Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi

Chương 57: Có được tâm nhãn



Nhìn tất cả các chiến sĩ bộ đội đặc chủng đều cúi đầu hối lỗi, Ngô Hạo Thiên gật đầu.

"Tiểu đội một cánh trái, tiểu đội hai cánh phải bảo vệ Tiểu Húc thu thập vật tư."

"Vâng!" Mọi người nghe lệnh vây quanh Âu Dương Húc bắt đầu thu thập vật tư ở siêu thị.

Dù cho là đồ ăn hay thức uống, chỉ cần không bị hư bị hỏng thì bàn tay của Âu Dương Húc đều giơ lên thu toàn bộ vào không gian của mình. Ngay cả một góc quầy chuyên bán thuốc lá Âu Dương Húc cũng không buông tha, đem tất cả đều thu hết vào không gian.

Sau khi thành công thu xong tất cả vật tư, mọi người nhanh chóng rút lui khỏi siêu thị Nguyệt Nguyệt.

Đi tới đường cái, nhìn thấy rỗng tuếch - không có người sống nào - cũng không còn chiếc xe nào, mọi người không khỏi ngây người.

"Sao, sao lại vậy, xe của chúng ta đâu?" Vương Quân mở to mắt rống.

"Đã bị những người sống sót kia trộm đi mất rồi!" Âu Dương Húc bình tĩnh trả lời.

"Đám người đó, đám người đó sao có thể làm như vậy chứ?" Lưu Chí Siêu tức giận nắm chặt nắm tay.

Đúng rồi, đám người đó để cho bọn họ làm lá chắn đi giết tang thi, sau đó lấy xe của bọn họ để chạy trốn. Đây không phải là đang lấy bọn họ ra làm kẻ chết thay hay sao?

"Má nó, tôi thao tám đời tổ tông đám người đó, ông đây liều sống liều chết đi giết tang thi cứu họ, vậy mà lại dám trốn mất, chưa kể còn trộm luôn xe của chúng ta!" Vương Quân tức tới mức đỏ người, chửi ầm lên.

"Đúng đó, đám người này kỳ cục quá!"

"Phải đó, nếu như tang thi đuổi theo phía sau, chúng ta lại không có xe, vậy chúng ta chẳng phải sẽ chết sao?"

Trong khoảng thời gian ngắn, các chiến sĩ bộ đội đặc chủng đều cực kỳ tức giận. Bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới, bọn họ cứu tử phù thương đấu tranh anh dũng, vậy mà bị đám người sống sót mang danh kẻ yếu đâm sau lưng bọn họ.

"Mạt thế đáng sợ nhất không phải là tang thi, mà là lòng người. Chuyện ngày hôm nay, mọi người coi như là học một bài học đi, ngã một lần khôn hơn một chút!" Âu Dương Húc bình tĩnh nói.

Thật ra việc này trước đó Âu Dương Húc đã dự đoán được rồi, chẳng qua, cậu không muốn nói ra sớm mà thôi.

Nghe Âu Dương Húc nói, mọi người sôi nổi gật đầu.

"Mọi người nên nhớ kỹ, ngoại trừ người trong đoàn đội, sau này cũng không cần tin ai. Những đám người sống sót đó chỉ toàn là đồ khốn kiếp!" Vương Quân lớn tiếng kêu gọi.

"Việc này là do tôi thất trách, là do tôi không suy xét chu toàn, tôi xin lỗi tất cả mọi người!"

Là chỉ huy của đội ngũ lại không nghĩ tới những khả năng có thể gây nguy hiểm cho mọi người, Ngô Hạo Thiên cảm thấy việc này là do lỗi của bản thân anh.

"Được rồi, chỗ này không nên ở lại lâu. Tiểu đội một đi tìm mấy chiếc xe còn đầy xăng, tiểu đội hai và tiểu đội ba cùng tôi đi hai siêu thị còn lại."

"Vâng!" Tiểu đội một nghe lệnh đi tìm xe. Còn Ngô Hạo Thiên và Âu Dương Húc mang theo tiểu đội hai và tiểu đội ba đi hai siêu thị còn lại. May mà hai siêu thị này không có tang thi cũng không có người sống sót nên việc thu thập vật tư diễn ra vô cùng thuận lợi.

Sau khi thu xong vật tư, mọi người hội họp với tiểu đội một, chạy xe của tiểu đội một tìm được.

Vương Quân dẫn người tìm được bốn chiếc xe. Trong đó có ba chiếc xe việt dã, một chiếc là xe pickup*, cuối cùng từ đoàn xe quân dụng thành đoàn xe tư gia.

* Xe Pickup: Xe bán tải (Pickup truck hay Minitruck) dòng xe lai giữa SUV và xe tải với một cabin kín chở người (2-6 chỗ) và một thùng hàng phía sau để chở hàng.

"Đừng tự trách, đi thế này cũng tốt, đi xe quân đội quá gây chú ý. Đi tới đâu cũng sẽ bị những người sống sót cuốn lấy!" Âu Dương Húc nhẹ giọng an ủi Ngô Hạo Thiên.

"Ừ, em nói đúng. Nhưng mà đồ đạc quần áo của mọi người đều ở trên xe quân dụng, bây giờ cái gì cũng không còn!" Còn may là tất cả vật tư đều để ở chỗ của Tiểu Húc, nếu không lúc này chắc chắn là tổn thất nghiêm trọng.

"Không sao, chỗ em có đồ đạc quần áo sẵn. Chờ đến tối đem ra cho mọi người thay thế quần áo quân đội, như vậy làm gì cũng càng tiện hơn!"

"Ừ!" Nghe Âu Dương Húc nói, Ngô Hạo Thiên liên tục gật đầu, đáy lòng cảm thấy may mắn, may mà còn có Tiểu Húc của anh.

Click mở hệ thống của mình, nhìn thấy giao diện để tích phân hiện có là 5250 điểm. Âu Dương Húc vô cùng mừng rỡ.

"001, có cách gì có thể cho ta cảm giác được chỗ của tang thi để tránh được nguy hiểm không?" Âu Dương Húc nghĩ trong đầu hỏi.

"Ký chủ có thể đi Thương Thành mua sắm Tâm Nhãn. Tâm Nhãn chẳng những có thể cảm giác được chỗ của tang thi, của người sống sót, mà còn có thể cảm nhận được cấp bậc dị nặng của dị năng giả."

Có được câu trả lời, Âu Dương Húc lập tức mở giao diện Thương Thành, tìm Tâm Nhãn.

Giao diện Thương Thành lập tức xuất hiện ba loại Tâm Nhãn. Phân biệt là: trong vòng 3 km là 1500 tích phân, trong vòng 5 km là 2100 tích phân, trong vòng 10 km là 2700 tích phân.

"3 km, 5 km, 10 km?" Nhìn ba loại Tâm Nhãn này, Âu Dương Húc nghĩ ngợi, cuối cùng mua loại Tâm Nhãn trong vòng 10 km.

"Đinh, chúc mừng ký chủ mua sắm thành công, trước mắt còn dư lại 2550 tích phân."

Sau khi mua thành công, Âu Dương Húc cảm thấy tầm nhìn của mình được mở rộng ra rất nhiều, ngẩng đầu nhìn có thể thấy được rất xa rất xa.

"Phía trước quẹo phải, đi tiệm vàng." Nhìn thấy con đường bên trái có tang thi ẩn nấp, Âu Dương Húc lập tức gọi Chu Hiểu Huy thay đổi tuyến đường.

"Vâng!" Chu Hiểu Huy vội vàng đổi lộ trình.

"Ha ha ha!" Có được Tâm Nhãn, tâm tình của Âu Dương Húc rất tốt. Tốt quá! Như vậy thì cậu có thể biết trước được nơi nào có tang thi, chỗ nào có hiểm nguy rồi.

END CHƯƠNG 57.