Mạt Thế Nữ Phụ Hằng Ngày Đều Bị Sủng

Chương 19



Nguyễn Ninh làm bộ dáng đã chịu kinh hách, nghe hắn dò hỏi mới ấp úng nói: " Vừa rồi chính là bọn họ ở cửa kích hoạt chuông, nên những quái vật đó mới có thể......"

Cô đứng ở phía sau Cố Diệc Thừa, tựa hồ như nghĩ tới cái gì đáng sợ, hơi sợ hãi mà cắn cắn môi, không nói hết lời, nhưng vài người ở đây đều nháy mắt mà hiểu.

Đặc biệt là Cố Diệc Thừa, hắn trải qua hai năm mạt thế ở kiếp trước, chuyện gì chưa thấy qua, này là cố ý đưa tang thi tới, sau đó nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, hắn không hiếm lạ gì thủ đoạn này.

Huống hồ kiếp trước cũng có một đôi nam nữ ở cạnh hắn hết sức lấy lòng, xong đến cùng không phải cũng là khi hắn bị tang thi xử lý, thì nhân lúc đó mà lấy đồ của hắn sao?

Cố Diệc Thừa nghĩ tới cái này, lệ khí trong lòng chợt dâng lên, mắt đen như mực, nhìn hai người đàn ông đến xương cốt lạnh lẽo, "Bọn họ không phải muốn vào trong sao? Vậy như bọn họ mong muốn, đánh gãy tay chân bọn họ rồi ném vào trong phòng đi."

Tang thi đối với mùi máu tươi rất mẫn cảm, có thể nghĩ đến kết cục của hai người này thân thể không thể cử động, ở chỗ này không bị tang thi cắn chết thì cũng sẽ bị đói chết.

Trên mặt hai người kia tức khắc bị dọa cho mặt mũi trắng bệch, bọn họ vô phương chạy trốn, chỉ có thể dập đầu xin tha, " Xin lỗi, chúng tôi không dám nữa. Là chúng tôi bị ma sai quỷ ám, là chúng tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, không nên mơ ước đồ của các người, đại nhân đại lượng tha cho chúng tôi lần này đi, chúng tôi nguyện ý đem tất cả vật tư hiện có nộp ra, chỉ cần các người chịu thả chúng tôi đi......"

Hai người đều không phải người của tiểu khu này, là nhân viên sửa chữa của bất động sản, thời điểm mà mạt thế bắt đầu, hai người được một hộ gia đình trong tiểu khu yêu cầu tới nhà sửa chữa, chủ hộ đột nhiên biến thành tang thi, bọn họ vất vả lắm mới trốn thoát được, không nghĩ tới bên ngoài càng thêm nguy hiểm, cuối cùng chỉ có thể về lại trong phòng, hợp tác đem tang thi dụ hết xuống dưới tầng, thẳng đến khi đồ ăn hao hết, cùng đường mới ra cửa tìm ăn, cuối cùng là nổi lên tâm tư, không nghĩ tới lần đầu tiên ra tay liền đụng phải khiên sắt.

" Hahaha, chúng ta chẳng lẽ thiếu chút đồ ăn của các người?" Lâm Dương trừ bỏ Cố ca thì không nghe bất cứ ai, hiện giờ nghe được hai người này trước khi bọn họ tới khi dễ em gái Cố ca, liền không cảm thấy cách làm của Cố ca có cái gì không ổn.

Mạt thế đến, hai người đàn ông này không đi nghĩ cách đối phó với tang thi, mà lại chạy tới khi dễ một cô gái, còn muốn đoạt đồ ăn của em ấy.

Hai người kia ở đây xin tha, Lâm Dương ghét bỏ bọn họ ồn ào, liền chạy nhanh tới kéo bọn họ vào phòng.

Ở bên trong truyền đến vài tiếng kêu la thảm thiết. Một lúc sau, liền không có âm thanh gì nữa, hẳn là đã hôn mê. Có thể tỉnh táo khi bị đánh gãy tay chân, chỉ sợ không có vài người.

Nguyễn Ninh hơi kinh ngạc, không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển thành như vậy, cô còn tưởng rằng trạng thái của hai người hiện tại là loại anh em cây khế ⁽¹⁾, nam chủ có khả năng sẽ không ra mặt vì cô.

Anh em cây khế: Hiểu chung là thân ai lấy lo, lúc vui có nhau lúc hoạn nạn thì tự gánh.

Cố Diệc Thừa nhìn thiếu nữ bên cạnh trầm mặc không nói câu nào, liền híp mắt, ngữ khí lãnh nhạt, "Ninh Ninh có phải cảm thấy việc anh trai làm không thỏa đáng?"

Trực giác Nguyễn Ninh nói cho cô biết, nếu câu trả lời không đúng ý hắn thì sợ là về sau sẽ không còn cơ hội tiếp cận nam chủ nữa.

Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, cô cũng hiểu lí do mà nam chủ hành động với thủ đoạn tàn nhẫn như vậy. Tính kế cô chỉ là hai người xa lạ, nhưng kiếp trước người tính kế hại Cố Diệc Thừa lại là đồng đội quen nhiều năm có thể sau khi trọng sinh không luyện được một trái tim băng giá sao?!

"Anh trai, không phải." Nguyễn Ninh ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt chân thành nói, "Đây đều là bọn họ tự làm tự chịu."

Nguyễn Ninh cũng không đồng cảm với hai người kia, cô không phải một người lấy ơn báo oán, nhưng hai người kia vào thời điểm tính kế cô, như thế nào không nghĩ tới nếu trong phòng có người, đến lúc đó tang thi phá cửa, người trong phòng sẽ có kết cục như thế nào?

Nghe được câu trả lời, Cố Diệc Thừa không nói gì thêm, thu hồi ánh mắt, cất bước đi xuống lầu. Chỉ là lần này, tốc độ đi đường cả hắn chậm lại, Nguyễn Ninh không cần chạy, cũng có thể đuổi kịp hắn.

Này rốt cuộc là vừa lòng hay là không vừa lòng?

Bọn họ đi tới bãi đỗ xe ngầm, ngẫu nhiên có một hai chiếc chặn đường tang thi, còn không, có tang thi tới gần liền đều bị nam chủ phất tay một cái dùng dị năng giải quyết.

Lần đầu tiên ra cửa mà không cần trốn tránh tang thi làm cho Nguyễn Ninh càng thêm kiên định phải ôm đùi nam chủ.

Này quả thực chính là đưa ra một cái ô giữa mưa a!!

"Cố thiếu, người đã trở lại."

Người canh giữ xe ở bên ngoài nghe được tiếng bước chân, vẻ mặt cảnh giác mà nhìn lại đây, thấy là Cố Diệc Thừa, mới buông súng ống.

Nguyễn Ninh đi theo bên cạnh nam chủ, đánh giá mấy người này, vừa thấy liền biết những người đàn ông này đã từng trải qua huấn luyện.

Người này hẳn là quân nhân?

Nguyễn Ninh nghĩ tới gia thế cùng bối cảnh của nam chủ, cũng không quá kinh ngạc bên cạnh hắn có người như vậy.

Chỉ là không nghĩ tới, người đàn ông cầm đầu nhóm người từ bên cạnh đi tới, thế nhưng lại chào hỏi cô, "Nguyễn tiểu thư, Cố thủ trưởng giao cho tiểu đội chúng ta tới đón người, chúng ta sẽ đem ngươi an toàn đến khu an toàn ở ngoại thành."

Bọn họ đều đã từng xem qua ảnh của Nguyễn Ninh, cho nên lập tức liền nhận ra cô.

Nguyễn Ninh nghe được lời hắn nói, thì sửng sốt một chút.

Cô nhận ra, người bị gọi là Cố thủ trưởng chỉ có thể là chú của nam chủ Cố Diệc Thừa. Cha của nam chủ có một người em trai. Hai người một người vào bộ đội, một người kinh doanh công ty.

Tuy rằng nguyên chủ là con nuôi của Cố gia, nhưng vẫn luôn ở thành phố S, cùng Cố gia ở Đế đô mới chỉ gặp mặt một lần.

Đế đô trước mạt thế là một thành thị đông đảo về mặt dân số, chú của Cố Diệc Thừa cũng đảm nhiệm một chức vị quan trọng, nói vậy mạt thế tiến đến cũng có rất nhiều chuyện cần giải quyết, hắn ở trong trăm chuyện như vậy mà có thể nghĩ đến cô, còn cố ý an bài người đến đây tiếp ứng xem mặt mũi ai, không cần nói cũng biết.

Xem ra, cha nam chủ đối với người con nuôi là nguyên chủ xác thật là không lời gì để nói.

Chính là......

Nguyễn Ninh nghiêng đầu nhìn thoáng qua nam chủ đứng ở bên cạnh, biểu cảm trên mặt không có gì biến hóa, cảm giác khi cô rời đi cũng không thèm để ý.

Không đúng, hắn là hoàn toàn không thèm để ý mới đúng.

Hắn nhất định rất vui khi thoát khỏi cô, một người kéo chân sau vô dụng.

Nhưng mà, cô cùng nam chủ cũng ở chung với nhau mấy chục phút, cô bày ra bộ dáng ngoan ngoãn đáng thương, cũng không thể nhanh như vậy thấy được hiệu quả a. Mạt thế trước mấy năm càng đừng nói, nam chủ khi đó tuổi trẻ khí thịnh, tính cách bất thường, nguyên chủ thấy hắn liền sợ, trốn còn không kịp, hơn nữa còn có ba nam chủ ở bên, có thể có cái gì sinh ra cảm tình.