Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lãnh/Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 138



“Đại Bàn à, cậu đừng nghiêm túc quá mức như vậy, nếu không thì tớ sắp tưởng chuyện cậu muốn nói với tớ cực kỳ nghiêm trọng đấy” Từ lúc.

Đại Bàn tỏ ý muốn nói với Lương Tiểu Ý vài chuyện xong thì nét mặt cô vẫn luôn nghiêm túc, cả tận khi phục vụ đã bày cà phê lên bàn rồi thì trông cô vẫn y vậy, Lương Tiểu Ý đành phải cố để cho cô buông lỏng đôi chút.

Nhưng hình như chẳng có tác dụng gì cả mà còn khiến Đại Bàn nghiêm túc hơn trước nữa. Đại Bàn cầm chặt tay Lương Tiểu Ý nói: “Tiểu Bàn, cậu hãy nghe tớ nói, những chuyện này thật ra tớ nghĩ lâu rồi mà không nói cho cậu biết. Trước kia thì thôi, nhưng sau lần tớ thấy được vụ clip xong thì tớ rất hối hận vì sao khi trước không nói với cậu chuyện này.”

Lương Tiểu Ý ngồi thẳng người lại ngay lập tức. Chuyện có thể liên quan đến vụ clip mà Đại Bàn khăng khăng muốn nói chắc chắn không phải là chuyện đơn giản gì.

“Tiểu Bàn, lúc thấy được cái vụ clip đó tớ biết ngay là chuyện nhảm nhí, tớ luôn tin tưởng cách đối nhân xử thế của cậu. Trái lại, cái con Ôn Tình Noãn đó mới thật sự là đồ thảo mai hai mặt” Khi nói đến tên Ôn Tình Noãn, ánh mắt Thẩm Quân Hoa không che giấu sự chán ghét chút nào, “Tiểu Bàn, chuyện tớ sắp nói đây, bất kể cậu có chịu được không thì tớ cũng phải nói, tớ thật sự không lừa cậu đâu.

Chuyện này xảy ra ở hồi cấp 3 ý, cậu có nhớ bỗng dưng có lần cô chủ nhiệm gọi lên bục giảng khiển trách trước mặt cả lớp mà không hề nói lý do không?”

Lương Tiểu Ý gật đầu. Cô đương nhiên phải nhớ tới cái lần bỗng dưng bị cô chủ nhiệm dạy dỗ nói bóng nói gió không thể nhục hơn kia, cô vẫn không rõ tại sao chủ nhiệm lại khiến cô xấu hổ trước mặt bao bạn bè như thế. Sau đó cô có tìm chủ nhiệm hỏi rõ xem thế nào nhưng bà chỉ cười khẩy đáp lại.

Đại Bàn nói tiết “Thật ra vào buổi tối trước ngày cậu bị giáo viên mắng thì tớ để quên bài tập trong phòng học nên quay lại lấy, đêm đó do Ôn Noãn Tình trực nhật. Tớ chưa kịp vào phòng học thì nghe thấy tiếng của cô ta vang lên nói xấu cậu với chủ nhiệm. Nói cậu mắng bà ý sau lưng là đồ gà mái không biết đẻ trứng, xứng đáng nên ly hôn. Tối đó tớ vốn muốn gọi điện báo cậu, nhưng nghĩ lại thì khi ấy cậu với cô ta thân nhau vậy, cậu đời nào tin tớ được cơ chứ, nên tớ đành thôi.”

Lương Tiểu Ý hít một hơi lạnh… Bảo sao mấy lời cô chủ nhiệm nói khi đó kỳ lạ như vậy, cô nghe mà chẳng hiểu gì cả. Cô cũng không biết sao bà lại tức giận như thế, kể từ sau lần đó, chủ nhiệm cứ soi mói cô mãi, tận đến khi lên 11 chia lớp mới đỡ.

Lương Tiểu Ý rũ mi, đoạn nói: “Đại Bàn, cảm ơn cậu đã nói cho tớ biết, mà thôi, những chuyện này cũng qua cả rồi, cô ta cũng đã như thế, tớ cũng chẳng muốn so đo nữa.”

“Tiểu Bàn!” Đại Bàn đột nhiên lớn giọng, “Cậu vốn không hiểu! Cậu hoàn toàn chẳng hiểu gì hết! Cô ta âm thầm hãm hại cậu không chỉ một hai chuyện này thôi đâu”

Lương Tiểu Ý lắc đầu nói: “Thôi, dù sao cũng chỉ là vài chuyện đùa ấy mà”

“Chuyện đùa?” Đại Bàn tức quá hóa cười: “Sai người khác cưỡng hiếp cậu, là chuyện đùa à?”

Lỗ tai Lương Tiểu Ý ong ong, trước mắt biến thành màu đen… Đôi môi cô run run, mấp máy hỏi lại: “Cậu nói gì cơ?”

Đại Bàn cũng biết mình lỡ lời, cô ấy cắn môi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lương Tiểu Ý đứng phắt dậy nghiêng nửa người qua bàn, bắt lấy cánh tay Đại Bàn: “Đại Bàn! Mới nãy cậu nói cưỡng hiếp đúng không!

Đúng không! Cậu nói gì đi!”

` Tiểu Ý, thật xin lỗi, chuyện này tớ vốn không muốn nói” Trong mắt Đại Bàn thoáng lóe lên áy náy, “Tớ không có ý muốn cậu nhớ lại cơn ác mộng đó. Tớ…. xin lỗi”

“Cậu đừng nói xin lỗi, cậu nói đi, nói hết những gì cậu biết cho tới Lương Tiểu Ý mềm nhữn ngồi xuống, toàn thân cô đều lạnh toát, tối hôm đó mặc dù cô vẫn giữ được trong sạch, nhưng đó là cơn ác mộng mà đời này cô không cách nào quên được.

Đến tận hôm nay, thỉnh thoảng cô cũng sẽ mơ đến cảnh tượng hôm đó. Mà cô chưa từng nói chuyện này với bất kỳ ai, bao gồm cả Savvy và Tử Xuyên.

Lương Tiểu Ý chìm vào thế giới của mình, toàn thân cô đang run rẩy, đôi môi tái nhợt cũng run cầm cập.

“Này này! Tiểu Bàn! Tiểu Bàn! Cậu tỉnh táo chút đi”

Giọng nói lo lắng của Đại Bàn căn bản không thể truyền vào tai Lương Tiểu Ý. Cuối cùng Đại Bàn không còn cách nào, nâng tay lên, dùng sức đánh vào bả vai Lương Tiểu Ý một cái, phát ra một tiếng vang lớn, cơn đau đó mới gọi lại ý thức của Lương Tiểu Ý.