Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lãnh/Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 791



Nhưng cũng không nói gì, cũng không trách mình. Mặt Lương Chi Hoành đầy khó hiểu.

Người ta đồn rằng “ông già” này cay độc, lòng dạ độc ác, ệt có mưu kế lại can đảm. Điều quan trọng nhất là bị thua † nhất định sẽ đi đòi lại. Điều này khác với những lời đồn đại á.

Đồ đặt mua bên ngoài được giao đến, Lương Chi Hoành rất có tính độc lập, sau khi ăn xong bữa trưa, cậu bắt đầu nép vào ghế sô pha đọc báo cáo.

Báo cáo có liên quan tới tập đoàn tài chính nhà họ Tô.

Theo ông bố rẻ tiền của cậu giải thích: thực hành mang lại kiến thức chân chính.

Xem những cuốn sách về kinh tế và tài chính rõ ràng, mạch lạc kia, thí dụ cũng không có, chỉ có thể học lý thuyết và những điều cơ bản. Nhưng mà, những thăng trầm thực sự của trong kinh doanh, những điều viết trong những cuốn sách đó chỉ là lớp da.

Những kiến thức trong sách, bạn cần biết, nhưng không phải cứ miệt mài đọc là có thể là “chuyên gia”.

Nhưng nguyên văn lời của ông bố rẻ tiền là: Nếu những cuốn sách đó hữu ích như vậy, những chuyên gia đó đã trở thành những doanh nhân thành đạt trị giá hàng trăm triệu. Cần gì phải xuất bản một cuốn sách?

Trước mặt Lương Chi Hoành, là phần giới thiệu về tập đoàn nhà họ Tô, bao gồm thâu tóm bao nhiêu ngành nghề, bao nhiêu nhân viên dưới danh nghĩa, bao nhiêu chỉ nhánh công ty, chia ra thành lập ở thành phố nào.

Lương Chi Hoành rất nghiêm túc, đồng thời trong lòng hết sức phức tạp.

Trong số những tài liệu này, có nhiều thứ mà người ngoài không thể nhìn thấy. Mà “ông già” đó lại lấy những thứ này ra không chút ngại ngùng đưa cho cậu xem.

“Là bởi vì mình còn nhỏ sao?” Lương Chỉ Hoành tự lẩm bẩm liếc mắt một cái: “Không đề phòng mình, là bởi vì mình chưa đủ tư cách được coi trọng?

Đột nhiên, “ding” một tiếng. Lương Chi Hoành bước đến bàn của Tô Lương Mặc. Ồ, hóa ra là tiếng báo có thư đến.

Lương Chi Hoành không để ý lắm, đang định quay lại thì chợt thấy email này không có chữ ký, khác hẳn những email khác.

Đột nhiên nheo mắt lại, đáy mắt Lương Chi Hoành hiện lên vẻ trầm ngâm. Giây tiếp theo, cậu đã ngồi vào bàn máy tính, đôi tay nhỏ bé, giống bố của cậy ấy, khớp xương rõ ràng, tuy không gương ra, nhưng thon dài, quý khí.

Bấm vào email… “Quả nhiên là email đã được mã hóa”

Lương Chi Hoành nheo mắt, trong mắt thoáng qua tia sáng rồi biến mất. Cậu rất muốn biết thứ trong email được mã hóa và gửi cho “ông già” kia là thứ gì.

Mã hóa không làm khó được Lương Chi Hoàn. “Ting” một tiếng, khóe miệng Lương Chi Hoành nhếch lên một cái… Mở quá dễ. Nhưng giây tiếp theo…

“Mã hóa kép?”

Chậc chậc, văn kiện cơ mật gì mà cần mã hóa kép, bí ẩn đến vậy?

Lương Chi Hoành thu hồi sự khinh thường, tập trung vào việc mở khóa mật khẩu. Một khuôn mặt nhỏ nhắn, điềm đạm, trấn định. Ba mươi giây sau, mật khẩu thứ hai được mở khóa, một bức ảnh hiện ra trước mắt cậu.

Trong nháy mắt, Lương Chi Hoành lập trừng to mắt! Mặt cậu tái mét ngay lập tức!

Chính vào lúc này… ‘Reng reng reng reng,’ tiếng chuông điện thoại vang lên.

Ánh mắt Lương Chi Hoành chuyển đến điện thoại trên bàn, cả người không cứng đờ.

Điện thoại bàn liên tục đổ chuông, nhưng sau khi cúp máy, bên kia lại gọi. Lương Chi Hoành nhìn điện thoại, vươn tay cầm ống nghe, đưa vào tai, nhưng không nói lời nào.