Mạt Thế! Chi Đả Kích

Chương 16



Mọi người tiếp tục lên đường, khi trời tối lại ngừng lại ở một bãi đất trống ven đường để dựng lều quân dụng nghỉ ngơi.

Lạc Minh vì là ma tu nên cũng không xa lạ với mấy thứ như không gian giới chỉ này. Nên không ai thèm giấu dếm tầm mắt của hắn luôn.

Da mặt của Lạc Minh không khỏi co giật liên tục khi nhìn một đám người ai ai cũng có không gian.

Tuy rằng hắn cũng có nhưng mà đây là gia truyền đó có được không. Tại sao cả đám người phàm ai cũng có vậy! Còn cao cấp hơn hẳn hắn nữa! Thiên lý ở đâu aaaaaa!

Lạc Minh ôm trái tim nhỏ bị đả kích của mình chui lại chỗ Tinh Vũ. Rất nhanh liền hồi phục lại, hắn thông suốt rồi. Một người lợi hại như tiền bối thì ắt rất nhiều bảo bối mới đúng.

Hắn không nên vì mấy thứ này mà bị đả kích. Quả nhiên, tâm hắn chưa kiên định nha! Một lát hắn nên thỉnh giáo tiền bối cách tu luyện không nhỉ?

Đã ôm cái đùi bự này rồi thì cũng nên tạo mối quan hệ tốt đẹp với ngài ấy thôi! Biết đâu còn được lợi nha!

Nghĩ gì làm nấy, trong lúc chờ đồ ăn Lạc Minh lôi Tinh Vũ lết lại chỗ Minh Thiên cọ độ tồn tại của mình.

Minh Thiên hiện tại đang ngồi ngẩn ngơ trên phiến đá to gần đó. Hai mắt dính sát trên người Thiên Hàn đang nói gì đó với Đồng Khởi.

Như cảm nhận ánh mắt cậu, anh quay lại nhìn cậu. Bắt gặp ánh mắt chăm chú của cậu đang nhìn mình. Khuôn mặt ngàn năm không thay đổi thoáng chốc vì cậu mà nở nụ cười.

Minh Thiên hoàn toàn bị nụ cười của anh làm cho ngây ngẩn. Chỉ ngốc nghếch mà nhìn anh đã trở lại như cũ. Một nụ cười đó hoàn toàn khiến cậu bán thân mình rồi.

Mặt cậu thoáng chốc đỏ bừng, lồng ngực không ngừng truyền tới tiếng tim hữu lực của bản thân. Tiếng đập nhanh đến mức làm cậu thở không nổi. Mặt và tai cậu nóng rát, không còn cảm nhận được xung quanh mình nữa chỉ còn nghe mỗi "THÌNH THỊCH! THÌNH THỊCH!" mà thôi.

Thấy nụ cười của mình mang đến hiệu quả như thế nào. Thiên Hàn liền đầy hài lòng mà bước đi về phía cậu.

Bơ luôn biểu tình như bị dọa thất hồn lạc phách kia của Đồng Khởi. Thấy lão đại mình cười, hai chân Đồng Khởi mềm nhũn ra xém xụi lơ trên đất rồi. Ni mã~~hắn vừa thấy gì! Cái biểu tình kinh dị kia là gì? Ngọa tào, hắn sẽ không bị boss diệt khẩu đi!

Thấy lão đại rời đi, Đồng Khởi liền co giò chạy thụt mạng mà tránh xa nguy hiểm, an toàn tính mạng. Một bộ như có quỷ truy hắn vậy.

Thấy Thiên Hàn đi về phía mình, Minh Thiên muốn như lúc trước chui vào lòng anh. Nhưng chợt khựng lại, thoáng ngượng ngùng không dám ngẩng mặt lên nhìn anh nữa.

Trong mắt Thiên Hàn tiếu ý càng sâu một tầng, tuy mặt than không chút biếb đổi nhưng người xung quanh vẫn nhận ra tâm tình anh rất hảo.

Thấy bảo bối của mình ngượng ngùng không dám nhìn mình. Lòng anh như được một thứ gì đó ấm áp thỏa mãn đến bất ngờ.

Đang định tiến lại ôm bảo bối vào lòng thì Lạc Minh cùng Tinh Vũ đi lại. Phá hủy hết bầu không khí romantic vừa rồi. Mặt anh không khỏi đen lại, áp suất xung quanh bắt đầu giảm mạnh.

Lạc Minh hoàn toàn chẳng bị ảnh hưởng đến, tu vi của hắn đã là Nguyên anh trung kỳ rồi, làm sao có thể bị một luyện khí kỳ nhỏ nhoi hù đến chứ.

Phớt lờ cái mặt than đen thui kia, Lạc Minh ẫm Tinh Vũ đến chỗ Minh Thiên đang ngồi.

Thấy có người khác đến, Minh Thiên liền khôi phục cái bộ dạng ngốc manh của mình. Cái người vừa nãy ngượng ngùng là ai? Cậu không biết nha!

Nhanh chóng nhảy xuống khỏi tảng đá, chui thẳng vào lòng Thiên Hàn liền bắt đầu làm tổ ở đó. Tìm kiếm tư thế thoải mái mà dựa vào người anh.

Lạc Minh hơi ngây người một chút liền mặc kệ. Sau này hắn phải cung kính với cái nam nhân mặt liệt kia hơn rồi! Ra là phu nhân của tiền bối!

Khuôn mặt đen cùng lãnh khí của Thiên Hàn sau khi ôm được người vào lòng thoáng giảm hơn phân nửa. Ôm lấy cậu kiếm một chỗ sạch sẽ thoáng mát mà tọa xuống.

Lạc Minh thấy vậy cũng ôm Tinh Vũ ngồi xuống bên cạnh hai người. Buông Tinh Vũ để nhóc ngồi sang một bên, Lạc Minh bắt đầu thỉnh giáo Minh Thiên cách tu luyện lẫn chiến đấu.

Tinh Vũ một bộ dạng nghiêm túc lắng nghe, luôn luôn ghi tạc sau này mới hiểu mà làm. Thiên Hàn cũng thoáng nghiêm túc mà lắng nghe hai người trao đổi.

Anh ngộ ra rất nhiều thứ có ích cho mình trong phần lĩnh ngộ tu luyện. Còn nhóc Tinh Vũ thì càng nghe càng ngu trực tiếp tiến hóa lên ngáo luôn.

Hỏi hết những gì mình cần biết, Lạc Minh cũng không hấp tấp mà đi luyện hóa tri thức ngay. Ngược lại bắt đầu hỏi về một số thứ hắn tò mò.

"Tiền bối, tu vi của ngày là gì vậy? Ta hoàn toàn không nhận ra được!" Không thể trách hắn, ngay cả uy áp đại thừa kỳ cũng không bằng người trước mắt này. Hắn ngày càng hiếu kỳ rồi.

Thiên Hàn và Tinh Vũ thoáng chỗ đồng tâm tư. Bọn họ cũng rất muốn biết điểm này nhưng Minh Thiên lại chưa bao giờ nhắc tới nên cũng thôi.

"Ờ, mới thăng lên không lâu tu vi vừa đạt tiên vương mà thôi!"

"..."

"..."

"..."

Tinh Vũ bắt đầu lục lọi kiến thức trong đầu mình nhưng hoàn toàn không có thông tin.

Ánh mắt Thiên Hàn khẽ âm trầm, anh có một suy đoán khá kinh dị. Lạc Minh đồng tử nhanh co rút lại, một bộ "không thể nào" hiện rõ lên khuôn mặt của hắn.

"Nếu vậy, không phải ngài nên phi thăng từ rất lâu rồi sau!"

Nghe vậy, Tinh Vũ khá lo lắng mà nhìn sư phụ của mình. Không phải nhóc sẽ bị bỏ lại một lần nữa chứ. Không cần! Nhóc không muốn lại một mình! Nhóc muốn có sư phụ bên cạnh mà!

Khóe mắt Tinh Vũ thoáng đỏ lên một bộ sắp khóc. Thiên Hàn ánh mắt trầm lặng không nói gì, siết chặt vòng tay ôm cậu.

"Ừ, sớm đã phi thăng rồi! Nhưng khi tu vi đến thượng tiên liền có thể tự do ra vào tiên giới cùng các nơi khác rồi!"

Cậu vỗ nhè nhẹ lên hai cánh tay đầy lực đang ôm mình như an ủi anh. Tinh Vũ nghe vậy cũng thoáng thở phào, bật dậy đến chỗ Minh Thiên đang ngồi mà chui vào lòng cậu.

Vừa rồi nhóc thật sự rất sợ hãi a. Thiên Hàn có được an ủi cũng không nới lỏng tay ra mà càng siết chặt hơn.

Lạc Minh vốn đang kinh nghi bất định nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền lâm vào bế tắc luôn.

Lúc này, cậu đang ngồi trong lòng của anh và được anh ôm gọn trong lòng. Mà trong lòng cậu lại có Tinh Vũ đang ngồi cũng bị cậu ôm gọn vào lòng. Tình cảnh hài hòa đến nổi da gà.

Lạc Minh quyết định tiếp tục hỏi, bỏ qua cái cảnh đau mù mắt cẩu trước mắt.

"Ta có thể hỏi tên ngài không?" Thú thật, bây giờ hắn chỉ biết tiền bối gọi là tiểu thiếu gia mà thôi. Tên thì hoàn toàn chẳng sờ mó ra được.

"Ta họ Lãnh tên Minh Thiên, phi thăng từ một trăm năm trước rồi!"

"Sau khi phi thăng, ta tiếp tục tu luyện đến khi đột phá tiên vương thì mới hạ phàm đến đây!"

Lạc Minh càng nghe càng hưng phấn, đa số người đã phi thăng đều không trở lại phàm trần. Nhất là nơi đã sụp đổ như mạt thế bây giờ vậy. Nếu lỡ đến họ cũng sẽ xé rách không gian mà đi nơi khác.

"Vậy có thể nói cho ta biết tiểu Thiên đến đây làm gì không?" Một giọng lạnh băng cắt ngang suy nghĩ của Lạc Minh.

Minh Thiên cân nhắc một chút, vẫn nói cho Thiên Hàn biết sự thật. Dù sao việc này cũng liên quan rất lớn đến anh mà.