Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lãnh/Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 128



Lương Tiểu Ý tức giận lườm anh, giọng nói như phát ra từ kẽ răng, “Em, ký!”

Thế là sau khi kí hiệp ước không bình đảng, Lương Tiểu Ý mới được thả ra khỏi chiếc cầu thang bị khóa kín kia. Khi cửa thoát hiểm ở tầng một được mở ra, ánh nắng mặt trời rực rỡ xuyên vào trong, đợi đến khi Lương Tiểu Ý nhìn rõ hai nhân viên bảo vệ ở ngoài cửa, nhất là ánh mắt kỳ lạ cùng mập mờ của họ, “Bùm” một tiếng, một luồng khí nóng bốc lên đỉnh đầu, cả khuôn mặt cô đỏ như tôm luộc.

Cửa lớn của điện ảnh Lục Thị, một bóng người vội vã chạy ra ngoài.

Một bóng người cao lớn khác lập tức đuổi theo sau: “Lương Tiểu Ý, em còn dám chạy!”

Điện ảnh Lục Thị, công ty điện ảnh lớn nhất cả nước, cửa lớn đông như chảy hội, ra vào không thiếu những ngôi sao lớn. Mà một màn xảy ra trước cửa lớn của điện ảnh Mộ Thị này thu hút không ít ánh mắt của ca sĩ ngôi sao.

“Đó không phải tổng giám đốc Tô hay sao?”

“Đúng là tổng giám đốc Tô, nhưng mà nghe nói, tổng giám đốc của Tô Thị lạnh lùng kiêu ngạo, chỉ cần anh ta muốn, ai lại không dám nể mặt. Nghe nói anh ta tính cách lạnh lùng,… “người đàn ông điên” này hình như không giống với tổng giám Tô trong lời đồn nhau”

“Mấy người không nghe thấy cái tên mà tổng giám đốc Tô vừa đuổi theo vừa gọi đấy sao? Lương Tiếu Ý, chính là người phụ nữ mà báo chí dạo gần đây đang đưa tin đó!”

Lương Tiểu Ý không hề biết răng, cảnh tượng người đuổi kẻ theo của cô và Tô Lương Mặc đã thu hút không ít ánh mắt những ngôi sao sành điệu ngày thường chỉ có thể nhìn thấy trên TV kia.

Tô Lương Mặc đuổi kịp Lương Tiểu Ý: “Chạy cái gì mà chạy? Xem chạy đi đâu được, đồ chân ngắn!”

Nghe vậy, Lương Tiểu Ý nghẹn một hơi nơi cổ họng, anh cũng quá xấu xa rồi, dọa dẫm rỗi ép cô ký vào “phiếu ôm hôn sờ” bỏ đi kia, chọc cô tức đến nỗi bỏ đi, bây giờ anh đuổi theo lại còn nói cô là “đồ chân ngắn”.

Hai người lôi lôi kéo kéo lên xe, chiếc xe Maserati nghênh ngang rời đi.

Một người đàn ông cao ráo đứng bên cạnh cửa lớn của công ty điện ảnh Lục Thị, mái tóc nhuộm màu nâu của anh ta bị gió thổi tung để khuôn mặt bị che khuất mất một nửa, dưới chiếc chán cao trơn nhẫn là một khuôn mặt với chiếc kính râm khảm kim cương. Khuôn mặt anh ta hướng về phía chiếc xe Maserati biến mất.

Không ai nhìn thấy được rốt cuộc dưới chiếc kinh râm kia cất giấu một đôi mắt như thế nào.

Người đàn ông này toát ra khí chất thanh lịch tao nhã, bên canh anh ta còn đứng một người con gái có gương mặt ngây thơ.

Eo bị người ta thọc vào một cái khiến anh ta khẽ giật mình, anh ta buông mắt xuống lại vừa khéo nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của người con gái bên cạnh, cô ta cười nhạo nói: “Sao thế? Nhìn thấy cô ta, tình cảm chôn giấu nhiều năm bỗng nhiên dâng trào à? Ha ha, đáng tiếc là người kia là Tô Lương Mặc của tập đoàn Tô Thị. Đừng nói là anh không sánh bằng anh ta, cho dù có sánh bằng, người đàn ông cô ta yêu vĩnh viễn là anh ta”

Người đàn ông với không chút cảm xúc thu tâm mắt lại, chuẩn bị đi vào trong cửa chính của công ty điện ảnh Lục Thị, trong mắt của cô gái với khuôn mặt ngây thơ thoáng qua vẻ đố ky, trái tim cùng linh hồn cô ta bị sự ghen ty bóp méo, cô ta gào lên với người đàn ông đeo kính râm kia: “Anh tỉnh lại đi! Tình yêu của cô ta chưa bao giờ dính dáng tới anh!”

Người đàn ông khựng lại một chút, tiếp đó đôi giày da màu đen bóng loáng lại tiếp tục giãm lên nên nhà đá cẩm thạch phát ra tiếng “cộp cộp”.

Cô gái với với khuôn mặt ngây thơ ở phía sau anh ta giận dữ cắn đôi môi đỏ mọng của mình, cô ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía chiếc xe Maserati đã rời đi. Nhưng mà cô ta giống như nhìn thấy người mình hận nhất đang đứng trước mặt mình, đôi mắt lóe lên vẻ độc ác, móc ra chiếc điện thoại rồi ấn vào một số điện thoại.

“Cũng đã lâu rồi chúng ta không họp lớp nhỉ, làn này gọi cả Lương Tiểu Ý nhé!” Cô gái với khuôn mặt ngây thơ nói với đầu bên kia điện thoại: “Đúng vậy, chính là người đã tỏ tình với Tô Lương Mặc ở lễ tốt nghiệp cấp ba ấy. Đợt trước cậu ta xuất ngoại bỏ qua bao nhiêu lần họp lớp, lần này cậu ta về nước rồi, sao cũng phải gọi đến để gặp mặt bạn cũ chứ!”

“Địa điểm?” Người con gái nghe thấy lời của đối phương, nghĩ cũng không thèm nghĩ nói: “Đương nhiên là ở thành phố S! Nếu là ở thành phố N, tớ bận như vậy tất nhiên không có thời gian chạy đến cái chỗ hoang vu hẻo lánh chết tiệt đó rồi!”