Mạt Thế! Chi Đả Kích

Chương 3



"TIỂU TỔ TÔNG! THỦ HẠ LƯU TÌNH!"

"Thằng cháu đần nhà ta vẫn còn nhỏ dại chưa hiểu sự đời ngươi đừng chấp nhất nó!"

"Nể mặt ta.. à không nể mặt mẹ nó! Ngươi tha cho nó một lần đi!"

"Tiểu tổ tông à!"

Thiên•còn nhỏ dại chưa hiểu sự đời•Hàn hoàn toàn đơ luôn. Không ngờ gia gia mình lại phản ứng ngoài mong đợi đến thế. Nhưng anh vẫn nắm bắt được thông tin quan trọng nhất, thiếu niên này có liên quan đến mẹ của hắn. Hắn ánh mắt ám trầm nhìn thiếu niên ngây ngô trước mắt.

Còn Trí Thăng bên cạnh anh hoàn toàn hóa thạch luôn rồi. Đây là ai! Là Lãnh Kình Phong mà hắn biết thật sao! Không bị ma nhập thật sao! Thế giới này thật huyền huyễn!

Còn lão gia tử ở đầu dây bên kia hoàn toàn cuống lên. Thằng cháu bất hiếu này chưa gì đã gây họa cho lão rồi. Động ai không động lại động tên đó. Lão lo đến sắp bạc đầu rồi còn cái tên gây họa lại mặt mày tỉnh bơ nhìn người trước mắt đang nói chuyện với gia gia mình.

"Nhưng hắn hung ta! Còn chê ta ồn nữa! QAQ" giọng ủy khuất của cậu lại vang lên.

"Lúc nhỏ nó sinh ra đầu bị kẹp cửa cho nên mới thất thường như vậy!"

"Tiểu tổ tông! Đừng chấp nhất với nó!"

"Thấy cái mặt lạnh tanh của nó không? Đó là di chứng của lần kẹp cửa đó! Ngươi đừng chấp nhất với kẻ bệnh!"

"Nha~! Vậy hả! Vậy ta tha thứ cho hắn vậy! Nhưng phải mua cho ta 3 chiếc xe tải toàn đồ ăn vặt mới được"

"Hảo! Hảo! Ngươi không tức giận được rồi! Ta cho người lập tức đi mua!"

Tắt điện thoại, hoàn toàn phớt lờ vẻ mặt khiếp sợ của Trí Thăng và vẻ mặt như màu gan heo của Thiên Hàn. Minh Thiên lại vui vẻ gặm đống kẹo bánh của mình.

Gia gia người bôi ta đen thui như vậy cha mẹ ta biết không! Còn bịa chuyện gạt con nít nữa! Cư nhiên Minh Thiên lại tin thật! Xem ra sau này hắn phải quản cậu thật chặt rồi mất công lại bị người ta lừa đi.

Còn Trí Thăng lại khiếp sợ do phát hiện được bí mật động trời của boss nhà mình. Đang lo sợ có hay không sẽ bị diệt khẩu a. Mama! Bảo bảo hảo sợ!

Đợi nỗi khiếp sợ qua đi, Trí Thăng hết sức bình tĩnh mà báo cáo những gì cần báo cáo. Rồi dùng sức từ hồi bú mẹ để chạy ra khỏi văn phòng cứ như trong phòng có quái vật ăn người vậy.

Trong phòng chỉ còn lại Thiên Hàn và Minh Thiên mắt to dòm mắt nhỏ, mắt nhỏ nhìn mắt to. Không hiểu sao cái cảnh này quen quen thế nào ấy. Dựa vào hành động cả ngày hôm nay, anh hoàn toàn chắc chắn cậu chỉ là một hài tử còn không thì cậu che dấu quá sâu ngay cả anh cũng không nhận ra được.

Bí mật của cậu cũng thật nhiều, lần đầu anh gặp gia gia mình gấp đến mức độ đó. Thời gian còn rất nhiều, anh sẽ moi cho bằng hết. Che đi ánh mắt tràn đầy xâm lược của mình, anh lại vùi đầu vào công việc.

* * *

Lãnh Kình Phong lúc này nhìn điện thoại ôm tim già của mình. Mẹ nó! Thật dọa ra bệnh tim mà! Tên ôn thần này! Hắn đến bảo vệ thằng cháu lão hay khiến thằng cháu lão chết sớm hơn vậy! Thời này, ai cũng không đáng tin gì hết!

Thân già của lão gia tử hoàn toàn bị đám cháu của mình dọa ra bã. Phúc bá đã sắp xếp xong thân phận cho tiểu thiếu gia rồi. Lão gia dường như rất coi trọng tiểu thiếu gia, hắn là quản gia nhà họ Lãnh chỉ cần nghe lệnh là tốt rồi.

Mấy người nhà họ Lãnh hoàn toàn không biết sóng gió sắp ập tới. Không chỉ riêng bọn họ mà là toàn thế giới, nếu không Lãnh Minh Thiên cũng không chấp nhận hiện thân.

* * *

Thiên Hàn phải tăng ca làm nốt công việc còn lại của công ty rồi mới về. Nhìn nhìn đồng hồ trên tay lại nhìn thiếu niên đang nhởn nhơ ăn bánh kẹo, một bộ hồn nhiên chẳng biết gì.

"Anh còn có việc! Anh để người đưa em về nhà!" Giọng anh thanh lãnh không chứa một tia tình cảm hoàn toàn như băng đá.

"Không về! Gia gia kêu em ở với ca ca! Ca ca không đưa về thì không về!" Minh Thiên phồng má nhìn Thiên Hàn.

Anh hoàn toàn cạn lời, rốt cuộc gia gia đã nói gì với cậu thế. Cậu đã kiên quyết vậy thì ở lại với anh vậy. Anh kêu hai suất cơm tây đến để tiện tăng ca luôn. Tối nay vốn dự định sẽ không về nhưng giờ anh đổi ý sớm xong việc đem cậu về vậy.

Minh Thiên vui vẻ nhai cơm, cơm nơi này thật ngon, ăn thật phê! Thiên Hàn nhìn cậu nhai ngốn cơm vào miệng. Hai má cứ phình lên phúng phính mà nhai nhai như một con hamter vậy. Phát hiện mình cứ nhìn chằm chằm cậu, anh lặng lẽ thu mắt lại. Có lẽ anh phải tìm hiểu một chút, cái cảm giác đang dâng trào trong lồng ngực mình là gì?

Ăn no thỏa mãn, Minh Thiên lại bắt đầu ăn vặt cùng chơi game. Hoàn toàn không thèm nhắc nhở gì cho người mình đang bảo vệ về đại nạn sắp tới vậy.

Mặt trời dần dần ngã bóng, màn đêm cũng đã phủ xuống. Minh Thiên bỗng nhiên không ăn đồ ngọt nữa cũng chẳng chơi game hay xem phim nữa mà cậu ngồi xếp bằng lại nhắm lại đôi mắt long lanh to tròn của mình.

Một lúc sau, khi không nghe những tiếng ồn quen thuộc nữa, Thiên Hàn có vẻ khó hiểu ngẩng đầu dậy. Nhìn thấy cậu như thế, ánh mắt anh lóe lên những tia suy nghĩ như có như không. Rồi mặc kệ cậu chơi đùa, hoàn toàn không biết Minh Thiên đang làm một hành động cực khủng bố.

Sau khi hoàn tất mọi công việc cũng đã 9h tối. Anh nhìn sang cậu, cậu vẫn ngồi tư thế đó chưa từng nhúc nhích qua. Anh chuẩn bị kêu cậu thì đôi mi dài uốn cong của cậu khẽ run run, cậu đã tỉnh lại từ trong hành động cướp bóc tàn ác của mình.

Hoàn toàn tỉnh bơ như chưa làm gì mà mờ mịt nhìn anh. Anh khẽ nhướng mày cũng không nói gì, nắm lấy tay cậu dắt ra xe, anh cảm giác được bàn tay nhỏ của cậu thật non mềm. Khi đến xe, cậu bỏ tay anh ra lon ton chạy đến mở cửa xe mà nhanh chóng vọt vào. Còn anh thì đang nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình, cảm giác mất mát khi mất đi tay cậu khiến anh khẽ nhíu mày.

* * *

Lão gia tử lúc này đang lo sầu thúi ruột, ông lo lắng bất an mãi. Lòng cũng không yên chẳng lẽ Minh Thiên lại gây chuyện gì? Ông chẳng lo tính mạng thằng cháu mình chỉ lo nó làm hung thần kia lên máu rồi trực tiếp cắt phăng cái chân thứ ba của nó thì xong. Tên tôn thần kia đến giúp ông giảm thọ mà! TT_TT

Lo lắng của ông hoàn toàn là chính xác và thủ phạm cũng chính xác nốt. Tới ngày mai một tin tức giật gân dành tặng cho ông xém làm ông đột quỵ ngay tại chỗ luôn. Còn quăng thêm tin tức đặc biệt sức sát thương ngang nguyên tử làm quà tặng kèm xuýt nữa làm ông đi luôn cái mạng già của mình.

Cuộc đời khổ bức của lão gia tử hoàn toàn bắt đầu kể từ khi hắn rước người kia về. Cháu của ông đang vô tình bị bẻ cong còn không biết kìa! Đợi khi lão phát hiện hoàn toàn muộn rồi! Tên kia đã nhai thì làm gì có chuyện nhả ra! Ha.. ha.. ha!