[Mạt Thế] Quỷ Nhân Doanh Uyên

Chương 7: Dị năng giả



" chị! Vừa rồi thân ảnh ấy là quỷ sao? " Lạc Cầm cũng nhìn thấy người đấy biến mất nhưng không ai nhìn thấy, hơi thở ấy không giống họ, của quỷ những xen lẫn sự tà ác.

" Ác linh ".

" Ác... Ác linh! Là ác linh nguy hiểm cấp s mọi người nói sao?" Ác linh theo đánh giá của đồng nghiệp đấy chính là sự nguy hiểm cấp s, là sự tồn tại nguy hiểm hơn cả lệ quỷ, thứ mà quỷ nhân không muốn chạm mặt nhất.

" Không! Con này còn nguy hiểm hơn, Cô không phải đối thủ của nó, Nếu gặp phải thì tốt nhất cô nên chạy " con này chính là chạy ra từ tầng thứ mười tám địa ngục, cô cứ nghĩ nó chết rồi cơ, thế mà nó còn sống, lần này thì phiền rồi.

Mà kẻ tống con ác linh đấy vào tầng địa ngục thứ mười tám là cô.

Phiền phức lại tìm đến rồi.

Được rồi, Còn một cái phiền phức chưa giải quyết, Ta không tìm phiền phức nhưng phiền phức luôn tìm đến ta.

Haizzzz! Cuộc sống thật khó khăn!

.....

Hiện tại ba bên đối lập đánh giá, giằng co trong im lặng.

" Chị "

Một chữ chị phá vỡ bầu không khí im lặng quỷ dị.

Vũ An ôm chặt em gái trong lòng, cổ áo bị một tên to con xách lên, khuôn mặt đỏ bừng vì nghẹn thở, ánh mắt sợ hãi, chân tay run rẩy sợ hãi.

Nhìn đến hai đứa trẻ trâu nhà mình bị đối xử như thế, tâm trạng bị phiền phức tìm đến đã không tốt, giờ liền tụt dốc không phanh.

Xung quanh cô ẩn ẩn xuất hiện những con Hồ Diệp trong suốt.

' chủ tử, người bình tĩnh a! ' một giọng nữ vang lên trong đầu Doanh Uyên ' giết người sẽ bị trừ điểm công đức '.

Bình tĩnh! Bình tĩnh!

Vì điểm công đức không bị trừ.

Mỉm cười.ing

Đợi một ngày ta giải ước hợp đồng ta liền đốt âm phủ.

" Các vị...... Có thể........ Trả lại hai nhóc con....... Nhà ta không nhỉ? " Doanh Uyên ngắt quãng phun ra từng câu.

Lạc Cầm: "..." Cô cảm nhận được người bên cạnh đang tức giận.

Hai nhóm người có chút bất ngờ người thân của hai đứa trẻ lại là hai cô gái.

" Ha ha..... Hai em gái là người nhà của hai nhóc con này sao? " Một tên to con, ánh mắt hèn mọn đánh giá hai người, cũng chỉ nhìn thấy hai người chùm kín mít, nhưng cũng không cản trở ánh mắt hèn mọn của hắn.

" Không phải! "

" Ta nhặt! "

Tên to con: "..."

Đám người: "..."

Không khí liền rơi vào im lặng, thế này thì bảo hắn nói tiếp thế nào.

" Không biết các vị có thể trả lại ta hai đứa trẻ và cái xe không "

" Tất nhiên là được..... Xin lỗi chúng tôi đã thất lễ, vì lúc nãy tiểu đệ của tôi vô tình thấy chiếc xe lại có trẻ nhỏ ở trong nên mới mang về, xin hai vị thứ lỗi" một người đàn ông dựa vào đầu xe, có lẽ là đại ca.

" Đại ca...... "

" Im miệng! " Đại ca quát tên to con,

Mẹ! t*ng trùng thương não cũng phải biết suy nghĩ chứ, hai đứa con gái cùng hai đứa trẻ có thể bình yên sống trong mạt thế thì là hạng dễ dàng chơi được trắc.

" Ừ! Nhưng mà ta lại không muốn tha thứ" Rất tốt, còn biết nhận lỗi, tí nữa ta sẽ đánh mi ít hai cái.

" Cái gì...... "

Đại ca còn chưa kịp phản thì người vốn dĩ đứng cách bọn họ ba bốn mét đã đứng ngay trước mặt, lấy tốc độ sét đánh sút một cú vào giữa hai chân hắn.

Một cú sút làm toàn bộ nam nhân có mặt ở đây đứng hình, hai chân kẹp chặt đũng quần, sợ nạn nhân tiếp theo là thằng em của mình.

Tên Đại ca mặt tái mét, hai tay ôm chặt thằng em, đứng không vững liền bị cô sút một cú nữa liền ngất lịm.

Khi cô đá lần hai đàn em của gã mới kịp phản ứng, lần lượt phản kháng, một mình cô đè một đám người mà đánh.

Vũ An thấy Doanh Uyên đáng tên đại ca, thừa lúc đám người chưa kịp phản ứng ôm em của mình chạy.

" Cẩn thận!"

" Cẩn thận!"

Hai tiếng nhắc nhở vang lên, cùng lúc đó một hoả cầu bay vụt về phía cô, đốt cháy áo choàng, cô nhanh chóng gỡ áo choàng vứt đi.

Doanh Uyên liền lộ dưới ánh nắng mặt trời, ánh mắt sắc bén, tĩnh mịch nhìn người vừa ném hoả cầu, tên đại ca bị cô đá ngất thế mà có thể tỉnh lại.

" Mày...... Mày! Tao phải giết mày!"

Trong tay hắn liền xuất hiện một quả cầu lửa ném về phía cô, cùng lúc đó một quả cầu nước từ bên phía tay phải bay đến làm dập tắt quả cầu lửa, trong chớp mắt quả cầu lửa bị đập tắt người vốn dĩ đứng ở đấy bị tên đại ca công kích đã không thấy bóng dáng.

Tên đại ca giật mình theo quán tính né sang bên cạnh nhưng đã muộn, vai của hắn bị người nắm chặt, người hắn liền bị nhấc bổng sau đó là cảm giác mất trọng lực ấp đến.

Hắn có chết cũng không thể ngờ rằng mình bị một đứa con gái, nhấc lên ném đi như ném một quả bóng.

Doanh Uyên chỉ ném hắn đi thật xa, còn có chết hay không thì cô không biết.

Ném xong tên đại ca ánh mắt của cô liền liếc về đám tiểu đệ, hay là ném nốt đi nhỉ.

Đám tiểu đệ thấy đại ca của mình bị một cô gái nhẹ nhàng ném đi liền trợn mắt há mồm, đang kinh sợ thì cảm thấy ánh mắt nguy hiểm liền lũ lượt ôm nhau lui về phía sau.

Nhìn thấy đám người đấy sợ hãi cô liền không còn hứng ném bọn họ nữa, ánh mắt liền chuyển đến đám người quân đội kia.

Đám quân nhân thấy cô nhìn sang liền đồng loạt lui về phía sau mấy bước.

Doanh Uyên: "..." Ta.... Ta chưa làm gì mà!

Nhóm quân nhân: "..." Con gái bây giờ đáng sợ như vậy sao?