Mạt Thế! Chi Đả Kích

Chương 14



Nhóm Thiên Hàn rất nhanh chóng mà ra khỏi thành phố s tiến vào quốc lộ.

Hôm nay vẫn như hôm nào, vẫn ngồi trong xe từ sáng đến chiều. Minh Thiên ngồi dựa trên bờ vai rộng lớn của Thiên Hàn ngáp dài ngáp ngắn.

Tinh Vũ đang cố gắng tĩnh tâm tu luyện. Nhóc đã chay với hành động quấn quít của sư phụ cùng ca ca kia rồi. Sư phụ đang cố gắng quăng cẩu lương nha, nhóc no rồi, thật sự!

Gần đây, Minh Thiên khá là chán nản, ngoài chơi tang thi ra thì cậu gần như chỉ ăn và bám Thiên Hàn thôi. Mặc dù đôi khi cậu vẫn chơi nát mấy con tang thi kia.

Nhưng mà biểu hiện của mấy người đi theo Thiên Hàn lại làm cậu không vừa lòng tẹo nào. Ngay cả đồ đệ nhỏ nhà cậu cũng không đáng yêu nữa rồi. Không thèm sợ hãi nhìn cậu phanh thây tang thi nữa rồi. Hức.. hức!

Nghĩ vậy, cậu càng buồn rười rượi, một vẻ mặt sống không hối tiếc mà bắt đầu sờ mó cơ bụng cùng cơ ngực của Thiên Hàn.

Bàn tay thon nhỏ luồn vào áo anh, trực tiếp sờ trên các cơ thịt săn chắc của anh. Cảm nhận hơi ấm từ bàn tay cậu khiến anh càng khó lòng kiềm nén nơi nào đó, rất đau khổ a.

Anh nhanh chóng bắt lấy cái tay không biết sống chết kia của cậu. Gần đây cậu rất uể oải anh biết, nhưng đốt lửa bậy bạ trên người anh thì sẽ gây họa lớn đó.

Anh chưa muốn dọa chạy bà xã của mình đâu nên đành chịu đựng vậy. Cái mặt than có tính sát thương cực kì cao kia đang nhìn chằm chằm vào cặp mông căng tròn của cậu. Ánh mắt tràn đầy thâm ý mà ai cũng hiểu chỉ cậu không hiểu thôi.

Minh Thiên lại cảm thấy mình bị một trận ác hàn bao vây. Lông cả người cậu đều sựng lên, sau lại càng ra sức dụi dụi trên người của anh. Hít mùi hương đầy nam tính trên người anh một cách đầy dại trai. Sau lại nhìn anh mà cười một cách ngây ngốc.

Nếu không phải mặt anh đã sớm liệt max level thì chắc hiện tại đang vặn vẹo vì nhẫn nhịn mất rồi. Còn kẻ ác nào đó thì làm như chẳng hay biết chuyện gì đang xảy ra cả mà tiếp tục chuyện mình đang dang dở.

* * *

Một đường đi này lại rất thuận lợi, thuận lợi ngoài dự kiến, thuận lợi đến lòng người bất an. Bởi hơn nửa ngày trời họ chưa gặp con tang thi nào lảng vảng xung quanh đường cả.

Ngay cả một đứa trẻ như Tinh Vũ cũng đã nhận ra điều bất thường đó, thì làm sao mọi người có thể không nhận ra sự bất thường đó được chứ.

Mọi người đều vực dậy tinh thần nâng cao đề phòng mà tiếp tục tiến về phía trước. Thiên Hàn tuy cũng rất lo lắng nhưng vẫn là nên tùy cơ ứng biến vậy. Đường đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chờ thôi!

Từ phía xa, mọi người đã nghe thấy tiếng tang thi gào rú. Không chỉ vài con mà là một đàn thi triều quy mô nhỏ. Ánh mắt Thiên Hàn co rút lại nhìn chằm chằm phía trước.

Rốt cuộc là có vật gì ở đó khiế cho chúng đều tập hợp đến đó. Chúng như đang bao vậy thứ gì đó. Anh vẫn có thể nghe ra trong tiếng gào của chúng có chứa sự phẫn nộ cùng cực.

Mọi người vốn muốn trực tiếp quay đầu xe trở lại, tốt nhất là nên đi đường vòng cho an toàn. Nhưng lại có người không suy nghĩ thế, người luôn luôn không xen vào bất cứ chuyện gì như Minh Thiên cư nhiên lại lên tiếng. Còn siêu giật gân nữa.

"Đi lại đó đi! Không sao hết mà!"

Cậu chui ra khỏi lòng Thiên Hàn chỉ nói mỗi một câu, rồi lại chui vào lòng anh. Úp mặt vô ngực anh như chưa từng nói gì, làm một đám Tiệp Dao chỉ có mức câm họng trân trối mà nhìn cậu, dưới ánh mắt bốc lột của Thiên Hàn họ cũng phải đầu hàng mà làm theo thôi. Chống cự vô ích đó! Ai thấu tâm ta đây!

Đoàn người chạy đến gần đó thì đàn tang thi cư nhiên sắp bị diệt gần hết. Cả đám lại càng dâng lên tinh thần đề phòng người nam nhân kia, vũ lực của hắn quá cao.

Nam nhân kia là trung tâm của đàn tang thi, cả người đầy vết ố do máu của tang thi dính vào. Tuy có chút chật vật nhưng lại không làm mất đi vẻ kiên nghị của hắn.

Khuôn mặt đầy hoocmon nam tính, mày kiếm mắt sáng lại tâm tối, tràn đầy khí thế mà chém giết tang thi xung quanh.

Dù chỉ đối mặt từ xa, nhưng đám Trí Thăng vẫn có chút sợ hãi khí thế trên mình hắn. Chỉ có Thiên Hàn là không bị ảnh hưởng gì.

Còn Minh Thiên chỉ ló đầu ra dòm một cái rồi lại chui vào ổ của mình. Cậu trời sinh đã lười biếng, hoàn toàn không muốn động luôn nha.

Nam nhân kia xử lý xong đám tang thi, cả người đầy rãy máu cùng dịch của chúng. Chân hắn đạp trên xác chất thành núi của chúng, hệt như phim kinh dị.

Đám Trí Thăng càng dâng lên nỗi phòng bị cực kì nặng, người này rất đáng sợ. Lệ khí trên người hắn còn nặng hơn các anh từ bộ đội đặc chủng bước ra nữa.

Nam nhân kia không nhanh không chậm mà nhìn sang bọn họ. Hắn đánh giá từng người từng người một, cho đến lượt Thiên Hàn thì hắn khẽ dừng lại một chút.

Nam nhân chậm rãi nở nụ cười một cách tà mị lại đầy u ám, tràn đầy hứng thú nhìn về phía anh. Sau khi tầm mắt hắn bắt gặp thân hình nhỏ bé đang nép trong lòng anh như một chú thỏ nhỏ bé thì khẽ cứng đờ một chút.

Thiên Hàn lập tức căng thẳng, cả người căng cứng như vào tư thế tấn công. Ánh mắt anh toàn hàn ý lẫn sát ý nồng đậm. Nếu nam nhân kia dám đánh chủ ý lên người bảo bối của hắn thì đừng trách hắn tàn nhẫn.

Anh không biết có thể đánh lại hắn hay không nhưng anh chắc chắn cho dù chết anh cũng sẽ không để hắn tổn thương một sợi tóc của Minh Thiên.

Trực giác của anh cho thấy, người này, mạnh, mạnh hơn anh rất nhiều. Anh hoàn toàn không phải đối thủ của hắn. Nhưng có lẽ anh có thể kéo dài một ít thời gian cho tiểu Thiên rời đi.

Trong đầu hàng vạn suy nghĩ lướt qua, nhưng trên mặt anh vẫn là một biểu tình băng sương khiến người người quéo lại.

Nam nhân kia vẫn đơ người nhìn Minh Thiên, bị nhìn chằm chằm như thế dù Minh Thiên da mặt dày cũng phải khó chịu.

Cậu không vui liếc nhìn hắn một cái, cũng thả ra một tia uy áp nhắm thẳng vào hắn. Khiến hắn hoảng sợ đến lã mồ hôi lạnh.

Nam nhân sợ hãi nhìn cậu, Thiên Hàn rất nhanh liền nắm bắt được biến hóa đó. Anh nheo mắt lại nguy hiểm nhìn hắn.

Đám Trí Thăng như hiểu ra được điều gì đó, áp chế sợ hãi nơi đáy lòng liền bày ra một tư thế phòng thủ nhất định như chờ nam nhân kia hành động.

Bỗng chốc nam nhân kia vừa động liền khiến cho đám người trừ Thiên Hàn cùng Minh Thiên ra đều thần kinh căng chật.

Nhưng họ cũng bị hành động của nam nhân kia làm cho sợ ngây người. Cả đám như tượng đá hóa thạch tại chỗ ấy. Chỉ chờ vỡ vụn rồi bay theo gió thôi.