác thấy người đứng đầu đã như vậy, tất nhiên cũng rút lui khỏi nơi này.

Bồng Lai khôi phục yên tĩnh lúc ban đầu, nhưng mà... người thân của bọn họ lại đã chết gần hết trong cuộc chiến này.

Bọn họ không có cách nào tìm con người báo thù, Liễu Phiêu Phiêu cũng đã chết. Bọn họ kiêng kỵ thế lực nhà họ Liễu, nhất trí muốn nhà họ Liễu dạy dỗ nghiệt chủng kia!

Thấy Lăng Hư không kể tiếp nữa, Lâu Vũ Tranh như hiểu được hỏi: “Ôi! Không phải đứa bé kia thật đáng thương à? Rõ ràng anh ấy không làm gì mà!”

Lăng Hư sửng sốt, xoa xoa đầu Lâu Vũ Tranh: “Nhưng mà những người khác sẽ không nghĩ như vậy, bọn họ đều cảm thấy đứa nhỏ này là ngọn nguồn của tội ác.”

Lâu Vũ Tranh cảm thấy cậu bé thật đáng thương nôn nóng hỏi: “Cuối cùng thì sao? Cuối cùng thế nào?”

“... Đứa nhỏ này bị mọi người phẫn nộ g iết chết. Kể xong chuyện rồi, em cũng nên ngủ đi.”