Mạt Thế Trọng Sinh Chi Ôn Nhạc

Chương 16: Thăm dò



Mạc Cương nấu xong cơm chiều, mọi người cũng không chú ý quá nhiều mà vây quanh bên cạnh bàn lớn ở phòng bếp kiêm phòng khách, mọi người vui vẻ ăn uống. Nồi to trên bệ bếp đang hầm canh dê, bếp lò bên cạnh cũng đang được hầm canh xương heo. Ban đầu Mạc Cương định nấu chút nước ấm ở bên bếp lò để mọi người tắm rửa lau mình một chút, nhưng Ôn Nhạc nói trong không gian của cậu có nước ấm, cho nên ông cũng không lãng phí, đem xương heo được lấy ra trước đó hầm canh.

Ăn cơm xong, trời cũng đã tối, Tiêu Văn ỷ vào tốc độ của bản thân mà chạy một vòng ở trong thôn, thấy từng nhà đều đang bắt đầu làm cơm chiều, mới trở lại nơi ở của bọn họ.

"Lát nữa anh cõng em, em chỉ cần chú ý chung quanh là được."

Nói xong, Tiêu Văn cùng Ôn Nhạc liền lén lút ra khỏi nhà.

Tiêu Văn cõng Ôn Nhạc nhanh chóng chạy về hướng mà bọn họ đã chú ý tới trước đó, Ôn Nhạc ghé vào vai anh, cậu bắt đầu tản ra tinh thần lực chú ý bốn phía.

Thôn cũng không lớn, căn nhà kia cách nơi ở của bọn Ôn Nhạc không tính là quá xa, theo tốc độ của Tiêu Văn chạy tới, Ôn Nhạc cảm thấy chỉ trong chớp mắt bọn họ đã tới nơi.

Trời tối hoàn toàn, ngôi sao hay ánh trăng cũng đều không có. Hai người nhìn bên trong căn phòng trước mặt không có bất luận ánh sáng gì, nếu không phải Ôn Nhạc dùng tinh thần lực phát hiện bên trong xác thật có thổ hệ dị năng giả, hai người bọn họ còn cho rằng căn nhà này là nhà hoang.

Ôn Nhạc cẩn thận từ trên người Tiêu Văn đi xuống, lôi kéo Tiêu Văn vòng ra phía sau căn nhà.

Hai người không dám xác định rốt cuộc là tình huống như thế nào, chỉ có thể cẩn thận ghé vào phía sau chân tường căn nhà.

Ôn Nhạc trực tiếp đem tinh thần lực tỏa định trên người thổ hệ dị năng giả ở trong phòng kia, cậu ngồi xổm khoảng chừng hơn một giờ, cũng không thấy người nọ động đậy một chút.

Không phải là đã chết đi?!

Tiêu Văn nhướng mày với Ôn Nhạc, Ôn Nhạc lắc đầu, lúc này cậu mới nhớ tới Tiêu Văn không có tinh thần lực, cho nên anh không thể biết động tĩnh bên trong. Cậu kéo một bàn tay của Tiêu Văn, nhẹ nhàng lắc lắc.

Nếu là người kia chết thì tinh thần lực của cậu có thể nhận biết được, nhưng hiện tại màu sắc dị năng vẫn còn, tuy rằng thực ảm đạm, nhưng ít ra cũng chứng minh được người nọ còn sống, chẳng qua là có chút suy yếu thôi.

Lại đợi thêm một giờ, thời điểm hai người không còn kiên nhẫn muốn trở về, Ôn Nhạc đột nhiên cảm giác được có người tới gần.

Vội vàng nhéo nhéo tay Tiêu Văn, hai người ngừng thở.

Người tới thật cẩn thận vọt đến phía sau căn nhà, cách bọn Ôn Nhạc không đến 5 mét, Ôn Nhạc đã chuẩn bị tốt tâm lý tùy thời bị phát hiện, tùy thời đem người đánh ngất giấu đi.

Cũng may người tới cũng lo lắng hành động bị phát hiện, ngồi xổm ở đó không dám động, thẳng đến khi xác định không bị ai theo dõi mới yên lòng. Người nọ không chút nào phát hiện cách hắn không đến 5 mét có hai người sống sờ sờ đang nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hắn.

Người tới nhỏ giọng gõ gõ cửa, liên tiếp vài cái cũng không nghe thấy động tĩnh trong phòng, có chút hoảng loạn muốn cạy cửa ra.

Lúc này Ôn Nhạc phát hiện người trong phòng có động tác.

Tiếng vang rất nhỏ ở trong phòng cũng khiến cho người tới chú ý.

"Dao Dao? Dao Dao? Em có khỏe không?" Người tới nôn nóng nhỏ giọng dò hỏi.

Ôn Nhạc cảm giác được người trong phòng chậm rãi dịch đến phía sau cánh cửa.

"Anh..." Giọng nữ suy yếu từ bên trong cánh cửa truyền đến.

Người tới sau khi nghe được thanh âm càng thêm lo lắng.

"Dao Dao? Bọn họ đánh em? Em hiện tại thế nào? Có khó chịu không? Nói cho anh biết, để anh nghĩ cách lấy thuốc đưa em."

"Không cần...... Anh...... Anh đừng gặp em, Nham Nham thế nào?"

"Nham Nham... Nham Nham...... Khá tốt, không có việc gì! Em yên tâm."

Tiêu Văn cùng Ôn Nhạc đồng thời nhướng mày, lời này ngay cả bọn họ nghe cũng thấy không đúng, người tới này cũng không biết cách che giấu đi?!

Quả nhiên, nghe thấy người tới nói, nữ nhân trong phòng càng thêm bất an.

"Ca...... Anh nói thật cho em, bọn họ đem Nham Nham làm gì rồi?"

Người tới rối rắm một hồi lâu, mới ăn ngay nói thật.

"Bọn họ...... Bọn họ đem Nham Nham nhốt lại không cho anh đi xem, nói chờ em chết mới có thể thả Nham Nham......"

Nữ nhân trong phòng khóc lên, tiếng khóc nhỏ bé yếu ớt khiến Ôn Nhạc nghe được cũng cảm thấy chua xót.

"Dao Dao, em đừng khóc. Nghe anh nói, hôm nay trong thôn tới một đám người, nhìn sơ qua thì rất có bản lĩnh, bọn họ khẳng định biết em không phải yêu quái, anh một lát đi tìm bọn họ, cầu bọn họ mang em đi. Bọn họ có ông lão lớn tuổi lại có đứa nhỏ, khẳng định không phải người xấu. Em lại có thần lực, bọn họ có thể sẽ đồng ý."

Ôn Nhạc buồn bực, cậu lại biến thành đứa nhỏ......

"Đừng đi! Ca, anh đừng đi! Vạn nhất làm người trong thôn biết được... Hơn nữa... Cho dù em có thể sống sót đi ra ngoài... Anh cùng Nham Nham phải làm sao bây giờ...... Bọn họ sẽ không buông tha hai người." Nữ nhân trong phòng nói vài câu như vậy là đã dùng hết khí lực, hòa hoãn trong chốc lát mới tiếp tục nói, "Ca, anh không cần phải xen vào, giúp em chiếu cố Nham Nham thật tốt, chỉ cần em chết......"

"Em nói ngu ngốc cái gì đó! Em cho rằng chỉ cần em chết đi thì bọn họ có thể buông tha cho Nham Nham? Anh nghe thấy có người nói Nham Nham cũng là tiểu quái vật, em cần phải sống cho thật tốt, hôm nay anh nghe được đám người đi xe nói, bên ngoài cũng lộn xộn, người trong thôn ngốc, cho rằng có em biến ra tường đất, là có thể ngăn trở những quái vật đó. Bọn họ cũng không nghĩ, lúc trước người trong thôn biến thành quái vật có bao nhiêu khó giết, nếu không có em, thôn chúng ta sớm muộn gì cũng bị những con quái vật kia nuốt chửng!"

"Ca...... Vậy phải làm sao bây giờ......"

"Chờ đến nửa đêm, anh liền đi tìm đám người đi xe kia, cầu bọn họ mang em đi. Chờ em đi rồi, anh lại tìm cơ hội mang Nham Nham chạy." Nói xong, nam nhân từ khe cửa nhét vào hai miếng bánh.

"Em ăn trước đi, anh trở về."

"Ca! Anh đừng đi......"

Cũng không nghe tiếng kêu to của nữ nhân trong phòng, nam nhân cẩn thận đứng lên, nhìn nhìn bốn phía, lặng lẽ trở về.

Ôn Nhạc leo lên trên lưng Tiêu Văn, ý bảo anh trở về.

Mấy lát sau, Tiêu Văn cõng Ôn Nhạc trở lại phòng của bọn họ.

Hai người ngồi ở trên giường đất xoa xoa hai cái chân do ngồi xổm lâu, bắt đầu kể lại chuyện vừa rồi với những người khác.

Mạc Cương bưng tới hai chén canh dê cho hai người, sau đó ông cũng ngồi lên giường đất cẩn thận nghe kể.

"Cùng với suy nghĩ lúc trước của chúng ta không khác mấy, người trong thôn không có khả năng dễ dàng tiếp thu dị năng giả như vậy, cũng coi người này là xui xẻo, ở người trong thôn còn không biết tình huống bên ngoài thế giới này tàn khốc như thế nào. Chờ thêm một đoạn thời gian nữa, người trong thôn biết chỗ tốt của dị năng, còn không đem cô ấy coi như Phật gia mà cung phụng?!" Hàn Á cười nhạo thôn dân ngu muội.

"Vậy hiện tại làm sao bây giờ? Phỏng chừng đêm nay nam nhân kia có thể lại đây tìm chúng ta, đến lúc đó chúng ta là cứu hay không cứu?" Ôn Nhạc uống canh dê, rối rắm hỏi.

Dựa theo suy nghĩ trước kia của cậu đương nhiên là sẽ cứu, nhưng cậu lại có chút do dự, vạn nhất dẫn sói vào nhà thì làm sao bây giờ?!

"Nếu là như vậy thì cứu đi. Cô gái này cũng thê thảm, sau khi cứu ra nếu cảm thấy không thể tín nhiệm, liền tìm một chỗ thả cô ấy."

Nghe thấy chú Mạc nói, những người khác cẩn thận nghĩ nghĩ, muốn nói cứu người, đối với bọn họ mà nói kỳ thật một chút đều không khó, lo lắng duy nhất chính là cứu phải một bạch nhãn lang. Dựa theo lời của chú Mạc nói, trước đem người cứu rồi lại nói sau, nếu là người thành thật, không có ý xấu gì, vậy bọn họ còn lời. Vạn nhất là người có tâm địa gian giảo, để cô ở trong nhóm một thời gian cũng không gây ra sóng gió gì, sau đó tùy tiện tìm chỗ ném xuống là được.

"Muốn cứu thì cứu hết đi, nghe ý tứ của người kia, thổ hệ dị năng giả còn có một đứa con đang bị người trong thôn nhốt lại, đứa nhỏ kia cùng anh trai cô ấy mang đi cùng nhau. Đưa Phật đưa đến Tây Thiên, hiện tại cứu cô ta thu vào trong đội ngũ về sau còn phải trở về một lần nữa để cứu người." Hàn Á gõ mặt bàn phân tích.