Mạt Thế Trọng Sinh Chi Ôn Nhạc

Chương 8: Ác mộng bắt đầu



Có thể đem hết tất cả mọi chuyện nói hết với mọi người, Ôn Nhạc lại một lần nữa nằm trong lòng ngực Tiêu Văn, có lẽ do tác dụng của thuốc an thần, hoặc bởi vì cậu đã đem hết áp lực trong nội tâm phóng thích hết ra ngoài, cho nên lần này Ôn Nhạc ngủ thật sự trầm, không còn bị ác mộng quấy rầy, cuối cùng thì đêm nay cũng bù lại một chút tinh thần bị hao tổn từ mấy bữa trước.

Vuốt phần nệm đã lạnh ở bên cạnh, Ôn Nhạc khó có được một giấc ngủ ngon hơi hơi bĩu môi. Tuy rằng trong lòng cậu biết rằng có lẽ Tiêu Văn là đi lấy một phần vũ khí cuối cùng, nhưng trong lòng vẫn có chút oán trách.

Từ sau khi thu thập vật tư trở về, bọn Tiêu Văn đều dọn đến biệt thự của Ôn Nhạc, Ôn Nhạc cũng tự nhiên sắp xếp cho Tiêu Văn ở chung phòng với cậu.

Không cần quá kinh ngạc, Ôn Nhạc cũng không có tự nhiên mà lớn gan lớn mật như thế, chỉ là cậu đơn thuần cảm thấy, nếu đã cùng Tiêu Văn ở bên nhau, thì cùng nhau ngủ cũng là rất bình thường... Đơn thuần chỉ là ngủ mà thôi.

Hơn nữa đã bắt đầu mùa đông, nhiệt độ cơ thể của Ôn Nhạc thiên về lạnh, cho dù bật điều hoà cả đêm thì tay chân vẫn rất lạnh lẽo. Mà Tiêu Văn lại như cái lò lửa chạy bằng cơm, mỗi tối Ôn Nhạc đều dán lên người anh, thoải mái cực kỳ.

Ở trên giường uốn éo một hồi, Ôn Nhạc mới rời giường.

Sau khi rửa mặt chải đầu, Ôn Nhạc xuống lầu mới phát hiện, hiện tại ở nhà chỉ còn có Chu Tuyền cùng chú Mạc ở nhà.

Chú Mạc chính là cha của Mạc Ngôn, Ôn Nhạc không muốn thảm kịch của kiếp trước phát sinh thêm một lần nào nữa, liền nhắc bọn họ nhân cơ hội đưa chú Mạc đến đây.

Cha của Mạc Ngôn là một người có chút trầm mặc, nhưng rất hiền từ, nguyên danh là Mạc Cương. Ôn Nhạc cùng những người khác gọi ông là chú Mạc. Trừ bỏ Mạc Ngôn, những người còn lại đều là không có cha mẹ hay người thân nào, cho nên đối với chú Mạc đều rất tôn kính, mà Ôn Nhạc đối với chú Mạc còn nhiều thêm một chút ỷ lại.

Sau khi cha mẹ gặp nạn, Ôn Nhạc không còn cảm nhận được tình cảm của trưởng bối. Khi đó Ôn Nhạc vừa đủ 18 tuổi, tính tình so với bạn học cùng lứa thì đơn thuần hơn rất nhiều. Tuy rằng có Tiêu Văn ở sau lưng chống đỡ cho cậu, nhưng cảm giác vẫn không bằng có trưởng bối trong nhà, có thể tuỳ thời ỷ lại cùng chơi xấu.

Cho dù hiện tại hai người đã ở bên nhau, Ôn Nhạc vẫn cảm thấy cậu là một người đàn ông, cho nên đối với Tiêu Văn cậu không thể sinh ra cảm giác ỷ lại với trưởng bối trong nhà.

Sau này khi Mạc Cương chuyển đến đây, vừa thấy Ôn Nhạc liền nhịn không được tình thương của cha lan tràn, tuy rằng ngày thường ông nói không nhiều lắm, nhưng đối mặt với đứa trẻ đáng yêu luôn vây quanh ông cầu sủng ái, cầu vuốt ve, ông tràn đầy sự cưng chiều đối với cậu, quả thực là đi một phát không thể vãn hồi.

Ngay cả con trai của ông, hừ, đừng tưởng rằng ông không biết bọn họ đang làm cái gì, mỗi ngày đao tới súng đi, quả nhiên là làm gì cần đến ông. Nào cần đến tình thương của người cha như ông!!

"Chú Mạc ~ chào buổi sáng a!" Ôn Nhạc trực tiếp bỏ qua Chu Tuyền, cọ đến bên người chú Mạc đang đọc báo.

"Con đó, còn sáng gì nữa, mặt trời đều phơi cháy mông luôn rồi!" Mạc Cương bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy đi vào phòng bếp hâm lại bữa sáng.

Ôn Nhạc cười hắc hắc hai tiếng, ngoan ngoãn theo sau ông, ngồi ở nhà ăn chờ.

Chu Tuyền nhìn một già một trẻ như vậy, thực bất lực.

Trước đây Ôn Nhạc tuy rằng có chút đơn thuần, nhưng vẫn là bộ dạng rạng rỡ của một đứa nhóc hai mươi tuổi. Ai mà ngờ được tối hôm qua cậu cho bọn họ thấy qua dáng vẻ tang thương, đạm mạc. Đến nhìn xem, hiện tại lại là một thân ấu trĩ như này, bộ dáng chỉ còn kém viết lên một câu, 'Tui năm nay mới bốn tủi thôi á!'

Hơn nữa chú Mạc a.... Vì sao lần nào chú đối xử với Ôn Nhạc cũng đều là cưng chiều cưng chiều, còn khi chuyển sang bọn họ chỉ còn là trưởng bối quan tâm?! Bọn họ cũng không lớn hơn Ôn Nhạc có mấy tuổi thôi có được hay không?!

Chú Mạc ngay cả nói cũng không nói với bọn họ, cả ngày chỉ nhếch nhếch khoé miệng được một chút, đãi ngộ này quá khác biệt rồi, bọn họ cũng không biết là phải nói cái gì mới được.

Phanh!

"Chu Tuyền! Lão đại té xĩu!" Đột nhiên Ân Trình Dương lớn giọng hô lên từ bên ngoài cửa.

Ôn Nhạc cùng Mạc Cương cũng bỏ bữa sáng lao ra ngoài. Ân Trình Dương cùng Mạc Ngôn đưa Tiêu Văn vào trong, để anh nằm thẳng lên sô pha. Chu Tuyền chạy lên lầu lấy dụng cụ khám bệnh.

Ôn Nhạc ngồi bên cạnh Tiêu Văn, đem bàn tay anh nắm chặt lấy. Mặc dù cậu biết rõ Tiêu Văn ngất xĩu là do thức tỉnh dị năng, nhưng vẫn kinh hồn táng đảm, vẻ mặt tái nhợt.

Mạt thế... Bắt đầu rồi.....

Tuy rằng sau khi trọng khi cậu đã bắt đầu chuẩn bị tất cả mọi thứ, nhưng trong lòng Ôn Nhạc vẫn luôn ôm một chút hy vọng, hy vọng lúc này đây, mạt thế sẽ không xuất hiện.

Nhưng Tiêu Văn té xĩu đxa nói lên một điều. Virus đang dần khuếch tán trong không khí. Vào một đời trước, một phần số ít cực nhỏ nhân loại, sau khi bị virus xâm cũng không có biến thành tang thi, mà là thức tỉnh dị năng.

"Không được, tôi không tìm thấy nguyên nhân bệnh, mau, đi đến bệnh viện!" Chu Tuyền kiểm tra hết một lượt cho Tiêu Văn, nhưng không tìm ra bất kỳ vấn đề gì.

"Không được!" Đột nhiên Ôn Nhạc hét lớn lên.

Đời trước cậu từng nghe Tiêu Văn nói, bởi vì trước mạt thế từng có một cuộc giao dịch vũ khí, bị cảnh sát bắt được nhược điểm, trong phạm vi lớn mà bắt giữ anh. Cho nên sau khi Tiêu Văn té xĩu, Hàn Á ngăn chặn không cho ai đem Tiêu Văn đưa đến bệnh viện. Ngày thứ ba Tiêu Văn tự mình tỉnh lại, đồng thời cũng có rất nhiều người bắt đầu bị tang thi hoá.

Ngay những ngày đầu mạt thế không phải không có người thức tỉnh dị năng, nhưng họ hôn mê cùng lúc với phần lớn những người khác, đều được người nhà đưa vào bệnh viện, khi họ vừa tỉnh lại liền gặp phần lớn những người bị tang thi hoá. Cho nên dù có thức tỉnh được dị năng, cơ hồ cũng không có ai thoát được địa ngục trần gian kia.

Mà hiện tại, bởi vì Ôn Nhạc nên Tiêu Văn cũng không có làm giao dịch bán ra các loại vũ khí, cho nên cũng không có bị cảnh sát theo dõi. Nhưng bệnh viện cũng không thể nào đi!

Ân Trình Dương đứng ở một bên nôn nóng, liên tục tự hỏi phải làm sao bây giờ. Ôn Nhạc cũng không để ý đến hắn, nhìn Hàn Á cùng Chu Tuyền lắc đầu.

"Không thể đến bệnh viện được. Còn nhớ rõ câu chuyện trong mộng tôi nói không? Hai ngày sau, bệnh viện sẽ trở thành địa ngục trần gian."

Chu Tuyền im lặng, nếu chuyện mạt thế mà là sự thật, nếu đó là một mầm bệnh của con người, chỉ sợ nơi nghiêm trọng nhất chính là bệnh viện!

"Lão đại té xĩu sao?" Hàn Á đi tới vỗ vai Ân Trình Dương đang có chút luống cuống, nhẹ giọng hỏi Ôn Nhạc.

Ôn Nhạc sửng sốt, một hồi mới phản ứng lại được đây là Hàn Á đang hỏi kí ức trong mộng của cậu.

"Ừm, cảnh tượng bất đồng, nhưng thời gian giống nhau."

"Vậy khi nào mới có thể tỉnh lại?"

"Hôm sau."

Hàn Á gật gật đầu, bảo Ân Trình Dương cùng Mạc Ngôn đưa Tiêu Văn lên lầu.

Mạc Cương rót một ly sữa bò đưa cho Ôn Nhạc, với tình huống hiện tại, có ăn sáng cũng ăn không vào.

Ôn Nhạc tiếp nhận sữa bò, một hơi uống hết, lúc này mới cảm thấy bớt sợ hãi một chút.

Chu Tuyền cùng Hàn Á cũng ngồi xuống không nói gì.

"Trong mộng của tôi, sau khi Tiêu Văn tỉnh lại sẽ có dị năng, hẳn là dị năng hệ tốc độ."

Chu Tuyền cùng Hàn Á gật gật đầu, mất hết một đêm bọn họ mới tiêu hoá được chuyện Ôn Nhạc có không gian tuỳ thân, hiện tại cho dù Ôn Nhạc có nói rằng lão đại sắp thức tỉnh dị năng hệ tốc độ thì bọn họ cũng dễ dàng tiếp nhận rồi.

Mạc Cương tuy rằng kinh ngạc, cũng không rõ nguyên do, nhưng ông vẫn xoay người đi lên lầu. Trong khoảng thời gian này, những hành động khác thường của bọn nhỏ ông đều xem ở trong mắt, nhưng bởi vì đã có mấy đứa nhỏ đảm đương mọi chuyện, ông cũng không đi kiếm thêm nhọc lòng làm gì.

"Ở trong mộng cậu có thấy được có nơi nào an toàn hay không?" Chu Tuyền dò hỏi.

Nơi an toàn? Bọn họ đã từng cho rằng căn cứ là nơi an toàn, nhưng......

Vừa nhớ tới căn cứ, sắc mặt Ôn Nhạc thoáng chốc trắng bệt.

Cậu gian nan lắc đầu, "Không có, trong một năm mà tôi mơ thấy, một đường đi qua các nơi, nhưng không có lấy một nơi nào là an toàn cả. Chỉ có phân biệt là cực kỳ nguy hiểm hay nguy hiểm thôi."

Hàn Á nhíu mày, nếu mà có nơi thật sự an toàn, Ôn Nhạc đã sớm nói, không đến mức để tới hiện tại. Nhưng mà hắn không nghĩ tới hoàn cảnh sẽ ác liệt như vậy.

"Chúng ta rời đi đi." Ôn Nhạc cắn răng nói. Trước đó vẫn chưa rời đi là bởi vì Tiêu Văn vẫn chưa thu hồi được toàn bộ vật tư, hơn nữa còn bởi vì cậu vẫn ôm một chút hi vọng nhỏ bé. Nhưng hiện tại Tiêu Văn đã ngất xĩu, mạt thế cũng gần ngay trước mắt.

"Rời khỏi thành phố? Nếu Ôn thiếu đã mơ thấy mạt thế, vậy thì người càng ít cũng sẽ tương đối an toàn hơn một chút." Hàn Á dừng lại một chút, "Vậy đi tới vùng núi Tây Bắc?"

Ôn Nhạc vừa định phủ định, nhưng liền nhớ lại....

"Mạt thế mới bắt đầu thì chỉ có nhân loại bị cảm nhiễm, nhưng nửa năm sau virus trong không khí sẽ phát sinh biến dị, nhân loại bị cảm nhiễm, mà tang thi cũng theo đó mà tiến hoá. Lúc đó virus biến dị sẽ khiến cho một số nhân loại chưa có dị năng sẽ thức tỉnh được dị năng. Nhưng mà động vật cũng sẽ biến dị...."