Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 552: "Vậy anh cũng đừng quá đáng quá nha." 



Lê Tuyết Cầm tức đến mức cả người run rẩy, trán đổ đầy mồ hôi, mấp máy nửa ngày mới thốt ra được một câu, giờ bà ta không còn chút khí thế nào nữa rồi. 

Vũ Linh Đan cười khẩy, cô nghĩ, nếu bây giờ Phan Bảo Thái có chứng kiến cảnh này, hẳn anh ấy cũng sẽ không ngăn cản cô làm như vậy đâu. 

Nhìn vẻ mặt không cam lòng và oán hận của Lê Tuyết Cầm, đột nhiên Vũ Linh Đan quay người sang, hôn Trương Thiên Thành. 

Cũng không phải chỉ là một nụ hôn thoáng qua, vì để cho Lê Tuyết Cầm có thể nhìn được rõ hơn, cô còn cố tình dừng lại vài giây, mãi cho đến 

khi Lê Tuyết Cầm hét lên câu "Không biết xấu hổ" cô mới thỏa mãn cười cười. 

Nhưng khi cô muốn rời đi, thì chợt phát hiện ra chuyện không còn đơn giản như mình nghĩ nữa. 

Sau một chốc hóa đá sửng sốt ban đầu, Trương Thiên Thành đã nhanh chóng coi đây là hành động chủ động bày tỏ tình yêu của Vũ Linh Đan, sao có thể bỏ qua cho cô nhanh như vậy được. 

Lập tức, Trương Thiên Thành đưa tay lên cố định gáy Vũ Linh Đan, dùng một tư thế cực kỳ bá đạo ôm Vũ Linh Đan vào lòng, Vũ Linh Đan vừa muốn tách ra đã bị Trương Thiên Thành cắn một cải lên môi. 

Mãi đến lúc Lê Tuyết Cầm giận đùng đùng bỏ đi, Vũ Linh Đan mới giẫm mạnh một cái lên chân Trương Thiên Thành, lúc này anh mới buông cô ra. 

Gương mặt Vũ Linh Đan đỏ bừng, nhìn Trương Thiên Thành với vẻ oán trách, rồi lại gọi với theo Lê Tuyết Cầm. 

Lê Tuyết Cầm đang đứng trước thang máy, quay đầu lại nhìn hai người, gương mặt tràn đầy vẻ phẫn nộ, suýt chút nữa đã chỉ thẳng vào mặt Vũ Linh Đan mà mắng là đồ vô liêm sỉ. 

Vũ Linh Đan lại híp mắt cười, thản nhiên nói: "Bà cũng thấy rồi đấy, bây giờ tôi đang ở bên Trương Thiên Thành, nếu bà không muốn gặp phiền toái thì tốt nhất là đừng đụng vào tôi." 

Sau đó, Vũ Linh Đan đeo bộ mặt rầu rĩ nhìn Trương Thiên Thành chằm chằm, nũng nịu hỏi: "Chồng ơi, anh nói xem nếu sau này có người 

muốn làm hỏng thanh danh của em, thì em nên làm thế nào đây" 

Vũ Linh Đan vừa nói vừa không quên chớp chớp mắt với Trương Thiên Thành, cô sợ anh không đồng ý, vạch trần mình ngay tại đây, thế thì ngại lắm. 

Cũng không ngờ, Trương Thiên Thành lại rất biết phối hợp, anh ngăn cô lại, hôn nhẹ lên trán cô một cái, cười lạnh: "Nếu dám động đến người của 

anh, vậy anh phải nghĩ thật kỹ xem có cách nào để khiến người đó chết càng đau khổ càng tốt hay không." 

"Vậy anh cũng đừng quá đáng quá nha." 

"Em yên tâm, anh nhất định sẽ ra tay nhẹ nhàng thôi." 

Hai người đứng ôm nhau, thân thiết không chỗ hở, đứng bày tỏ tình cảm ngay trước mặt Lê Tuyết Cầm, chẳng ngờ Lê Tuyết Cầm lại cười khẩy một tiếng, khinh bỉ nói: "Ai mà không biết tổng giám đốc thực sự của Á Đông hiện giờ là Trương Đức Phú, Trương Thiên Thành, nếu trước đây cậu nói thế thì tôi còn phải cân nhắc, nhưng bây giờ thì cậu cũng chỉ dọa được đứa trẻ con mà thôi" 

"Nếu cậu khăng khăng phải tham gia vào vụ này thì tôi cũng chẳng quan tâm, để xem ai lợi hại hơn ai"