Mạt Thế: Không Thức Tĩnh Dị Năng Ta Vẫn Là Đại Lão

Chương 26: Đánh không lại ta tìm gia trưởng



“Ba ba con muốn ăn tiểu kê, tiểu kê”

“Phụt” Một thanh niên đang uống nước bị sặc, nính cười hết mức mà quay đầu lại tìm kiếm đầu sỏ gây tội.

Đó là giọng nói thánh thoát của một cậu bé chừ 4 đến 5 tuổi đang tung ta tung tăng chạy vào, trên tay còn không quên cầm theo cậy kẹo mút liếm liếm vài ngụm.

Ở đằng sau một nam nhân tuổi hơi trung niên với cái bụng béo phệ nhưng lại có phần cường tráng vừa xoa xoa cái bụng bia của mình vừa từ ái nhìn nhà mình nhãi con vui vẻ chạy vào nhà ăn.

Tiểu mập mạp cùng đại mập mạp, đều dáng vẻ giống nhau mà hí ha hí hửng ngồi chèn lên cái ghế nhỏ khiến nó lắc qua lắc về đầy lo ngại.

Thế nhưng bằng một thế lực siêu nhiên nào đó cái ghế vẫn giữ vững hình tượng không ngã của mình, chống lại chiêu “lấy thịt đè ghế” của hai cha con.

Đám người đang định triêu cười tiểu béo đôn khi, lại có một thanh âm nải thanh nãi khí ngây thơ nói.

“Ba ba con cũng muốn ăn tiểu kê kê, con còn muốn ăn cái đại như vòi voi.”

“Phụt”

“Ha ha ha ha”

Đám người không nhịn được nữa mà cười đến sặc sụa, ai nấy cũng ôm bụng cười lớn.

Cậu thanh niên lúc nảy nhanh chóng nói:

“Hầm tiểu kê chính là cắt mấy nhóc tiểu đinh đinh nấu lên a.”

Nghe vậy đám người càng cười to tiếng hơn nữa.

Ngay cả Thiên Dương nhóm người cũng không còn bầu không khí căn thẳng như lúc trước.

Bây giờ cả ba đều đều cố gắng nín cười hết sức, che che miệng lại cố gắng không phát ra âm thanh.

Nhóm Thiên Dương cùng đám người nhìn hai nhóc nhăn nhó lo âu sợ bị cắt đinh đinh lên hầm, mà bẹp bẹp như muốn khóc, hết sức hài hước không khỏi muốn đậu đậu thêm chút nữa.

Hai đứa bé nhìn nhau giống như tâm linh tương thông. Rồi cả hai lại nhìn về phía đám người đang cười nhạo mình, miệng một bẹp mà ủy khuất muốn khóc không khóc bộ dáng mếu máo, nghẹn ngào.

Hai cục bánh bao đều áp dụng công thức đánh không lại thì tìm gia trưởng, nhanh chống chạy lại ôm lấy ba ba mình một bên rơi nước mắt một bên cáo trạng mà chỉ vào đám người.

“Ô ô ba ba có người xấu muốn ăn thịt bảo bảo lạp, bảo bảo sợ hãi ô ô ô” Tiểu béo trước tiên cáo trạng khóc lóc nói.

Tiểu bằng hữu còn lại cũng không hề kém cạnh gì cũng xoay người dang hai tay mũm mĩm, chạy lại ba ba ôm ấp, một bên núm lấy cúc áo của ba ba mình, một bên rưng rưng nước mắt chỉ tay về đám người.

Quả nhiên không nói gì mới là lợi hại nhất. Dù không bị thương tổn gì nhưng thực chất đã được sủng nhi ba ba não bổ ra được mình nhi tử bị tổn thương cả về thời gian, vật chất hữu hình, cũng như vô hình hay lo lắng cho tương lai sau này cho tâm linh bé bỏng của nhãi con.

Cả hai sủng nhi đều tỏa ra trên người làng khí lạnh hết sức mạnh mẽ, khiến ai trong họ cũng phải im lặng không dám nói câu gì.

“Cộp cộp cộp”

Tiếng bước chân vang lên dáng người đứng ngoài cửa từ từ bước vào cùng khuôn mặt dần lộ ra ánh sáng của sủng nhi cuồng ma, không ai khác ngoài Thiên An nãi ba là ai nữa.

Thiên Dương nhóm người giờ mới phát hiện bóng dáng cậu bé lúc nãy ở ngoài cửa không phải là cậu bé được Thiên An ôm vào ngực lúc sáng sao?

Chỉ vì vừa mới đi dạo chợ về nên Thiên An đã nhanh chống đổi áo quần cho bảo bối nhà mình, kết hợp với việc ở phía xa và ngược nắng vậy nên bọn họ chỉ thấy quen mắt mà thôi.

Thiên Dương: [A A A Lỡ nhịn không được cười trêu nhi tử của ân nhân cứu mạng phải làm sao giờ, online chờ rất cấp bách???]

===Hết Chương===