Mạt Thế! Chi Đả Kích

Chương 44



Minh Thiên tung tăng bay nhảy trở về, tâm trạng rất tốt. Mọi người trong căn cứ thấy tâm trạng cậu rất vui vẻ cũng vui vẻ theo.

Chẳng hay vừa có một mảng đời bất hạnh bị cậu làm hại. Nghĩ đến, Thiên Hàn lại dâng lên một cảm giác đau "bi" khó tả.

Minh Thiên chạy lon ton đi tìm Tinh Vũ, Thiên Hàn bàn giao công việc cho đám Trí Thăng xong cũng phủi mông đi luôn.

Bỏ lại sau lưng một nhóm người đầy khổ bức cùng một núi việc cần phải làm.

Minh Thiên gấp rút đi kiếm Tinh Vũ, phớt lờ tất cả mọi người xung quanh. Thiên Hàn như có như không đoán được phần nào đó. Nhưng rất nhanh bị anh che dấu đi.

Tinh Vũ thấy Minh Thiên tìm đến cũng hớn hở quấn lấy cậu. Nhưng ánh mắt nhóc thoáng lướt qua một tia đạm mạc mà không ai phát hiện được.

Thiên Hàn đem cả Tinh Vũ lẫn Minh Thiên đi thị sát tình hình xung quanh căn cứ. Căn cứ này anh vì cậu mà bỏ ra rất nhiều tâm huyết.

Nơi đây giống như lúc mạt thế chưa từng xảy ra vậy, rất náo nhiệt. Tang thi đặc biệt hoặc cấp khá cao sẽ có ý thức, dù cho lúc đầu những người trong căn cứ cực kì bài xích họ.

Nhưng dưới sự chỉ đạo của anh và nhóm Ngũ Mặc, Lạc Vũ nhóm người còn sống sót trong căn cứ đã có thể chung sống hòa bình với tang thi cấp cao.

Họ cũng thường kết phường đi giết tang thi cấp thấp lấy tinh hạch nâng cao khả năng của mình. Bởi không phải tang thi nào cũng có thể lấy lại được ký ức nên loại cấp thấp vẫn bị săn lùng.

Việc chăn nuôi thực vật biến dị được Hoài Ngọc lãnh đến tay càng được phát dương quang đại. Đôi khi cũng có thể làm thức ăn cho lũ động vật biến dị.

Còn động vật biến dị thì là do Minh Thiên quá rảnh rỗi liền chạy đi bắt một đàn lớn. Không những cung cấp thịt mà còn tăng sức chiến đấu nữa.

Đám con nít mồ côi thì được gom chung lại một chỗ chăm sóc lũ ấu tể biến dị đó.

Mỗi người đều có công việc của bản thân mình. Cuộc sống trong căn cứ vô cùng hài hòa.

Và kẻ mà đám người lẫn tang thi kia sợ nhất không phải là Thiên Hàn thủ đoạn ngoan độc hay đám Trí Thăng chỉnh người cao tay kia mà là ngốc manh Minh Thiên với sở thích siêu biến thái.

Đã có người của căn cứ khác lưu truyền nếu rơi vào tay cao tầng của Ái Thiên không đáng sợ nhưng khi bị đưa đến cho Minh Thiên thì nên lập tức tự sát ngây bằng không nhất định sẽ sống không bằng chết a.

Sở thích biến thái của Minh Thiên đã xâm nhập trí óc của toàn bộ loài người còn sống sót.

Tỷ như ngày nào đó cậu buồn liền chạy đi chụp hình ảnh khỏa thân của các lãnh đạo căn cứ khác rồi uyển chuyển đem mỗi cái làm 1 phần full bộ tặng cho các căn cứ khác.

Thiên Hàn sau khi biết chuyện liền nổi đóa vì cậu dám nhìn thân hình nam nhân khác. Cậu bị làm cho tơi bời, các thủ lĩnh căn cứ cũng bị chà đạp thiếu điều muốn tự sát cuối cùng phải ký vô số hiệp ước bất bình đẳng mới được tha.

Tỷ như một ngày cậu buồn bất chợt liền bắt đám Trí Thăng mặc đầm công chúa màu hường hạ cấm chú sau một ngày mới có thể cởi ra. Bọn họ liền liều chết mà rúc ở nơi ở của mình một ngày liền.

Khiến Thiên Hàn phải ôm đồm hết toàn bộ công việc của đám cấp dưới.

Cho nên tất cả đều rút kinh nghiệm, chỉ dám đến gần Minh Thiên khi cậu có Thiên Hàn bên cạnh thôi.

Nếu Thiên Hàn không ở cạnh cậu, có chết họ cậu chết xa xa cậu. Mất công thi thể họ biến dạng xuống âm phủ không nhận ra nhau mất.

Đi thị sát một vòng, dưới ánh mắt sợ hãi của vô số người rốt cuộc Minh Thiên cũng chịu trở về.

Tinh Vũ và Thiên Hàn đều tùng một hơi. Đám người xung quanh thiếu điều nước mắt lưng tròng mà chạy về báo bình an mất.

Thiên Hàn để Tinh Vũ tự trở về, còn anh và cậu thì nhàn nhã đi từ từ trở về. Trên đường đi, Minh Thiên lén lút nhìn sắc mặt của anh mấy lần.

Thấy anh vẫn một bộ vô biểu tình cậu càng day dứt. Loay hoay lên xuống mãi nên không nhìn thấy được ánh mắt đầy tiếu ý của anh.

Cuối cùng dưới bầu không khí tĩnh lặng, Minh Thiên tự ép mình cũng tự giương cờ đầu hàng.

Cậu rất ngốc, đây cũng là lần đầu cậu yêu một người nên không quá rõ ràng. Trong mắt cậu lừa dối bạn đời của mình là một việc cực kì đáng trách.

Họ ở cạnh nhau không chỉ một ít thời gian mà là cả một cuộc đời. Giấu được một lúc chứ không giấu được một đời vậy thì việc gì phải giấu giấu giếm giếm làm gì cho mệt cả hai.

Tự bổ não tự thông suốt, cậu đợi khi trở về liền thành thành thật thật khai báo.

"Đợi lát nữa về nhà, em kể anh nghe chuyện này nè!"

"Ừm!"

Đưa tay lên xoa nhẹ đầu Minh Thiên, Thiên Hàn cố gắng đè xuống khóe môi đang cong lên của mình.

Cả hai đắm chìm trong không khí hạnh phúc, không hay ở một nơi mà họ không nhìn thấy được, Tinh Vũ vẻ mặt đầy phức tạp mà nhìn cái hố đang chứa Kim Dạ cùng lũ gián sâu trùng kiến kia.

Không cần não động cũng biết cái hố cùng mấy con vật trong hố kia là tác phẩm của vị nào rồi.

Nhóc không nghĩ tới được chỉ vì nhóc mà sư phụ ra tay với cả người thân của mình độc ác như vậy.

Người mà, ở cạnh nhau lâu như vậy cho dù là chó thì cũng có tình cảm huống chi nhóc lại kaf một con người.

Vào lúc nhóc khoa khăn nhất tuyệt vọng nhất bị đau khổ bao vây lấy là sư phụ tìm thấy nhóc ôm nhóc vào lòng.

Người ở cạnh nhóc khi nhóc chẳng có thứ gì cả, khi nhóc yếu đuối vô dụng nhất người cũng không buông tay nhóc ra.

Không giống như kiếp trước, nhóc không gặp được sư phụ cũng không ai giúp đỡ một kẻ như nhóc.

Nhóc chỉ vừa nhớ ra không lâu khi gặp phải Kim Dạ ký ức đang ngủ say đó như gặp phải kích thích mà tỉnh dậy.

Nhóc rất hoang mang sau đó là bao trùm sợ hãi. Nhóc không sợ chết nhưng lại sợ bị bỏ rơi, bị những người quan trọng của mình đuổi giết thì cảm giác đó như thế nào.

Chỉ vừa nghĩ thôi nhóc liền có cảm giác hít thở không thông. Nhóc không dám đối mặt với sư phụ cũng lo sợ hãi hùng mãi.

Buổi sáng, nhóc phát hiện nam nhân đó đi tìm sư phụ cùng Hàn ca. Nhóc xém một chút liền xông ra liều mạng nhỏ của mình.

Tại sao người này lại xuất hiện, làm nhóc nhớ tới cái quá khứ đó. Phá hoại của sống hạnh phúc bây giờ của nhóc.

Dù cho liều mạng nhóc cũng muốn bảo vệ cái hạnh phúc nhỏ bé của mình. Nhưng nhóc kiềm chế được, nhóc cũng muốn biết sư phụ sẽ phản ứng ra sao.

Cùng lắm nhóc tìm cách xóa ký ức của cả hai người họ rồi liều mạng với tên nam nhân kia là được. Cho dù nhóc chết sư phụ vẫn nhớ tới nhóc, chứ không phải bị tất cả lãng quên.

Một người vẫn có thể cô độc chỉ khi họ chưa từng cảm nhận được ấm áp.

Nhóc như liều mạng mà đánh cuộc, thấy sư phụ đánh ngất người kia. Nhóc không kiềm chế được mà chạy đi nơi khác khóc thất thanh, chui vào một nơi hẻo lánh mà khóc tới không thở nổi.

Sau khi lau chùi nước mắt, làm mọi thứ phục hồi như cũ thì sư phụ cũng tìm tới nhóc. Nhóc không nhịn được vui vẻ từ tận đáy lòng mình mà quấn quanh người.

GẶP ĐƯỢC NGƯỜI LÀ HẠNH PHÚC CỦA TA A, SƯ TÔN!