Mạt Thế! Chi Đả Kích

Chương 12



Mặt nhỏ của Tinh Vũ vẫn còn thực sợ hãi, tuy nhóc chỉ mím chặt môi nhưng vẫn làm người khác cảm thấy đau lòng. Nhóc ngẩng đầu dùng đôi mắt đỏ hồng của mình nhìn cậu.

"Em sẽ cố gắng mạnh hơn! Em sẽ bảo vệ sư tôn mà! Nên anh đừng chết, có được không?" Nhóc thút thít dung giọng mũi để nói, dù là ai đều nghe rất rõ sự quyết tâm của nhóc.

Sau này, Thiên Hàn xem nhóc con của anh và cậu mà nuôi lớn. Dưới sự chỉ dạy của anh lẫn cậu, nhóc thành công trở thành trùm cuối màn luôn. Và đó là tương lai rồi, mình quay lại hiện tại.

Nghe nhóc kiên định nói, Thiên Hàn ánh mắt lóe lên tán thưởng nhìn nhóc. Còn Minh Thiên liền vui vẻ mà gật gù, cậu từ tu di giới moi ra vài cái ngọc giản đưa cho nhóc một cái, còn bao nhiêu thì nhét hết cho anh.

Sau đó cậu liền ôm Tinh Vũ chui thẳng lên xe, rồi lấy từ trong balo lớn toàn bánh kẹo của mình ra hai thanh sô cô la. Dưới ánh mắt vui mừng của nhóc Tinh Vũ, cả hai cùng gặm kẹo, động tác của một lớn một nhỏ hệt như nhau. Cả hai cùng chờ đợi Thiên Hàn lên xe, tự động chừa một vị trí cho anh trên xe.

Khiến Trí Thăng lúc lên xe nhịn cười rất đau khổ. Còn Thiên Hàn vẫn một bộ mặt than, chỉ là ánh mắt anh nhu hòa nhìn động tác của hai người. Ở mạt thế này chưa lâu nên anh vẫn chưa hiểu biết hết được, nhưng mỗi khi trở về sau các lần chiến đấu mệt mỏi đều có người bên cạnh chờ đợi mình cảm giác cũng không tệ đâu nhỉ.

Anh ngồi lên vị trí được dành cho mình, nhìn hai người bên cạnh vui vẻ gặm kẹo. Anh lôi ra ngọc giản mà cậu vừa cho anh, loay hoay cả buổi coi bằng cách gì vậy. Ý niệm? Xài kiểu gì? Anh chỉ có thể cầm mấy miếng ngọc giản đơ ra đó, đợi tối nay hỏi em ấy sau vậy.

Tối đến, mọi người lựa một ngôi nhà nơi hoang vắng để nghỉ chân. Xử xong mấy con tang thi mọi người liền bắt đầu chia phòng. Vốn Minh Thiên muốn cùng ngủ với Tinh Vũ nhưng bị Thiên Hàn túm lại. Nắm cổ áo nhóc quăng cho Tĩnh Lâm đang đứng gần đó.

Còn mình trực tiếp kéo Minh Thiên vào phòng làm cậu hoàn toàn không có thời gian để phản kháng. Đùa, ban ngày thằng nhóc kia đã dính cậu cả ngày, buổi tối còn muốn dính! Anh liền cho nhóc đó biết luyện ngục là nơi nào trên hành tinh này!

Tận thế buông xuống chưa bao lâu, nên chỉ cúp mỗi điện, nước thì vẫn còn xài được. Ném cậu lên giường anh liền xoay người đi tắm. Chém tang thi máu văng lên người anh rất nhiều, tuy thay đồ rồi nhưng mùi vẫn còn đó. Bao tởm!

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, từng giọt nước khẽ chảy xuống tấm lưng rộng lớn hình tam giác của anh. Cơ bụng tám múi cùng làn da đồng khỏe mạnh.

Minh Thiên vẫn ngờ nghệch tiếp tục ăn bánh của mình. Ăn đến quên trời đất, khi Thiên Hàn bước từ phòng tắm ra thấy được cảnh này chỉ có thể lóe lên một mạt bấc đắc dĩ.

Anh chỉ mặc mỗi chiếc quần cộc đến ngồi cạnh cậu, vì vừa tắm xong nên cơ thể anh vẫn lưu lại mùi hương sữa tắm kia.

Làm cậu không thể không sáp lại gần anh, khẽ chui vào ngực anh dụi dụi đầu mình vào. Anh chỉ đành lấy khăn tắm vừa rồi của mình lau miệng lau tay cho cậu.

Lau sạch sẽ, anh mới nhớ tới chuyện công pháp gì gì đó mà cậu đưa cho anh.

Anh cầm mấy miếng ngọc giản cậu đưa ra trước mắt cậu. Ai mà ngờ được chứ! Những miếng ngọc không có gì bắt mắt kia lại là thứ quý giá trong truyền thuyết chứ!

Ai dám nói không để ý đến phương pháp tu luyện của tu chân giới đều là một đám khẩu thị tâm phi a!

Nhìn Minh Thiên vẻ mặt ngáo ngáo nhìn mấy cái thẻ trong tay anh. Một bộ sương mù bốn phía không lối ra kia. Thiên Hàn liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Xem như thế nào?"

"Đập vào đầu!"

"..."

"Nhai thử xem?"

"..."

"Nhầm, đưa thần thức vào!" Thấy vẻ mặt không đúng lắm của anh. Cậu đỏ hồng hai má cười ngượng ngùng mà nói.

"..."

Đừng nhầm ghê rợn thế có được không! Chưa kịp xem thì anh đã "phi thăng" rồi đó! Tâm hảo mệt a!

Ở cùng bảo bối số lần nghẹn họng của anh nhiều hơn cả mấy mươi năm cuộc đời anh cộng lại mà.

Nghĩ như thế, khóe miệng Thiên Hàn lại thoáng co giật. Thần thức là gì? Anh chỉ là người phàm mắt thịt có được không!

Có lẽ ánh mắt u oán của Thiên Hàn đã đả động Minh Thiên rồi, cậu bỗng có một cảm giác chột dạ nhè nhẹ ở đâu đó.

Nhìn khuôn mặt bị liệt của anh, cậu bỗng thông minh đột xuất mà thấu hiểu được cảm xúc và suy nghĩ của anh trong tức khắc.

"Ừ.. thì, giống như cách anh suy nghĩ làm như thế nào để sử dụng dị năng á!" Giọng nói của cậu càng lúc càng nhỏ, đến gần cuối thì sắp hết nghe được luôn.

Dưới ánh mắt đầy dâm uy của anh, Minh Thiên tu vi đã cao vẫn không nhịn được đổ mồ hôi đầy mặt.

Phàm nhân thật đáng sợ! Hu hu hu! Mama, nhân loại thật hung tàn!

Sau khi đạt được ý đồ dùng mắt dọa cậu sợ mất mật rồi. Anh thỏa mãn thu hồi tầm nhìn, làm như không thấy tiểu Thiên nhà anh thở phào ra.

Xoa nắn ngọc giản trong tay, cảm nhận sự lạnh buốt của những viên ngọc thạch này. Anh trỗi nên một sự hiếu kỳ phi thường, thử làm theo lời của tiểu Thiên nhà anh xem.

1 phút trôi qua, thêm một phút nữa là hai phút trôi qua. Hơn 5 phút bay đi, anh vẫn trừng mắt nhìn ngọc giản vẫn chưa thấy gì.

Tuy biểu tình trên mặt của Thiên Hàn không thay đổi gì hết, nhưng không hiểu sao Minh Thiên lại thấy anh như muốn nhai luôn ngọc giản vậy.

Cậu hoàn toàn bị hù rồi, cậu cầm lấy ngọc giản dùng linh thức của mình bắn thẳng vào đầu anh tóm lấy linh thức của anh lôi ra, đẩy vào ngọc giản.

Nguyên một quá trình giật gân não như thế lại không đến ba giây. Cậu cũng bị tốc độ ánh sáng của mình làm cho ngây người.

Ni mã~~~ta thật soái! Khó như vậy lại làm được nhanh đến thế! Ừm~mình quả nhiên là thiên tài mà!

Trong khi Minh Thiên đang yy tự kỉ thì Thiên Hàn lại như tiếp xúc với một thế giới mới. Từng chữ trong ngọc giản tuôn trào mãnh liệt vào đầu anh như khắc ấn lưu trữ nơi não bộ của anh.

Số lượng thông tin rất chi tiết cũng rất nhiều khiến anh choáng váng liên hồi. Cuối cùng anh cũng có thể sắp xếp tụi nó lại theo một trật tự.

Huyệt đạo, gân mạch, cách dẫn linh khí, xác định linh căn.. đều có đầy đủ. Giải thích cũng không khó hiểu mấy.

Anh lại bắt đầu xem mấy cái còn lại trong tay mình. Nhờ lúc nãy Minh Thiên chui tọt vào óc anh mà anh đã biết cách sự dụng thần thức của mình rồi. = =+

Cách hướng dẫn tu luyện cơ bản, luyện đan, luyện khí, công pháp hỏa hệ biến dị linh căn. Đầy đủ luôn, gần như không thiếu thứ gì để nhập môn.

Ánh mắt anh thoáng nhu hòa nhìn người bên cạnh, cái người đang xé vỏ kẹo xả rác trên giường kia.

Ánh mắt nhu hòa hoàn toàn đổi thành câm nín, không biết nói gì vào tình cảnh này luôn. Lời cảm ơn sắp vừa ra khỏi miệng liền nghẹn luôn trong cổ họng.

Em ấy xưng đệ nhị phá phong cảnh lẫn tâm tình thì chẳng ai dám xưng nhất. Anh bất đắc dĩ dọn dẹp lại cái giường lần nữa, bắt cậu đi đánh răng đi ngủ không cho ăn vặt nữa.