Mạt Thế! Chi Đả Kích

Chương 1



Oanh! Oanh! Tiếng súng vang lên liên hồi.

"Đừng để lão ta thoát! Nhất định phải giết được ông ta! Sống phải thấy người chết phải thấy xác!" Tên áo đen âm tàn nói.

Một lão niên mình mẩy đầy vết thương, vết máu khô đậm màu bám trên y phục trông vô cùng chật vật nhưng lại không làm mất đi khí chất ngạo hùng trên mình.

Lão ôm vết thương cà lết cà nhắc cẩn thận bước đi. Tránh khỏi bọn truy bắt lùng sục. Sự choáng váng tập kích đầu óc lão, chẳng lẽ một đời hào hùng của lão sẽ kết thúc tại đây sao. Lão cười thê lương, thân mà một quân nhân lại không thể ngã xuống trên chiến trường mà lại bỏ xác nơi xa lạ này. Trước khi trong mắt lão còn lại màu đen lại thoáng thấy một bóng người, bị tìm thấy rồi! Ông lão mang theo sự không cam tâm mà ngất đi.

Khi lão lần nữa tỉnh lại thì đối diện với mình là một nóc nhà màu lam xa lạ. Lão giật mình ngồi bật dậy, lập tức phát hiện ra một thiếu niên trẻ đang thâm sâu nhìn mình. Xác định người này không có ác ý lão mới bắt đầu kiểm tra thân thể mình.

Kỳ lạ thay, toàn bộ vết dao và vết súng trên người hoàn toàn không thấy nữa, ngay cả dấu vết cũng không còn. Nếu không phải chắc chắn rằng đó là sự thật thì có lẽ lão thật sự tin rằng mình chỉ đang mơ.

"Cậu bé, là cậu cứu mạng tàn này sao?" Lão sắc bén nhìn người bên cạnh. Tên nhóc kia cũng không trả lời lão ngay mà chậm chạp đưa mắt nhìn lão.

"Toàn bộ vết thương biến mất đều do cậu làm phải không nào?" Tuy là một câu hỏi nhưng lão lại khẳng định nó.

Cậu ta nghe thấy cũng chỉ ừ hử vài tiếng rồi tiếp tục nhìn nhìn lão già trước mặt mình.

"Cậu bé, cậu muốn gì ở ta sao!" Lão mới không tin một người có năng lực thần kì như vậy mới không mục đích cứu lão.

"Ta kể cho ngươi nghe một cố sự!" Thiếu niên rốt cuộc cũng chịu lên tiếng, giọng cậu tràn đầy tâm sự khiến người người đau lòng vì cậu.

* * *

Ở biệt thự nào đó, một nam nhân lạnh băng mặt hoàn toàn không có bất cứ cảm xúc dư thừa gì, hai mắt hắn thâm trầm nhìn ra ban công bên ngoài.

Từ khi gia gia hắn được báo mất tích, thì hắn dùng gần như toàn bộ nhân lực của mình để tìm kiếm gia gia của mình.

Lãnh Thiên Hàn cũng có được một ít manh mối, gia gia của hắn dường như đã được cứu. Nhưng khi nào chưa xác nhận chắc chắn gia gia an toàn hắn chưa buông được tâm.

Bỗng điện thoại tư nhân của hắn reo lên, bên đầu dây bên kia là giọng nói uy nghiêm đầy quen thuộc khiến hắn không khỏi thở phào. Khối cự thạch trong lòng cũng buông xuống.

"Cháu ngoan! Sáng mai gia gia sẽ trở lại! Không cần lo lắng ta, ta hiện tại rất an toàn!" Nói xong hoàn toàn chả thèm để ý tới thằng cháu mặt lạnh như tiền nhà mình nữa. Lão cúp máy cái rụp, Lãnh Thiên Hàn im lặng nhìn điện thoại cả buổi mới đặt điện thoại xuống. Một đêm có thể rất dài cũng có thể rất ngắn.

* * *

Hôm sau, một chiếc SUV đen chạy đến cổng biệt thự. Lãnh Thiên Hàn đã ngồi sẵn ở phòng khách chờ gia gia Lãnh Kình Phong của mình. Nghe được Phúc bá vội vào báo cáo lão gia tử đã trở về, hắn vội ra ngoài đón.

Người bước xuống xe đầu tiên không phải là lão gia tử mà là một thiếu niên. Thiếu niên mang một kính râm lớn che đi đôi mắt, nhưng vẫn còn đôi môi đỏ hồng và làn da trắng nõn, mái tóc cậu dài đến bất bình thường càng tô đậm lên vẻ đẹp của cậu.

Vẻ mặt cậu vênh váo trông cực kì kiêu ngạo nhưng Lãnh Thiên Hàn làm sao cũng chỉ thấy thiếu niên trước mắt này chỉ có một bộ ngốc manh ngốc manh mà thôi.

Phúc bá nhìn nhìn thiếu niên lại không lên tiếng. Tiếp theo lão gia tử liền bước xuống xe một bộ dạng khỏe mạnh như chẳng có thương tích gì. Lãnh Thiên Hàn lẫn Phúc bá đều thở phào một cái.

Lão gia tử nhìn hai người trước mắt lại nhìn thiếu niên còn đang nhập vai nhị hóa bên cạnh. Thở dài một cái rồi lôi thiếu niên vào nhà. Lãnh Hàn Thiên và Phúc bá hoàn toàn im lặng mà theo lão gia tử vào thẳng phòng làm việc của Lãnh Kình Phong.

Nhìn Phúc bá đóng cửa kỹ càng lại, lão gia tử nhìn đứa cháu mặt than của mình rồi quăng một quả bom sức nổ ngang hàng với bom nguyên tử ra.

"Đây là đứa cháu thất lạc của ta! Từ nay về sau hắn là tiểu thiếu gia của nhà họ Lãnh chúng ta!"

Lãnh Thiên Hàn cùng Phúc bá đều đơ người, hoàn toàn chưa thể tiếp nhận lượng lớn thông tin này. Nhưng cả hai đều là người thành thục nên rất nhanh liền tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ. Lãnh Thiên Hàn đem ánh mắt đánh giá lên xuống "đệ đệ" vừa lòi ở đâu ra của mình.

Còn cái "đệ đệ" kia hoàn toàn chả thèm quan tâm đến họ đang nó cái gì. Thản nhiên rút ra một thanh sô cô la chậm rãi ăn a~ăn. Ăn đến hoàn toàn chẳng biết trời đất gì nữa. Khiến tâm Phúc bá không khỏi mềm nhũn ra khi trông thấy cảnh này. Phúc bá không có hài tử nên không khỏi yêu thích mấy đứa nhỏ bên cạnh mình.

Lãnh Thiên Hàn mặt không đổi sắc nhìn thiếu niên như không biết suy nghĩ gì. Ánh mắt hắn không khỏi lóe lên tia thú vị. Hắn chắc chắn rằng cậu không phải đệ đệ hắn nhưng không hiểu tại sao gia gia lại nói như thế. Hắn cũng không đi hỏi làm gì, gia gia không muốn nói có lẽ vẫn chưa đến thời cơ mà thôi, hắn.. có thể chờ a.

"Phúc bá, ngươi dọn phòng cho Lãnh Minh Thiên đi! Thiên Hàn ngươi xem xem Minh Thiên còn thiếu thứ gì thì làm cho hắn, hắn muốn thứ gì thì cố gắng tìm cho hắn a! Ta già rồi bị hắn chê lão rồi a!"

"Biết chấp nhận sự thật là tốt a!" Giọng Lãnh Minh Thiên như chuông bạc vang lên lon ton đến bên cạnh lão gia tử an ủi lão khiến lão xém ói ra mấy ngụm máu.

Lão nghiến răng nghiến lợi trừng cái móng heo đang tọa lạc trên vai mình "Ngươi theo ca ca ngươi đi! Để hắn bảo vệ ngươi!"

"Ân? Ngươi chắc là hắn bảo vệ được ta chứ không phải ngược lại hả?"

"Chỉ cần ngươi chịu đứng im cho hắn bảo vệ là được!" Lãnh Kình Phong bất lực nói. Còn trò chuyện với tên này lão thế nào cũng mắc bệnh nhồi máu cơ tim mất thôi.

Lãnh Thiên Hàn khá bất ngờ, bởi vì tính cách gia gia hắn từ trước đến giờ rất táo bạo cho dù là đối với thân nhân hay trong quân đội của mình. Đáng lẽ nghe người khác nói vậy, phải tạc mao bùng nổ ngay mới đúng. Lần này chỉ nghiến răng trừng mắt còn đầy kiên nhẫn mà đáp lại câu hỏi của cậu. Vậy thiếu niên này không phải do cứu gia gia mới được đối xử như vậy mà là cậu có địa vị cực cao hoặc rất quan trọng mới khiến gia gia hắn như vậy.

"Đem hắn theo bên cạnh! Một bước cũng không được rời trừ phi hắn chịu ở yên ở nhà thì thôi!" Lão gia tử quay sang rống với đứa cháu trai của mình.

Rồi dứt khoác tống cái của nợ này cho thằng cháu mình, quay lưng đi rất thong thả nhưng nhìn từ góc độ nào cũng hệt như chạy trối chết vậy. Trong phòng chỉ còn lại hắn với cậu, cậu cạp cạp thanh sô cô la trong tay mà tròn mắt nhìn hắn. Mắt kính râm của cậu không biết lúc nào đã mở ra, đôi mắt to tròn đen láy của cậu nhìn hắn làm tim hắn xẹt qua một loại cảm xúc rất kì lạ. Xẹt qua rất nhanh hắn vẫn chưa kịp nắm lấy nó.

Lãnh Minh Thiên "..."

Tại sao lại nhìn hắn! Muốn cướp kẹo của hắn sao!

Lãnh Thiên Hàn "..."

Sau cậu lại nghĩ hắn muốn cướp kẹo của cậu vậy! Bộ nhìn hắn không đáng tin đến vậy sao!

Hai người bốn mắt nhìn nhau chằm chằm như muốn so mắt ai to hơn vậy. Gia gia bảo đem cậu đặt bên mình thì hắn sẽ bảo vệ cậu dưới cánh chim của mình. Nhưng với điều kiện cậu không có ý đồ gì khác với nhà họ Lãnh.