Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng

Quyển 1 - Chương 6: Tiêu: SỐNG HOẶC CHẾT (HẠ)



Ngày 20, tháng 5, năm 20xx. 23 giờ 47 phút, cách chỗ tiểu khu tôi ở còn hai con đường, tôi chọn một đường tắt xưa nay chưa bao giờ đi. Sau đó, giống như những đoạn cao trào không thể thiếu trong tiểu thuyết ngôn tình, tôi bị ba người đàn ông cười không có ý tốt chặn lại đường đi.

Thở dài một hơi, tôi nhìn xung quanh, bên trong ngõ nhỏ đen kịt, chỉ có một chiếc đèn đường mờ vàng chiếu xuống ánh sáng yếu ớt, chiếu rọi ba gương mặt dâm tà lén lút, tôi không khỏi tự giễu: Vận may như thế này, có phải là nên đi mua vé xổ số?

"Các anh..." Tôi mới vừa mở miệng, rồi lại cảm thấy buồn cười: Tình hình như thế, còn cần phải hỏi sao?

Chẳng lẽ còn hi vọng ba người này nói "Thật không tiện chúng tôi chính là muốn hỏi đường một chút "?

"Cô gái, trễ như vậy còn lang thang ở bên ngoài, có phải là cô quạnh muốn tìm người bầu bạn không?" Một người đàn ông trong đó đeo khuyên mũi cười hì hì tiến lên một bước vươn tay ra muốn bắt cánh tay của tôi, "Tình cảm tốt đó à! Đừng tìm, anh có rất nhiều thời gian rảnh vui vẻ với cưng! Ha ha ha..."

"Tránh ra." Tôi lùi về sau một bước, tránh xa nước bọt bắn tung tóe và mùi hôi từ miệng hắn.

"Ơ! Còn rất kiêu! Đại gia tao yêu thích!" Hắn thấy tôi né tránh, hứng thú lại càng sâu, chưa từ bỏ ý định bắt nạt tiến lên muốn sờ mặt tôi, tôi nghiêng người tránh khỏi tay hắn, bất ngờ nhấc chân đạp lên chỗ hiểm của hắn.

"Á!" Hắn đau đớn khom người xuống, hai chân khép chặt kêu rên, tiếng kêu thất thanh như gà trống gáy lúc sáng sớm, chói tai lại buồn cười.

"Con điếm thối, mày dám đá anh em tao!" Người đàn ông trên mặt có sẹo rõ ràng là thủ lĩnh, trong mắt hắn bốc lửa, hắn đỡ lấy tiểu đệ bên người, quay sang quát mắng với một người khác: "Ngây ngốc làm gì! Còn không mau bắt nó cho tao!"

Tôi lạnh lùng nhìn người đàn ông kia tới gần, đang muốn động thủ, đã thấy chân trời lướt qua một đường sáng trắng cực lớn, chiếu sáng đêm tối giống như ban ngày.

"Đương ——" tiếng chuông nửa đêm vang lên, không nhiều không ít vừa vặn mười hai giờ, sắc mặt của tôi không khỏi biến đổi.... tận thế đến rồi!

Không đợi tôi tiếp tục suy nghĩ, mắt tối sầm lại, tôi thế mà lại hôn mê bất tỉnh, hình ảnh cuối cùng trong tầm mắt là ba người đàn ông kia cũng ngã xuống như tôi.

Ngày 21, tháng 5, năm 20xx. Tôi tỉnh lại trong một mảnh nóng rực. Trời đã sáng choang, tôi nằm trên đất, bên người là ba người đàn ông bất tỉnh nhân sự.

Lắc lắc đầu có hơi choáng váng, tôi liếc nhìn điện thoại di động, mới bảy giờ rưỡi, xem ra tôi cũng không có mê man quá lâu.

Chậm rãi ngồi dậy, loại nóng rực kịch liệt trong người cũng đỡ bớt chút ít, tôi nhắm hai mắt cảm thụ một hồi, nhưng lại cảm thấy trong đầu hình như xảy ra thêm cái gì. Tôi thử tập trung chú ý nhận biết, trong nháy mắt, tôi như tiến vào một không gian kỳ diệu.

Không gian này rất lớn, nhưng tôi chỉ có thể nhìn rõ khoảng cách một trăm mét, đây là một nền đất trống trải vô bờ, đi tới phía xa xa nhưng lại bị sương trắng che lấp, thần thần bí bí nhìn không rõ ràng.

Đây là nơi nào?

Tôi hít sâu một hơi, cảm thấy tinh thần thoải mái, dường như có linh khí kì lạ ẩn chứa trong không gian này. Dò xét ngực, có thể cảm nhận được nhịp đập chầm chậm nhưng chân thực tồn tại; sờ sờ da dẻ, xúc cảm vẫn bóng loáng mà lạnh lẽo như xưa, nhiệt độ bên ngoài cơ thể gần giống như động vật máu lạnh.

Người không ra người, quỷ không ra quỷ, là thân thể hiện tại của tôi.

Như vậy, nơi này là... không gian?

Tôi nghĩ tới một cái giải thích được lưu truyền bên trong truyện online, không khỏi giật mình.

Cũng không biết là nên cười hay nên khóc. Nếu như là tôi trước khi bị biến thành quái vật, tôi chắc chắn sẽ mừng rỡ như điên. Hiện tại, nhưng không có cảm giác quá lớn.

Nếu kiếp trước tôi nắm giữ một không gian như vậy... Tôi lắc đầu một cái, vậy thì như thế nào?

Vậy thì tôi có thể thay đổi kết cục chết thảm khốc sao?

Không, chỉ có của cải, nhưng không có năng lực tự vệ, kết cục chờ đợi tôi, thậm chí sẽ càng thê thảm. Bởi vì, đây chính là một thế giới ỷ mạnh hiếp yếu; mà con người, chính là chủng tộc yêu thích cướp bóc như vậy.

Tôi cười lạnh, toát ra một ít ý nghĩ muốn rời đi, một giây sau, tôi liền ở bên trong ngõ nhỏ lúc trước, bên người vẫn là ba tên đàn ông kia.

Tôi cởi quần áo của một người trong số đó, xé thành đường vải kết thành dây thừng, quấn ba người bọn hắn vào nhau, sau đó thử đưa bọn họ vào trong không gian. Tôi rất tò mò, không biết bên trong không gian có thể giữ người sống nào hay không?

Về phần thí nghiệm thất bại, hậu quả mà ba gã đó nhận được, tôi không có quan tâm chút nào.

Nói tôi máu lạnh cũng được, nói tôi tàn nhẫn cũng được, đối với ba tên đàn ông có mưu đồ quấy rối, tôi sẽ không có chút xíu thương hại.

Thử nghiệm hồi lâu, tôi rốt cục có thể làm cho ba người đồng thời tiến vào trong không gian, nhưng tinh thần của tôi cũng tiêu hao nghiêm trọng, hầu như lại muốn ngất đi.

Tôi không đứng vững được, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi, ba người đó không có tỉnh lại, cũng không có chết, thân thể hơi nóng lên, giống như đang tiến hành biến hóa gì đó.

Xem ra, không gian của tôi có thể chứa đựng người sống.

Tôi nghỉ ngơi một lúc, cảm thấy tốt hơn một chút, liền đứng dậy đi về tiểu khu. Dọc theo đường đi, tôi gặp được người đi đường túm ba tụm năm, cùng với nhân viên cửa hàng ở cửa hàng ven đường, nhưng không ngoại lệ là đều đang ở trạng thái mất đi ý thức, dường như toàn bộ thành thị đều lâm vào trong một đợt ngủ cấp độ sâu.

Tôi khống chế ý nghĩ muốn cắn đứt cái cổ của họ, mắt nhìn thẳng đi về đến nhà.

Đưa ba người ra khỏi không gian, tìm dây thừng rắn chắc cột chặt tay chân, cố định lại ba người bọn họ cùng nhau, tôi tắm nước nóng, trở về phòng ngủ.

Ngày 22, tháng 5, năm 20xx. Lúc tôi còn đang nửa tỉnh nửa mê, lại bị một trận tiếng gầm nhẹ kì quái đánh thức, ngay sau đó là một tiếng vang trầm của vật nặng rơi xuống đất cùng với tiếng đàn ông kinh hoảng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng, tôi triệt để tỉnh táo.

Đến phòng khách liếc nhìn, chính là lưu manh ngày hôm qua tôi mang về kia.

Trong ba người bọn hắn đã có hai người tỉnh lại, một gã đang hoảng sợ vặn vẹo thân thể của chính mình, nỗ lực tránh thoát dây thừng ràng buộc tay chân, một gã khác nhưng chỉ biết gào thét.

Tôi cũng không vội vã đi qua, nhàn nhã dựa vào khung cửa đánh giá bọn họ, cái dây thừng đó cực kì rắn chắc, dù có cầm dao găm nhỏ cắt cũng phải phí chút thời gian. Cái gã đàn ông đang gào thét kia chính là tên cắc ké nói ra lời tục tĩu bị tôi giáo huấn. Con mắt không lớn của hắn chỉ còn lại lòng mắt trắng, sắc mặt xanh xám, hàm răng lật ra ngoài, cố gắng ngưỡng cái cổ tìm máu tươi bên người. Nó đã không còn là hắn, mà là một con hoàn toàn hành động dựa vào bản năng— xác sống. . Thử đọc t𝗿uyện không quảng cáo tại || T 𝗿 ù m T 𝗿 u y ệ n.VN ||

Vậy mà tôi cảm thấy một ít sung sướng ác ý, không chỉ vì hắn ác giả ác báo, mà cảm thấy, lại một người nữa trở thành quái vật, giống như tôi cũng là quái vật, cùng tôi chịu đựng đau khổ như thế, thật giống như nỗi đau khổ của tôi có thể vì vậy mà tự giảm bớt.... Trên thực tế, cũng không có.

Tôi càng nghĩ mà sợ, sợ vì mê hoặc kì lạ đó: Tuy rằng lúc đó tôi có mất khống chế, nhưng vẫn còn có ý thức của bản thân, mà nó cái gì cũng không có, chỉ còn lại bản năng ăn uống, so với các loại động vật bậc thấp khác còn thấp hơn, thực sự là bi ai...

Tôi vừa nghĩ, vừa lạnh lùng nhìn về phía xác sống vô tri vô giác cố gắng vặn cái cổ của chính mình thành bánh quai chèo, tiếng vang 'răng rắc răng rắc' giòn giã, được toại nguyện cắn tới cái cổ anh em khi còn sống của nó.

"A a a —" tôi buồn bực xoa xoa lỗ tai, không nghĩ tới đàn ông rít gào cũng không kém đàn bà chút nào.

Trước khi nó tiếp tục kéo xuống một mảng lớn máu thịt của người đàn ông kia, tôi tiến lên khóa lại cổ họng của nó, hơi hơi dùng sức, để đầu của nó tách ra khỏi thân thể.

Đặt cái đầu xác sống vào trong khay, quay đầu nhìn lại, gã đàn ông bị cắn kia đã sợ tới mức hôn mê bất tỉnh, mà bên cạnh hắn, một tên đàn ông khác trông như là đại ca vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, da dẻ hiện ra một tầng màu phấn hồng kỳ dị, như bị bệnh sốt cao không lùi.

Thấy bọn họ không còn động tĩnh, tôi đi tắm rửa sạch sẽ, thay đổi một bộ quần áo sẫm màu, mang tới thùng dụng cụ đựng đồ dự bị, đeo găng tay cao su, bắt đầu giải phẫu.

Tôi mổ toàn bộ ngũ tạng lục phủ của xác sống kia, trừ một chút đồ ăn tro cặn, không có phát hiện gì.

Xem ra, không phải đồ ăn dẫn đến biến dị, gần đây trên người hắn cũng không có vết thương, cũng loại bỏ bị nhiễm, vậy lại là nguyên nhân gì?

Tôi mổ đầu lâu trên khay ra, sọ não của nó so với xương sọ người bình thường thì cứng rắn hơn nhiều. Nếu như là thể chất của tôi trước đây, như vậy phải phí công sức rất lớn mới có thể chẻ ra. Đại não bệnh biến héo rút, hầu như đã hoại tử, những bộ vị khác bị tổn thương cũng khó có thể khôi phục lại, thế nhưng một phần ba bộ phận tiểu não lại quá mức sinh động hơn bình thường, đáng tiếc tôi không phải nhân tài chuyên ngành khoa học, cũng không có máy móc đo lường, bằng không ngược lại tôi thật muốn kiểm tra thử xem óc của nó và tế bào thần kinh.

Kiểm tra xong xuôi, tôi phát hiện bên trong tiểu não của nó có tinh thể trong suốt ước chừng hai centimet, hình dáng dị thường, khối lượng tầm mười lăm đến hai mươi gam, tương đối cứng rắn, không nhìn ra chất liệu, bên trong màu xám trắng đục ngầu lộ ra một ít hồng nhàn nhạt, thật giống như bên trong có một chút tơ máu.

Có lẽ tinh thể trong suốt trong đầu con xác sống này chính là thu hoạch lớn nhỉ. Tôi rửa sạch tinh thạch, lau khô, đặt vào trong bình kẹo không trên khay trà.

Nhét xác sống bị mổ xẻ hai lần đến mức tan tác, bao gồm đầu lâu dữ tợn vào trong túi rồi bịt kín, đặt vào tủ lạnh trong phòng, bên cạnh Triệu Kỳ Uy.

Tìm thời gian xử lý một chút, quá chiếm chỗ. Tôi tiện tay lấy một miếng thịt bò sống, đóng lại cửa tủ lạnh.

Ngày 23, tháng 5, năm 20xx. Ngay sau con xác sống đó, tiếng gào thét thứ hai vang lên.

Tôi nhìn giờ một chút, không tới 24h.

Lần này là tên đàn ông bị cắn trên cổ kia, hắn cũng bước theo gót chân anh em mình, bị trở thành một con xác sống không có ý nghĩ.

Tôi lấy một miếng thịt bò vung ra trước mặt nó, nó ngửi một cái, không có hứng thú mở miệng, cũng không hướng về tên đàn ông bị cột cùng nhau, mà giống như phát hiện mục tiêu mới rít gào về phía tôi, nước dãi ố vàng nhỏ xuống từ trong miệng, làm bẩn sàn nhà tôi. Một giây sau, tôi thẳng thắn bẻ gảy cổ của nó, lặp lại một lần trình tự ngày hôm qua, lần thứ hai thu hoạch một viên tinh thể tương tự, chỉ là màu máu bên trong tinh thể đậm hơn xíu.

Xem ra, chúng nó cũng chưa hề cho rằng tôi là đồng loại, mà vẫn khát vọng với máu thịt của tôi.

Tôi thoáng nhìn gương mặt hồng hào trắng nõn không khác người thường trong gương, nở nụ cười lạnh lùng.

Ngày 24, tháng 5, năm 20xx. Người đàn ông cuối cùng rốt cuộc đã tỉnh lại.

Hắn đầu tiên là cảnh giác đánh giá bốn phía, sau đó dùng sức giãy dụa, tôi ôm cánh tay không động đậy, không nghĩ tới hắn vậy mà lại kéo đứt dây thừng, sau đó lộn như cá chép đứng dậy, một tay cầm cái ghế trong phòng khách ném vào tôi.

Đồ dùng trong nhà tôi là đồ gỗ tinh khiết, một cái ghế này chí ít 50 kilôgam, người thường hai tay nâng lên cũng phải phí chút lực, hắn một tay đẩy lên nhưng biến nặng thành nhẹ.

Tôi nghiêng đầu tránh thoát, dễ dàng quăng cái ghế đó sang, trong lúc hắn đang đỡ lại ghế thì lôi hắn tới bên mình, khi ánh mắt của hắn đột nhiên co rụt lại, bẻ gảy cổ của hắn.

Hắn không có biến thành xác sống, lại đột nhiên lực lớn vô cùng, chẳng lẽ chính là dị năng giả mà mọi người nói tới?

Tôi cũng đem hắn đi giải phẫu, nhưng không có bất kỳ phát hiện nào, ngay cả trong đầu cũng không có tinh thể.

Gom những thi thể này với nhau, tôi chạy xe tới xưởng thuê ở vùng ngoại ô.

Trên đường vô cùng hỗn loạn, có xác sống giương nanh múa vuốt nhưng hành động chậm chạp, có con người gào khóc kêu rên chạy tứ phía; có gặm nhấm, có giãy dụa, có thừa dịp cháy nhà hôi của, có giúp nhau canh gác, càng có là thấy chết mà không cứu, tình cảnh có thể so với luyện ngục nhân gian.

Tránh ra mấy người kêu cứu, lại nghiền nát vài con xác sống cản đường, tôi đến chỗ cần đến. Bởi vì hẻo lánh, nơi này cũng không có người nào, ngay cả xác sống cũng không thấy một con, khiến tôi bớt đi nhiều tâm tư.

Vứt rác vào phân xưởng, tôi đi đến nhà kho, chuyển hết đống đồ vật vào trong không gian, tinh thần lực tiêu hao kết quả là tôi nghỉ ngơi ở tại chỗ một canh giờ, sức lực mới bình thường trở lại.

Suy nghĩ một lúc, tôi móc ra cái bật lửa đốt đống rác kia, lại lấy chút tạp hóa, gạo và mì ở trong nhà kho, lúc này mới lái xe trở về đường cũ.

Ngoài cửa xe, thảm kịch thoáng vụt qua, lòng tôi đã không còn gợn sóng, chỉ hờ hững cho rằng xem phim.

Ngày 25, tháng 5, năm 20xx. Dùng điện thoại của Triệu Kỳ Uy lúc trước giữ lại hẹn Lăng Nhị— người đàn bà mà hắn ôm theo đến lăng nhục tôi, hơn nữa, bọn họ từng nói, ả là một dị năng giả hệ thổ.

"A Uy đâu? Cô là ai?" Dường như ả cũng không quen biết tôi, nhận được tin nhắn thì theo lời tới đây, dáng vẻ kiêu ngạo, hung hăng. Phía sau ả còn dẫn theo một đám đàn ông đeo kính đen vạm vỡ, hình như là hộ vệ của ả. Bối cảnh của người phụ nữ này cũng không nhỏ, bằng không chỉ với sắc đẹp của ả, ánh mắt soi mói của đại thiếu gia Triệu Kỳ Uy cũng sẽ không cùng ả lá mặt lá trái.

"Cô hỏi hắn? Hắn đã đi trên đường hoàng tuyền chờ cô." Tôi để bọn họ tiến vào phòng khách, khóa cửa lại, mỉm cười nhìn ả không chút sợ hãi ngồi ở trên ghế sô pha.

Có thể không để ý đến nguy hiểm bên ngoài, năng lực của người phụ nữ này không yếu, thêm vào bảo vệ thân thủ trội hơn người thường, đúng là có tư cách hung hăng. Thế nhưng, nguyệt doanh tắc khuy (trăng tròn rồi lại khuyết), người tự phụ mù quáng đều phải nhận hậu quả xấu.

— Tao, không phải là người bình thường nha.

Tôi chậm rãi đến gần người phụ nữ kia, lúc hộ vệ tiến lên một bước đè vai tôi thì bắt lấy cổ tay của hắn, thừa dịp hắn ngây người một giây, bóp nát xương cổ tay của hắn.

Khi hắn kêu thảm thiết giơ chân đá đến, tôi trở tay đón đỡ, lại thuận thế phá nát xương chân của hắn, trước khi hắn ngã xuống thì nâng lên thắt lưng của hắn, dùng hắn làm tấm khiên, chặn lại ba gai đất bắn về phía tôi.

Tôi đã từng tay trói gà không chặt, nhưng hiện giờ lại có thể ung dung đánh chết những tên cường giả loại hai, loại ba này.

"Xì xì xì xì" âm thanh tiến vào thịt, hộ vệ kia đã đau đến hôn mê bất tỉnh, sau lưng ào ạt rướm ra máu, vô cùng thê thảm.

Tiện tay quăng hắn sang bên, tôi nhìn người phụ nữ kia sắc mặt tái nhợt nhưng không có chút thương hại, chỉ ảo não đối với sai lầm của mình, thầm cười: "Lăng tiểu thư thật tinh tường, ở giữa cột sống đấy! Cho dù cứu trở về, quãng đời còn lại của vị tiên sinh này cũng chỉ có thể sống ở trên giường."

Ả nổi giận đùng đùng ngắt lời nói: "Câm miệng! Nếu không tại mày, làm sao tao sẽ đánh phải hắn! Mày là đồ đê tiện!" Lời của ả còn chưa dứt, tôi lại cảm giác được nguy hiểm từ lòng bàn chân, nhanh chóng nhảy sang bên, né khỏi gai đất bén nhọn đột nhiên xuyên qua sàn nhà.

Không nghĩ tới dị năng giả hệ thổ thần kỳ như vậy, còn có thể kích phát đâm ra đất từ trên gạch men sứ đá cẩm thạch, đây rốt cuộc là năng lực kì lạ, hay là khoa học tiên tiến ngàn vạn lần so với đương thời nhỉ?

Tôi thán phục nghĩ, lại hất ra ba viên đất bay tới, nhìn ả thở hồng hộc trốn vào sau sô pha, không khỏi lắc đầu: "Đáng tiếc trình độ nắm giữ dị năng của cô chưa đủ, mới một chốc đã mệt mỏi như thế." Hơn nữa, độ cứng của gai đất cũng không đủ, dễ dàng có thể nghiền nát ngay.

"Chỉ có trình độ như thế này thôi sao..." Ở trong ánh mắt sợ hãi của ả, tôi bóp chặt lấy miệng ả "Vậy cô sẽ không có giá trị, chết đi."

"Mày, mày! A a a —" Hộ vệ áo đen tỉnh lại cũng không tiếp tục lạnh lùng, căng cổ họng liều mạng hô to lên, sau khi bị tôi dùng ánh mắt cảnh cáo, lập tức khúm núm ngậm miệng lại.

Tuy rằng tiểu khu hộ gia đình không nhiều, bên trong tầng này tạm thời không có xác sống, sẽ khó bảo toàn vì hắn kêu to mà đưa tới, hiện tại thính giác của tôi vô cùng nhạy cảm, nếu là nửa đêm có xác sống gào thét, tôi có thể ngủ không được an giấc.

Sau khi đem Lăng Nhị giải phẫu, tôi phát hiện ở trong đầu ả có một viên tinh thể màu vàng nhạt, đôi chút tương tự thứ trong đầu xác sống, nhưng độ tinh khiết cao hơn một chút. Nếu là như vậy, thì trong đầu dị năng giả cũng có tinh thạch, nhưng không phải trong đầu mỗi một dị năng giả đều sẽ tồn tại.

Thời cơ tồn tại là gì đây?

Đáp án này cũng cần chờ tôi tìm nhiều vật thí nghiệm một ít mới có thể phân tích ra nhỉ. Lắc đầu một cái, tôi tiếp tục quan sát viên tinh thể màu vàng trong tay.

Dù là trong đầu xác sống hay trong đầu dị năng giả, những tinh thạch này khả năng chính là trung tâm khống chế hoặc là năng lượng khởi nguồn, như vậy loại năng lượng này có thể chuyển hóa hoặc là tiến hóa hay không đây?

Tôi ngẫm nghĩ, ném một viên não tinh xác sống vào trong miệng hộ vệ.

Một lát sau, liền thấy trong mắt của hắn bạo xuất tơ máu, bắp thịt trên người cũng căng phồng lên, dường như đang tích trữ sức mạnh, mà xương của hắn bị tôi bóp nát giống như được một dòng nước ấm tẩm bổ vậy, phát sinh tiếng răng rắc răng rắc khép lại, nếu không bị tôi nắm quá chắc, sợ là thời gian một cái nháy mắt đã khỏi ngay được rồi.

Giống như linh đan diệu dược thần kỳ. Chỉ là, tác dụng phụ cũng rất rõ ràng. Hai mắt của hắn không ngừng sung huyết, da dẻ cũng ửng đỏ quỷ dị, không lâu sau, nghe thấy tiếng vang da thịt nứt toác, mà kinh mạch của hắn cũng bắt đầu nổ tung từng chút một, phun ra máu đỏ tươi, trong chốc lát, hắn liền thành một huyết nhân.

Tôi lau một ít máu dính trên mặt, đứng lên nhìn xuống tên đàn ông đang thoi thóp, do dự một lúc, vẫn không có đút tinh thạch của Lăng Nhị cho hắn, mà cho hắn ra đi nhẹ nhàng.

Đúng như dự liệu, tế bào não của hắn sinh động gấp mấy chục lần, gánh nặng vượt qua sức chịu đựng của cơ thể, vì thế sẽ bạo huyết, mà trong đầu của hắn, cũng không có tinh thạch.

Sau đó, tôi lại lần lượt bắt được một nhóm người đến làm thí nghiệm, có con người có xác sống, còn có vài dị năng giả, nhưng tôi không hề tùy ý ra tay, lựa chọn mục tiêu đều là những người tâm địa bất chính, người vi phạm pháp luật. Mặc dù như thế, nhưng tôi vẫn kìm không được phỉ nhổ chính mình: Loại hẹp hòi này, tự cho là chính nghĩa, đều là dối trá giấu đầu hở đuôi thôi.

Tôi đã từng chán ghét, xem thường, nhưng lại mơ hồ tỏ rõ chiều hướng sa đọa của tôi. Lòng tôi chống cự, nhưng là chuyện vô bổ.

Ngày 28, tháng 5, năm 20xx. Tôi tỉnh lại rất sớm, kim đồng hồ cách sáu giờ chỉ còn một xíu khoảng cách, tôi lăn qua lộn lại không buồn ngủ chút nào.

Quỷ thần xui khiến, tôi mở ra bình bình lon lon trên bàn, tỉ mỉ trang điểm bản thân, lại mở ra từng ngăn tủ quần áo soi xét lựa chọn một lúc lâu, bỏ ra ba tiếng mới miễn cưỡng hài lòng.

Nhìn đồng hồ, vội vội vàng vàng lái xe chạy tới siêu thị kia, lại có một chút cảm giác gấp gáp đi làm như trước khi tận thế.

Một mặt tôi tự giễu, vậy mà lại như thiếu nữ hoài xuân lần đầu hẹn ước, mặt khác lại nhanh chóng giẫm mạnh chân ga, chỉ lo đã muộn khoảnh khắc gặp người kia thoáng qua.

Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng. Tôi mỏi mắt chờ mong trong phòng quản lí, nhưng từ đầu đến cuối không có phát hiện bóng dáng ghi lòng tạc dạ đó.

Tôi không khỏi có chút hoài nghi: Ngày hôm nay kiếp trước, tôi gặp được nàng, như vậy kiếp này, nàng còn có thể ở nơi này không? Phải chăng giống như hồ điệp vỗ cánh*? Tôi sẽ không gặp được nàng? Hay là, nàng không thể chống đỡ tới nơi này, đã chôn thân. Tôi không dám nghĩ tiếp nữa, trong lòng vừa buồn cười vừa chua xót: Tiêu Minh Dạng ơi Tiêu Minh Dạng, mày còn có thể có loại tâm tình sợ sệt này sao? Thực sự là hiếm thấy...

(*hồ điệp vỗ cánh: biến hóa nhỏ dẫn tới kết quả thay đổi lớn.)

Đột nhiên, tôi thấy một thân ảnh gầy gò lướt qua trên máy giám thị ở cửa lớn siêu thị, mắt sáng lên — là nàng!

Tôi không thể chờ đợi được nữa đi ra ngoài phòng an ninh, qua lại bồi hồi trên hành lang, chờ nàng đến.

Trên mặt còn duy trì trấn định, nhưng trong lòng thấp thỏm mỗi một giây đều thêm sâu sắc, ngay chính tôi cũng không nói rõ ràng được loại cảm tình này vì sao mà có.

Tôi chỉ biết là, nàng đối với tôi mà nói, là một tia sáng còn sót lại ở trên thế giới này, không có tia sáng này, tôi sẽ triệt để điên cuồng.

Bỗng, một bàn tay ấm áp nắm lấy tôi, cấp tốc kéo tôi tới khúc quanh, tôi nhìn chăm chú bóng lưng đơn bạc kia, trong lúc hoảng hốt, cảnh tượng lúc trước hiện lên, lại không nhịn được muốn rơi lệ.

Rốt cuộc, cũng tìm được em, ánh sáng của tôi.