Mạt Thế: Không Thức Tĩnh Dị Năng Ta Vẫn Là Đại Lão

Chương 29: Hữu nghị của tiểu bằng hữu vừa đơn giản lại rất tốn tinh hạch a! (P2)



Tiểu Minh gặm lấy đùi gà thơm nức mà a ô một ngụm, nhai nhai nhai rồi lại nhai nhai nhai.

Hai má cậu phồng lên đô đô, lắc qua lắc lại, khiến người ta tim muốn hoá mà muốn chọc một chọc.

Đám người còn lại không khỏi nuốt nước miếng nhìn tài đại khí thô mập mạp hai cha con nể phục không thôi.

Quả thật mạt thế đồ ăn khan hiếm, một cái bánh cũng đã có thể thể hiện thiện ý hết sức. Thế nhưng này mời khách phong cách là một bàn gà nha. Quan trọng chính là, thịt a.

Thịt cộng mạt thế suy ra là tinh hạch suy ra là đại lão cái loại này.

Muốn ôm đùi, rất cấp bách.

Nhai nhai phìm phìm hai má tiểu Minh không quên đưa cho tiểu béo bằng hữu hộp quà đáp lễ.

Tiểu béo thấy vậy cũng hết sức tò mò, nhanh chóng a ô gặm xong miếng gà rồi hai tay lau lau cầm lấy hộp quà cảm ơn.

“Cảm ơn lạp, ăn cơm cũng có qua nha” Cười híp mắt vui vẻ lần đầu được bạn cùng lứa tuổi tặng quà khi ăn cơm bù đắp nổi buồn không có bạn chơi cùng. Từ khi mạt thế đến khiến trên mặt của tiểu béo không ngừng rạng rỡ vui mừng.

Xung quanh mọi người giả đò hờ hững không quan tâm nhưng ai nấy đều dùng đến 200% công lực để hóng hớt xem là thứ gì.

Tiểu Béo không ngại ngùng mà mở nắp hộp ra, và bên trong nằm vẻn vẹn chỉ có hai thứ.

Một số người nhận thấy bên trong có gì thì bĩu bĩu môi, liếc qua bàn ăn thịnh soạn của họ rồi nhìn qua hộp quà mà “Sách” một cái đầy khinh bỉ.

Thế nhưng một ít người ngược lại phản ứng rất rất bất ngờ mà há hốc miệng, không thể tin được.

Thiên Dương, Tần Minh và Hoắc Đình Phàm ai nấy đều thuộc loại người bình tĩnh nhưng cũng không khỏi bất ngờ mà mở to mắt nhìn món quà đó.

“Xem ra Thiên An tiên sinh là một người huyền bí đâu” Át đi sự bất ngờ, Thiên Dương uống một ngụm nước rồi cảm thán một câu.

“Có lẽ là chúng ta đã đánh giá thấp cậu ấy” Hoắc Đình Phàm đáp.

“Có lẽ vậy. Không phải người ta nói ấn tượng đầu tiên rất quan trọng đâu, hẳn là câu nói này không áp dụng được với Thiên An cậu ta rồi” Tần Minh nói.

Bây giờ nhóm người hờ hững ban đầu cũng thấy lạ mà quan sát xung quanh một nhóm người ha hóc mồm kinh ngạc không khỏi tò mò.

Ngay cả tiểu béo cha cũng nheo mắt lại, hơi bất ngờ nhìn thanh niên ôm yếu, trắng trẻo trước mắt mà gia tăng đánh giá về Thiên An lên thêm vài bước.

Một nữ nhân không khỏi tò mò mà kéo lấy tay áo người đi cùng mình đang bất ngờ không thôi, cô nhẹ giọng hỏi.

“Có gì đặc biệt sao, không phải chỉ là hai quả táo nhỏ sao, mặc dù hiện tại trái cây không rẻ, nhưng mọc hệ dị năng cũng có thể dục sinh cây ra trái a. Đâu thể so với một bàn mỹ thực đâu.”

Nam nhân đi cùng cũng nhận ra mình đã mắt mặt mà há há học mồm nãy giờ nên cũng nhanh chóng trả lời, tiện thể lấy lại mặt mũi cho bản thân.

“Đó chính là táo biến dị a, nó là trái của cây táo chỉ mọc ở cấp độ 8 trên thân, ăn vào có thể thanh lọc bớt tạp chất, cũng có thể ôn dưỡng dị năng, nói cách trắng ra, nó có thể thức tỉnh cũng như gia tăng dị năng đâu.”

Nữ nhân lúc này cũng há to miệng ánh mắt nhìn về phía Thiên An như thế có thứ gì đó sáng mù mắt chó.

Nam nhân cũng không ngừng đề cao âm thanh tiếp tục nói.

“Nghe đồn rất nhiều người treo thưởng cũng như cầu mà không được đều muốn gom góp cho được một trái nhưng thật ra đã có rất nhiều người cùng nhóm dị năng giả hợp lực vào hái nhưng đại đa số họ bỏ mạng chết, hay tàn tật bị thương nặng mới thoát khỏi.”

Cả đám sau khi nghe lén được một hồi phổ cập khoa học không ngừng nuốt nước miếng mà hâm mộ không thôi.

Tiểu béo lúc này đã nhanh tay lấy ra một trái táo gặm hai hạ, trái còn lại đẩy về phía ba ba của mình để chia sẻ.

Mặc dù là team của thịt nhưng mà trái táo này lại không ngờ ngon đến vậy khiến tiểu béo nhai vài hạ liền không có.

Mắt thấy đòng bọn ngơ ngác mình mình rồi vẽ mặt ủy khuất thèm ăn miêu miêu bộ dáng, tiểu Minh liền nhanh giọng an ủi.

“Không sao lạp, hết rồi thì đó mình ăn tiếp nha, lần sau tớ lại mời cậu tới nhà tới ăn.” Vỗ ngực hùng hổ.jpg

Thiên An nghe vậy cũng gật đầu cười không phản bác mà im lặng phát ra tiếng mời hai cha con.

Tiểu béo nhìn về nhà mình ba ba, rồi quay lại mà vui vẻ nói.

“Hảo nha, hảo nha, đến lúc đó tớ cũng đem quá gặp mặt cho cậu nha. Ách nhưng cậu tên gì nha” Tiểu béo nhớ ra mình chưa biết tên nhà mình bằng hữu mới ảo não không thôi mà vỗ trán hỏi.

Đám người lại nội tâm khóc ròng nghĩ [Vậy cũng được sao, ta cũng muốn làm quen có được không hảo, đúng là nắm oa từ khi còn nhỏ là có đạo lý của nó, nhãi con bây giờ đều như vậy kết bạn sao, quả nhiên bần cùng hạn chế ta trí tưởng tượng a] Hâm mộ.jpg

===Hết Chương===