Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng

Quyển 2 - Chương 27: Tạ : ĐẠI HỌC THÀNH



Tường thành cao ngất, thủ vệ dày đặc, khắp nơi đều trang nghiêm, nơi này quả thực khác xa nơi tập trung học phủ cao đẳng trong tưởng tượng của tôi. Dù sao tôi cũng nghĩ chắc hẳn phải vậy rồi, bây giờ đã không còn là cái bối cảnh xã hội hòa bình an tường, làm sao có thể yêu cầu Đại học thành nổi tiếng thiên hạ này vẫn tỏa ra mùi sách như xưa đây?

Tôi cũng không thể yêu cầu tất cả mọi người vẫn giữ vững tử tế giống như tôi, chẳng hạn như Tiểu Nhu, Tiêu.

Trong lòng thở dài, tôi đơn giản là không nghĩ về vấn đề làm người nản lòng thoái chí này nữa, chuyển qua quan sát công trình kiến trúc trước mắt. Sau khi chúng tôi dừng xe ở đằng xa, tôi luôn cảm thấy có một loại căng thẳng như đang bị theo dõi, cũng không biết có phải cảm giác của tôi sai lầm hay không.

Nhưng nhìn nụ cười ung dung của Tiêu cùng vẻ phân tâm không sợ hãi của Mặc Mặc, liền cũng thả lỏng.

Được rồi, hai vị chủ lực một văn một võ này cũng không lo lắng, tôi sao phải buồn lo vô cớ đây?

Chờ những người kia nhanh chóng giải quyết xác sống thu thập não tinh xong, Tiêu chậm rãi lái xe đến gần tường thành, cách một khoảng liền ngừng lại, mở cửa kính xe xuống ra hiệu Ngô Phóng Ca đứng ra giao tiếp. Chúng tôi đã sớm đạt thành nhận thức chung, trong những lúc bình thường đều do thành viên nam duy nhất đại diện chúng tôi giao thiệp. Tiêu là kiểu người không muốn có nhiều liên quan với người khác, Mặc Mặc tính tình nóng nảy thể nào cũng biến khéo thành vụng, tôi lại không giỏi giao tiếp mà quen thuộc ẩn náu ở hậu trường, chỉ có thể làm phiền Ngô Phóng Ca rồi.

Tuy hắn nói là trạch nam không ra khỏi cửa, nhưng lại là kiểu người đầu óc linh hoạt, tính tình cởi mở chất phác, rất thích hợp giao thiệp cùng với đủ loại người.

Đầu tiên hắn duỗi một tay ra ngoài cửa xe vẫy vẫy, sau đó mở cửa xe, giơ cao hai tay cho thấy chính mình không có ác ý, bước chậm đến dưới tường thành, ngửa đầu lớn tiếng nói vọng vào trong: "Có thể cho chúng tôi vào thành không? Chúng tôi là người dân cực kỳ lương thiện!"

Đại ca ngươi là xem nhiều tác phẩm khu 11* hay là bị lậm phim kháng chiến? Cái giọng điệu quy hàng với giặc này là xảy ra chuyện gì?

(*Khu 11 là chỉ Nhật Bản. Danh hiệu này xuất phát từ anime Code Geass. Trong bối cảnh Nhật Bản hư cấu bị Đế quốc Anh đánh bại trong cuộc xâm lược và bị tước mất quốc danh, trở thành khu thực dân thứ 11 của Đế quốc.)

Tôi cảm thấy không biết làm sao, không khỏi thở dài.

Trong chốc lát, trên tường thành ló ra một người đàn ông trẻ tuổi, gật đầu với Ngô Phóng Ca, lớn tiếng hỏi: "Chỉ một mình anh? Hai chiếc xe phía sau kia?"

Tôi quay đầu lại nhìn qua hai chiếc xe đỗ phía sau cách chúng tôi không xa, đó hẳn là đám người Cát Tân Bồi, một đường theo chúng tôi, cũng không biết định tính toán gì.

Ngô Phóng Ca lắc lắc đầu: "Một nhóm chúng tôi ngoài tôi ra thì còn có bốn cô gái, đều ở trên xe. Hai chiếc xe kia không phải đi cùng chúng tôi."

"Anh chờ một chút." Người đàn ông kia nói xong liền biến mất ở trên tường thành.

Phút chốc sau, từ trên tường thành thả xuống một sợi dây thừng, hai người mặc đồ phòng hộ mang mặt nạ trượt xuống, cách ăn mặc và cách ra trận giống y hệt nhóm người vừa nãy đi ra thu thập não tinh xác sống, trong tay xách theo một hòm nhỏ, đi tới phía xe chúng tôi. Cùng lúc đó, trong lỗ bắn tỉa trên tường thành cũng ló ra một họng súng đen ngòm, khiến tôi sợ hãi cả kinh: Nơi này không phải Đại học thành sao? Ngoài các sinh viên đại học, chẳng lẽ còn có quân nhân đóng quân hay sao? Bằng không, bọn họ có vũ khí nóng từ đâu?

Không đợi tôi ngẫm nghĩ, người đeo mặt nạ gõ gõ cửa kính xe, ra hiệu chúng tôi xuống xe, giọng ồm ồm truyền qua từ mặt nạ, dường như không mang theo chút cảm tình nào, giống như là người máy lạnh lẽo.

"Vì sự an toàn của cả căn cứ Đại học thành, bây giờ tiến hành kiểm tra theo lệ đối với mấy người, sau đó còn phải vượt qua mười hai tiếng tại phòng theo dõi bên ngoài, xác định không có bị nhiễm mới phê chuẩn đi vào, xin phối hợp làm việc với chúng tôi." Người kia giải thích đâu ra đấy, thật sự như người máy đã thiết lập chương trình.

Chúng tôi gật đầu, liền thấy hắn từ bên trong hòm xách tay lấy ra một cái máy màu xám bạc cỡ một chiếc điện thoại di động hí hoáy mấy lần, từ đỉnh của chiếc máy phóng ra một tia laser màu đỏ, soi vào mi tâm mỗi người chúng tôi, ngoài Tăng Nhu không hề có biến hóa, ba người chúng tôi đều đã biến thành hào quang màu xanh lục.

Hắn gật đầu, cuối cùng quét đến Tiêu.

Tiêu nheo mắt lại, không có tránh ra, chỉ là ánh mắt bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo vô cùng.

Bất ngờ chính là, cái ánh sáng xanh lục ở mi tâm Tiêu chỉ dừng lại trong nháy mắt, rồi bỗng nhiên nhảy trở về ánh sáng màu đỏ, lấp lóe không ngừng.

Cái người cầm trong tay máy kiểm tra giống như bị cái gì kinh hãi, đột nhiên lùi về phía sau, nghi ngờ không thôi đánh giá Tiêu.

Tiêu lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, lông mày hơi nhíu lên, vô cùng không vui hỏi: "Có vấn đề gì không?"

Người nọ đang muốn trả lời, lại thấy máy kiểm tra trong tay hắn lại biến trở về ánh sáng xanh lục, sau đó "Đùng" một cái, đèn tắt.

Mọi người đều ngây ra nhìn hắn, hắn lại hí hoáy cái máy kiểm tra kia một lúc, lầm bầm lầu bầu vài câu, mới quay sang nói với chúng tôi: "Xin lỗi, khả năng là máy kiểm tra xảy ra trục trặc." Giọng nói mang một ít lúng túng, nhưng nhân tình hơn một chút so với trước đó.

Tôi chú ý tới mấy người trong đoàn xe của Cát Tân Bồi cũng đi ra cạnh cửa thương lượng, dường như nổi lên tranh chấp gì đó, thật lâu không có đi theo. Cũng được, đều không liên quan gì đến chúng tôi.

Nhớ tới lúc đám người bọn họ mặt mày vô cảm xua đuổi chúng tôi làm bia đỡ đạn, tôi lắc đầu một cái, không quan tâm nữa.

Giúp chúng tôi làm xong kiểm tra, hắn cũng không có tiết lộ kết quả, chỉ bảo chúng tôi lái xe về phía mặt sườn của thành.

Nơi đó có một tấm cửa sắt dày nặng cao hơn hai người, bên ngoài gắn chông thép, tầng tầng lớp lớp rào chống kỵ binh xếp ở vòng ngoài cửa, hình thành một trận pháp như mê cung, nếu không phải là có người từ bên trong dọn đường, căn bản khó có thể tiến thêm.

Thể chế phòng ngự này nhìn như đơn sơ, có dấu vết trận pháp phòng ngự cổ đại, lại hết sức hữu hiệu, khiến người ta không thể không khâm phục người nghĩ kế thông kim bác cổ, kiến thức uyên bác và biết cách vận dụng tài tình.

Người kia dùng tay ra hiệu một cái, rất nhanh, từ trong cửa sắt đi ra một đội người, có người cầm trong tay vũ khí nóng, có người thì lại tay không, nhưng trên người lộ ra một loại khí tức đặc biệt, vô cùng có khả năng là người đã thức tỉnh dị năng đặc biệt, tôi đếm đếm sơ sơ, ấy thế mà lại có bảy, tám người, có thể thấy được cái căn cứ này sức tấn công không kém.

Bọn họ đẩy ra rào chắn, để trống một con đường cho xe Land Rover của chúng tôi, đến khi xe từ từ lái vào cổng thành, chúng tôi lại bị ngăn lại.

Một người phụ nữ trẻ tuổi dẫn chúng tôi vào một tòa nhà nhỏ ở bên cổng thành, bốn người phụ nữ chúng tôi đi về phía bên trái, Ngô Phóng Ca thì bị mang tới một bên khác. . Truyện Full

Tôi thấy nơi này có vài gian phòng, bên trong có hai gian dường như cũng có người, chắc hẳn cũng là tiếp nhận kiểm tra giống chúng tôi, điều này nói rõ hai điểm, số người xin vào căn cứ Đại học thành không ít; nơi này kiểm tra nghiêm ngặt, trật tự ngay ngắn, đã có quy mô nhất định rồi.

Đối với đám người gia nhập mà nói, tính mạng của bọn họ càng có thể được bảo đảm. Bởi vậy, cho dù bị coi như nghi phạm, nhốt ở trong gian phòng nhỏ hẹp kín mít, tôi cũng không có phản cảm quá lớn.

Không giống tôi chính là Tiêu và Mặc Mặc, Tiêu thì cứ mãi cau mày, ánh mắt xoi mói xung quanh không ngừng từ khi chúng tôi xuống xe, chân mày xinh đẹp càng nhíu càng chặt, khiến tôi không nhịn được muốn xoa cho nàng. Mặc Mặc thì mặt mày buồn bực mất kiên nhẫn, nếu không phải kiêng dè những vũ khí súng đạn lên nòng kia, chỉ sợ sớm đã đại náo thiên cung.

Tăng Nhu ngược lại có vẻ rất bình tĩnh, từ khi tôi nói lời đó, con bé liền vẫn duy trì loại bình tĩnh này, tựa như không có chuyện gì có thể khiến nó thay đổi sắc mặt, nhìn vẻ trầm ổn không phù hợp tuổi tác của đứa nhỏ này, tôi chỉ nghiêng mặt đi chỗ khác, cố gắng xem nhẹ một chút không đành trong lòng kia.

Tôi không khỏi kiểm điểm lại chính mình: Rốt cuộc tôi vẫn nặng lời rồi sao?

Dù sao con bé cũng chỉ là một đứa nhỏ, tôi không nên quá mức nghiêm khắc với nó. Nhưng mà, đi theo chúng tôi cũng là nguy cơ trùng trùng, chẳng bằng ở lại căn cứ kiến thiết hoàn thiện này, trái lại an toàn hơn, cũng có lợi hơn cho trưởng thành.

Tôi liếc mắt nhìn Tăng Nhu, trong lòng lại thở dài một hơi.

Lúc này, liền nghe Mặc Mặc căm giận bất bình reo lên: "Cái căn cứ rởm gì thế này! Cũng thật là không có nhân tính đi? Nhốt chúng tôi lại còn chưa tính, còn không cho ăn không cho uống không cho ngủ! Đãi ngộ của tù nhân còn tốt hơn cái này nhiều lắm!"

iêu đi ở phía trước, nghe vậy quay đầu lại, không mặn không nhạt liếc nàng một cái: "A, chưa hề trói lại tay chân cô, cũng không có lục soát người lấy máu xét nghiệm, cô còn có cái gì không hài lòng, hả?"

"Hừ! Bọn họ dám! Bà đây không phải không thể đánh cho bọn họ răng rơi đầy đất!" Mặc Mặc trừng mắt lên, tàn bạo nói, dáng vẻ dũng mãnh chọc tôi không khỏi lắc đầu cười khổ: Tiểu ma vương này xem như là hoàn toàn không có duyên với hai chữ "thục nữ" rồi, tôi cũng nhân dịp còn sớm mà bỏ đi ý nghĩ không thiết thực này đi!

Người phụ nữ dẫn chúng tôi tiến vào giống như không nghe thấy oán giận của Mặc Mặc, mở cửa một gian phòng, lạnh nhạt nói rằng: "Hai người tiến vào."

Tiêu đi ở phía trước, dẫn đầu bước một bước đi vào, tôi nhìn Mặc Mặc một chút, nàng cách gần Tiêu nhất, vội vã lùi về sau một bước rất lớn, rõ ràng từ chối ở cùng một phòng với Tiêu.

Tôi lắc lắc đầu, lại rất nhanh đi vào theo, trong lòng có một chút mừng rỡ kì lạ, còn có một ít ngượng ngùng mất tự nhiên.

Nghĩ đến sắp ở riêng với Tiêu, tôi liền trở nên không bình thường, dùng sức cắn cắn môi, tôi nhắc nhở chính mình, không cho suy nghĩ lung tung, chỉ là ý nghĩ trong đầu lại càng ngày càng hỗn tạp không thể khống chế.

Gian phòng này chỉ có năm, sáu mét vuông, ngoại trừ một tấm ván giường gỗ trơ trụi, không còn gia cụ gì khác.

Bốn phía vách tường đều là màu xám, trên trần có một cửa thông gió nho nhỏ, trong góc là một máy thu hình 360° không góc chết, ngột ngạt giống như ngục giam.

Tiêu qua lại vài bước, đứng yên ở giữa gian phòng bèn không nói thêm gì nữa, từ trong xương lộ ra ý lạnh khiến tôi không khỏi rùng mình, vẫn là lần đầu tiên cảm nhận được rõ ràng tâm tình Tiêu tiêu cực như thế đây.

Nàng đến tột cùng là chán ghét không gian nhỏ hẹp, hoàn cảnh đơn sơ hay là thái độ lạnh lùng và cứng rắn của những người này? Hay là có đủ cả?

Tôi lúc này mới phát giác mình ở chung với nàng không lâu, đối với mọi thứ của nàng đều không biết nhiều lắm. Bởi vì một nhận thức này, lại có chút ủ rũ mất mác.

Thời gian chờ đợi lúc nào cũng thật là dài lâu, tôi nhìn Tiêu ôm hai tay đứng ở nơi đó, tựa như là vạn phần ghét bỏ đối với tấm giường ván gỗ tôi đang ngồi, trong lòng không đành lòng, càng không tự chủ được nói rằng: "Tiêu, hay là cô ngồi ở trên đùi tôi đi."

Nàng ngước mắt nhìn tôi, lạnh lùng quanh thân bỗng nhiên biến mất, khóe mắt duyên dáng bởi vì kinh ngạc hơi nheo lại, ngay sau đó ánh mắt long lanh, tràn ra ý cười dịu dàng. Gương mặt tôi bỗng chốc nóng lên dưới ánh nhìn chăm chú của nàng, nhiệt ý từ đỉnh đầu truyền đến bàn chân, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi bản thân: Tôi chắc chắn là bị quỷ mê tâm trí, sao lại đề xuất loại ý kiến này!

Trong lúc tôi xấu hổ không biết nên giải thích thế nào thì lại nghe nàng khẽ cười một tiếng, đôi chân thon dài cất bước, thoáng cái đi đến trước mặt tôi, trong ánh mắt khó có thể tin được của tôi, chiếc đùi xinh hơi dạng ra, thoáng cái ngồi ở trên đùi tôi, hai tay đỡ lấy bờ vai của tôi, xích lại gần trước mặt tôi thấp giọng nói: "An Nhiên, cảm thấy tôi nặng không?"

Lông mi nàng nhỏ dài mà cong vút như là hai hàng bàn chải nhỏ, nhấp nha nhấp nháy dường như muốn quét vào trong lòng tôi, mang theo hơi thở thơm ngát phả vào trên mặt tôi, dường như muốn câu mất hồn phách của tôi, tôi vô thức đỡ lấy eo nàng, trong đầu tựa như chỉ còn lại cảm giác hỗn độn, máy móc lắc lắc đầu, thẫn thờ trả lời: "Không, không nặng, không hề nặng tẹo nào..."

Cảm giác cứng đờ bắt đầu lan từ chân đến quanh thân, cơ thể tôi giống như bị đóng băng, không thể động đậy, rất sợ làm nàng lắc lư trên đùi.

"Vậy thì tốt." Tiêu lại ngoắc ngoắc môi, im lặng nhìn tôi, không nói một lời, ánh mắt lại thâm thúy dường như ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ, như muốn nhìn vào đáy lòng tôi.

Bị nàng nhìn như thế, tôi liền vội vàng cúi đầu, chỉ cảm thấy lỗ tai đều nóng lên, nếu không phải là có giường ván gỗ để dựa vào, sợ là tứ chi đã sớm nhũn ra co quắp ở trên mặt đất.

"Tiêu..." Tôi thấp giọng lúng túng gọi tên nàng, chỉ cảm thấy trong lòng một trận bủn rủn, thật giống như có người cầm cái dùi cái đục, khắc cái chữ này vào trong lòng tôi.

Đây là cảm giác trước đây tôi chưa bao giờ có, mềm nhẹ lại nhiệt liệt, lơ lửng lại nặng trĩu, tôi kháng cự cái cảm giác này, rồi lại bị mê hoặc, vô lực dứt ra.

Tôinghĩ, tôi chắc chắn là bị bệnh. Nếu không, sao trong đầu tôi lại dâng lên ý tưởnghoang đường thân cận cùng mỹ nữ đây?