Mạt Thế! Chi Đả Kích

Chương 19



Thấy cả đám đều như xài thuốc mà kích thích đến sắp mất bình tĩnh. Đều sắp hóa thân dã thú chuẩn bị gào rú khắp nơi như động kinh kia.

Minh Thiên bỗng cảm thấy có chút áp lực đại mà gật gật đầu nhỏ của mình. Thấy thiếu niên nhỏ bé của mình bị đám kia hù dọa.

Ánh mắt Thiên Hàn lại hóa thành dao mà phóng sạt sạt khắp nơi tặng kèm máy lạnh nhiệt độ miễn phí xả ra bốn phía.

Thành công hạ nhiệt cho mấy cái đầu đang rực lửa kia. Cũng thành công cho bọn họ co lại, sáp lại gần nhau vì lãnh.

Thấy một đám tự nhiên bình tĩnh đến kỳ tích kia, Minh Thiên bỗng nhiên cảm thấy nên suy nghĩ kỹ lại một lần nữa.

Dạy họ cách tu luyện có khi nào họ trực tiếp phá nát thế giới này luôn không? Không lẽ đến lúc đó cậu phải dẫn Thiên Hàn và Tinh Vũ đi di cư đế chỗ khác sao?

Thấy khuôn mặt tinh xảo của Minh Thiên bắt đầu ngớ ra vì thất thần, Thiên Hàn buồn cười mà nhéo nhéo má phúng phính của cậu làm cậu hồi hồn.

Đám kia bắt đầu lại như kiến bò trên chảo lửa rồi. Câu giờ nữa thì đám thuộc hạ não ít nếp nhăn của anh sẽ thành não phẳng mất.

Làm một lão đại tốt anh nên giúp đám đàn em ngu dốt của mình thông cái não vẫn còn kẹt kia nhanh một chút vẫn hơn.

Minh Thiên hoàn hồn lại thấy tất cả đều chăm chú nhìn mình như lang như hổ kia liền rùng mình một cái.

Nép sát vào người Thiên Hàn rồi mới bắt đầu tiếp tục.

"Ta lục được một ít công pháp phù hợp với các ngươi rồi!"

"Chuyện tu luyện các người hỏi Hàn với tiểu Vũ đi! Lạc Minh cũng được! Ta xong việc rồi nha! Bye bye!

Lôi ra một chồng ngọc giản, cậu trực tiếp ném trách nhiệm còn lại cho tiểu đồ đệ và Thiên Hàn cùng Lạc Minh.

Liền phủi mông không quan tâm nữa, dạy một đứa cậu đã động não đến sắp hói đầu. Dạy thêm cả đám thì cậu tự sát luôn cho khỏe.

Lén xoa xoa mấy giọt mồ hôi không có thật trên trán. Cậu an tâm mà dựa vào ngực Thiên Hàn bắt đầu ngẩn người.

Hình như từ lúc bắt đầu cậu đã quên thứ gì đó thì phải. Thật sự nhớ không nhớ ra là thứ gì nữa. Kệ đi không nhớ thì không nhớ cũng không chết ai.

(Thứ gì đó: Ngươi chờ cho lão tử)

Cả đám hưng phấn đến không biết sống chết kia cứ quấn lấy Thiên Hàn hỏi đông hỏi tây. Ồn ào đến mức Minh Thiên ngủ cũng không ngủ nổi.

Cậu trực tiếp bạo phát, dùng linh lực húc bay đám người văng ra khỏi lều. Nhờ thế, thế giới mới bắt đầu an tĩnh lại. Cuối cùng cũng có thể nhắm mắt xuôi tay.

Minh Thiên ngủ say một giấc nồng đến sáng. Thiên Hàn vừa thăng tu vi nên cũng không vội vàng gì mà tu luyện. Anh ôm cậu vào lòng, rồi tiếp tục giấc ngủ của mình.

Mọi người sau khi ai đều trở về lều nấy liền si mê điên cuồng mà lao vào tu luyện bước đầu.

Buổi sáng sớm, Minh Thiên cùng Thiên Hàn đều tỉnh dậy cùng lúc. Khi ra khỏi lều, Thiên Hàn mày khẽ động vì chỉ có vài bóng người loe hoe mà thôi.

Chỉ có Tinh Vũ, Lạc Minh, Hoắc bá bá cùng Hoắc bá mẫu, Tĩnh bá bá cùng Tĩnh bá mầu mà thôi.

Còn đám loi nhoi chết bầm kia hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu. Thấy Thiên Hàn nghi hoặc nhìn họ, Lạc Minh mới tiến lên giải thích với anh.

" Bọn họ đang dẫn khí nhập thể rồi, theo ta thấy thì đều thành công rồi! Cứ kêu lớn một chút họ sẽ tỉnh lại thôi! ^v^ "

Nói xong, hắn nhét vào tay anh một cái dùi và một cái chiêng đồng. Bảo đảm trăm phần trăm vang dội. Bao thu hút tang thi, không thu hút cho đổi trả hàng.

Khóe môi Thiên Hàn khẽ co giất một chút, hai mắt đăm chiêu mà nhìn thứ trong tay mình.

Minh Thiên bên cạnh anh nghe vậy, liền vui tươi hớn hở giật lấy. Lon ton chạy ra giữa sân, sau đuôi cậu là nhóc Tinh Vũ cũng vui vui vẻ vẻ mà đi theo.

Minh Thiên giơ cái chiêng lên cao, dùng sức đập liên tục lên nó." CHENG! CHENG! CHENG! "Hoàn toàn muốn làm điếc luôn các đồng bào xung quanh mình.

Nhóc Tinh Vũ lấy hai tay của mình bịt chặt lỗ tai, miệng còn hô lớn" CHÁY! CHÁY RỒI! ".

Lạc Minh im lặng trợn trắng mắt nhìn. Tiền bối! Khí chất, khí chất của ngài! TTvTT

Ánh mắt Thiên Hàn đầy sủng nịch mà nhìn một lớn một nhỏ trước mắt. Hoàn toàn không thèm để tâm đến đám tang thi đang bu lại đây.

Cha mẹ của Hoắc Vũ lẫn Tĩnh Lâm đều bị dọa xém hồn phi phách tán. Ánh mắt lo lắng mà nhìn tiểu thiếu gia và nhóc Tinh Vũ đang hò hét đằng kia.

Sau lại nhìn khuôn mặt không gợn sóng của đại thiếu gia thì họ không quan tâm nữa. Tiếp tục công việc còn dang dở của mình.

Đám Trí Thăng đang ngồi thiền lúc này, nghe thấy động tĩnh lớn như thế đều hoảng loạn mà nhào ra khỏi lều. Còn chưa kịp hoàn hồn đã kêu gào khắp nơi.

" Cháy, cháy rồi! "

" Cháy chỗ nào, chỗ nào! "

" Lều nào bị cháy! "

"... "

"..."

Quần áo xốc xếch chưa kịp mặc hoàn chỉnh đã nhìn thấy đám tang thi lòi ruột lòi gan, thân hình thối rửa đang ngao ngao mà chạy tới tình thương mến thương với họ.

Mọi người mặt tê tái mà lao lên xử lí mấy con tang thi đó. Lạc Minh nhìn họ đầy thương hại và tội nghiệp. Thầm thắp một căn nến cho mỗi người.

Còn Minh Thiên và Tinh Vũ vẫn đầy mặt vui vẻ hò hét và gõ chiêng. Càng ngày càng nhiều tang thi theo tiếng động mà nhào đến kiếm ăn.

Mấy người chưa kịp tỉnh ngủ đã phải liều mạng kia ngày càng lao lực. Đợi xung quanh gần đó không còn bóng dáng con nào bò tới nữa. Mới dám ngồi phịch xuống đất mà thở hồng hộc.

Xác tang thi la liệt trên đất, quần áo đâm người Trí Thăng rách rưới tùm lum như ăn mày mới lên tỉnh vậy.

Cả đám người không ra người quỷ không ra quỷ ngồi bệch dưới đất. Một loạt ánh mắt oán hận bắn lên người của Thiên Hàn.

Boss, không cần chỉnh bọn này vậy chứ? Quản quản vợ mình một chút được không? Bọn này mà chết không còn ai để anh chà đạp nữa đâu! QAQ

Thấy ánh mắt oán hận của đám cấp dưới đã sắp hóa thành thực chất, Thiên Hàn mới bắt đầu nhúc nhích.

Anh đến xoa đầu cậu, lấy cái chiêng ném lại cho Lạc Minh. Rồi nắm lấy tay cậu dắt đi ăn sáng.

Anh mới không cần quan tâm đám dở hơi đó làm gì cho phí sức.

Thấy sư phụ cùng Hàn đại ca đi ăn sáng, nhóc Tinh Vũ cũng vui vẻ nhún nhẩy theo sau.

Bỏ lại sau lưng một đám nam nhân u oán như oán phụ bị ruồng bỏ. Lạc Minh thấy cũng không có chuyện của mình nên cũng bỏ đi ăn luôn.

Thấy không ai thèm để ý đến mình, cả đám lôi Trí Thăng ra vắt nước để tắm. Sau khi tất cả thanh thản mà thay đồ mới, chỉ còn mỗi Trí Thăng hấp hối mà kiệt sức vì vận động quá nhiều. (Cảm giác sai sai gì đó)