Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lãnh/Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 754



Lục Trầm đáng thương tuần này bị Tô Lương Mặc điều tới thủ đô thị sát. Còn chưa phát hiện, ngay tại thời điểm anh ta không hay biết, người anh em tốt của anh ta đã làm ra chuyện kinh thiên động địa đến vậy.

Trước TV, Hứa Thần Nhất Nhất dùng đôi mắt phức nhìn hai người trên màn ảnh.

Rốt cuộc… cũng còn sống để được nhìn thấy người con gái mà anh ta thương nhớ một lần nữa. Chỉ là, anh ta vẫn luôn nhớ tới lần xa cách từ năm năm về trước vô số lần, nhớ tới cảnh lần đầu tiên gặp cô, vậy mà không dự liệu được lại để anh ta chứng kiến một màn này.

Anh ta không bao giờ xem TV, hôm nay không biết vì cái gì đột nhiên nổi hứng, lần đầu tiên mở TV lên xem, thật không ngờ lại thấy cảnh tượng như vậy… Chẳng lế, mặt tối tăm của thế giới này, đều đã được định sẵn hay sao?

Lời nói của Lục Trầm… Lúc này lại đột nhiên lại vang lên trong đầu Hứa Thần Nhất Nhất. Tô Lương Mặc và Lương Tiểu Ý vốn là trời sinh một đôi, chẳng lẽ bọn họ mới là duyên phận trời định hay sao?

Đá Tam Sinh thật sự đã khắc tên của Tô Lương Mặc và Lương Tiểu Ý trên đó à?

Hứa Thần Nhất Nhất giấu đôi mắt đằng sau cặp mắt kính viền vàng, trong đó chứa một mảnh phức tạp, ẩn ẩn có điểm không cam lòng.

“Bảo mình… Sao có thể cam tâm!”

Thời điểm ông nội Tô nhận được tin tức, đã bỏ lỡ chương trình trực tiếp trên TV, có điều từ trước đến nay ông là người có địa vị cao, tự nhiên sẽ có người thay ông thu lại khoảnh khắc đó.

Ông Tô kiên cường cả đời, vậy mà ở trước mặt cháu trai nhà mình, cũng có vài lần ngậm trái đắng. Ông ngồi trước máy vi tính, nhìn bóng dáng hai người đang dây dưa trên màn hình.

Da mặt tràn đầy nếp nhăn bị kéo căng, hai mắt ông giống như rắn độc, gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình.

Chú Phùng căng thẳng không dám nói lời nào. Đi theo bên người ông Tô vài thập niên, đương nhiên rõ ràng nhất, trong lòng ông Tô đã nảy sinh sát ý.

Chú Phùng rất khó xử… Cậu cả là người ông nhìn lớn lên từ nhỏ, còn ông Tô là người ông nguyện trung thành cả đời, cả hai đều họ Tô, đều là những người vô cùng quan trọng đối với ông, chú Phùng đương nhiên không hi vọng ông Tô và cậu cả trở mặt. Thế nhưng, là người xem trọng gia thế, sợ rằng ông Tô đã sớm động tay cản trở ý niệm của cậu cả. Chỉ là, một màn này của cậu cả, xem như đã triệt để khơi màu sát tâm của ông chủ rồi.

Ở bên trong “Victoria Secret”, Lương Tiểu Ý vẫn còn cắn vào bả vai Tô Lương Mặc, vậy mà lúc này anh cũng không hô đau một tiếng, hai tay bắt được vòng eo của cô, mượn lực tay, vòng qua phía sau, kéo cô vào trong ngực, bên hông Lương Tiểu Ý mềm nhữn, cuối cũng cũng chịu nhả bả vai của anh ra.

Bàn tay lớn của anh nâng lên, trụ ở sau ót của cô, nụ hôn lại một lần nữa rơi xuống.

Lương Tiểu Ý lúc đầu còn giấy dụa, sau khi bị anh bịp bợm cưỡng hôn, bị hôn đến thất điên bát đảo, từ trước đến nay cô đối với chuyện tình cảm đều không phải quá thành thạo, làm sao có thể đối địch nổi với Tô Lương Mặc lão luyện đây?

Đáy mắt anh hiện lên một tia sáng âm u, vòng tay ra sau, nhẹ nhàng cầm lên chiếc hộp đựng nhẫn, Lương Tiểu Ý bị hôn đến quay cuồng đầu óc, hoa mắt chóng mặt đến chẳng biết gì, chỉ cảm thấy ngón tay bị cái gì đó siết chặt… Là cái gì siết chặt?

Chiếc nhãn!

Lương Tiểu Ý đột nhiên bừng tỉnh!

“Anh…” Cô vừa hô một tiếng, lời còn chưa dứt, anh đã ngẩng đầu lên, lại một hồi cường bạo đủ kiểu, đợi cô bị hôn đến thở không ra hơi, Tô Lương Mặc mới sâu kín nói: “Điều em lo sợ, sẽ không xảy ra”

Lương Tiểu Ý sững sờ, cô đương nhiên biết rõ cô đang sợ cái gì, ngẫm nghĩ lời nói của Tô Lương Mặc, cô đột nhiên phát giác, cô sợ hãi chiếc nhãn này cũng giống như cái áo cưới kia, thứ khiến cho ác mộng bắt đầu. Mặc chiếc áo cưới ấy, cô bị bỏ mặc tại lễ đường, thừa nhận vô số ánh mắt xem thường cùng chế giễu.

Cô sợ đeo lên chiếc nhãn này, ác mộng lại lần nữa ập tới, giống như khi mặc áo cưới kia, anh sẽ bỏ lại cô trong tiếng cười nhạo của mọi người, sau đó nói cho cô biết, hết thảy đều chỉ là trò đùa.

Mặc dù trong lòng cô đã nguyện ý tin tưởng là anh không phải đang đùa bỡn cô. Nhưng bởi vì tổn thương lúc trước đã để lại trong cô một bóng ma không thể phai mờ.