Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 7: Ngày diệt vong, mắt phải biến dị



Một ngày cuối cùng, sáng sớm, khí trời vốn hẳn là tươi đẹp đột nhiên chuyển biến, cuồng phong nổi lên, ánh nắng của mặt trời mới mọc hẳn là ôn hòa dễ chịu bắt đầu trở nên chói mắt nóng rực lên. Tiêu Tử Lăng mang kính râm lái xe lần nữa quang lâm một siêu thị lớn nhất của Thân Thành, người bên trong còn chưa được coi là quá nhiều, nhưng so với dĩ vãng lại nhiều hơn không ít, có lẽ khí trời đột biến khiến cho lời đồn đãi ngày diệt vong có vài phần chân thực, một số người đã ngồi không yên, bắt đầu giết đến siêu thị dự trữ thức ăn.

Tiêu Tử Lăng không đi chen chúc địa phương mua gạo mì thịt, trực tiếp kéo hai chiếc xe đẩy chạy vội tới chỗ thực phẩm ướp lạnh, trực tiếp bắt đầu càn quét, mặc kệ là thực phẩm chín đóng gói hay là sữa bò các loại, dù sao một đường đảo qua, chứa hai xe lớn đầy ắp thì đi tính tiền sau đó để vào trong xe, qua lại vài lần, rốt cục nhét xe không chừa lại một khe hở, lúc này mới thu tay lại về nhà. Đây là một lần mua sắm sau cùng của cậu, lần này trở lại cậu liền yên lặng ở trong nhà, kiên trì chờ đợi ngày diệt vong đến. Tuy rằng còn có vài tấm card chưa quét hết, nhưng cũng không có vấn đề gì, nên dự trữ đều đã dự trữ xong rồi.

Đêm đó, Tiêu Tử Lăng đem tất cả những vật chứa có thể đựng ra đổ đầy nước máy, tuy rằng cậu không thiếu nước, nhưng tiết kiệm tất yếu vẫn cần thiết, hơn nữa đây cũng là một bộ phận cậu che giấu. Tin tưởng khi mạt thế giáng lâm, hết thảy người sống sót bình thường đều sẽ làm như vậy.

Thời gian rốt cục nhảy tới hừng đông 0 giờ, Tiêu Tử Lăng đứng trước cửa sổ nhìn về phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy bầu trời đột nhiên xuất hiện rất nhiều ánh sáng đỏ trực tiếp đánh về phía mặt đất.

“Khai!” Tiêu Tử Lăng mở ra Linh Nhãn, màu đỏ trên bầu trời hoàn nguyên thành từng điểm từng điểm nhỏ 3D, đúng vậy, đó là thiên thạch rơi từ trên vũ trụ, thiên thạch vốn rất lớn không đợi chính phủ xử lý đã tự động phân tách thành vô số đá vụn, các đại chính phủ cho rằng đại nguy cơ đã trôi qua, kỳ thực đó mới là nguy cơ chân chính, thiên thạch mang theo bệnh độc không biết tên mang đến cho nhân loại một lần tai họa cực lớn.

Tiêu Tử Lăng rõ ràng thấy có một luồng khí thể đỏ đến mức biến thành màu đen đang xoay xung quanh đá vụn, có lẽ đó là bệnh độc, theo đá vụn đập về phía mặt đất, lần lượt biến thành bột phấn, mà những khí thể màu đỏ đen đó bắt đầu tràn ngập trong không khí, đương nhiên loại tình huống này chỉ có Tiêu Tử Lăng mở ra Linh Nhãn mới thấy được, người khác căn bản không cảm thấy được có gì bất đồng, những khí thể đó là không màu không mùi.

Đang lúc Tiêu Tử Lăng vẫn còn nghiên cứu những khí thể đó, cậu đột nhiên nghe thấy một trận tiếng xé rách đột nhiên tới gần, giương mắt nhìn, một viên đá vụn vậy mà xông thẳng đến cậu, Tiêu Tử Lăng hơi nghiêng đầu, liền tránh được viên đá vụn nhỏ đó.

Giữa lúc đá vụn nhỏ bay sát qua má phải Tiêu Tử Lăng, một chuyện khiến cho Tiêu Tử Lăng dự liệu không được xảy ra, vốn đá vụn nhất định phải va chạm vào vật thực mới có thể nổ thành bột phấn, vậy mà vào lúc này đột nhiên lập tức nổ tung, khí thể vốn xoay xung quanh đá vụn trực tiếp nhảy vào mắt phải của Tiêu Tử Lăng gần đó nhất, căn bản không cho cậu một chút cơ hội phản ứng.

Tiêu Tử Lăng mở ra Linh Nhãn, chỉ cảm thấy mắt phải đau đớn kịch liệt một trận, sau đó một luồng cảm giác cháy bỏng theo đến.

A!!! Tiêu Tử Lăng vô lực ngồi nằm trên mặt đất co quắp lại, thống khổ rên rỉ, tay phải che lại mắt phải của mình, chẳng lẽ phải mù? Xúc giác trên tay là nóng bỏng, mà tinh thần lực của bản thân cũng đang trong tiêu hao kịch liệt, cậu muốn đóng Linh Nhãn tiết kiệm tinh thần lực, nhưng thất bại, Tiêu Tử Lăng có chút hối hận, vì sao mình sẽ mở ra Linh Nhãn vào lúc này. Cho dù là trọng sinh, cũng không thể phớt lờ, rất nhiều chuyện bởi vì sự lựa chọn của bản thân bất đồng mà kết quả xuất hiện cũng bất đồng, nếu không có Thanh Tâm Thuật, không có lựa chọn Linh Nhãn, hoặc là mình không mở nó ra, như vậy hiện tại sẽ không gặp phải khốn cảnh này.

Hai luồng lực lượng tranh đấu hồi lâu, tinh thần lực là chủ sân nhà vẫn cường đại hơn so với viên đá vụn mang theo bệnh độc kia, bệnh độc rốt cục bị ngăn chặn. Tiêu Tử Lăng cảm thấy đau đớn có điều giảm bớt, lực chú ý cũng khôi phục, lại phát hiện một chuyện càng đáng sợ hơn. Mắt trái mở ra Linh Nhãn thấy được khí thể màu đỏ đen đại biểu bệnh độc ở bốn phía đột nhiên điên cuồng đánh tới. Phắc, lần này làm lớn rồi.

Quả nhiên, khí thể màu đỏ đen vây quanh thân thể Tiêu Tử Lăng, bắt đầu xâm nhập. Tinh thần lực Tiêu Tử Lăng trướng mạnh: “Phong!” Khó khăn lắm mới rốt cục thành công đóng được Linh Nhãn trước khi khí thể màu đỏ đen tiến vào mắt trái, chẳng qua mắt trái thành công, nhưng mắt phải lại vẫn không cách nào ngăn lại sự tập kích của bệnh độc, nói cách khác mắt phải đã bị bệnh độc ăn mòn căn bản không có cách nào đóng Linh Nhãn.

Tiêu Tử Lăng nằm trên mặt đất cảm thấy toàn thân đau đớn, mỗi tấc da thịt huyết mạch dường như đang bị xé rách bẻ gãy sau đó một lần nữa được hợp nhất tổ chức lại, loại cảm giác này có chút quen thuộc nhưng lại càng xa lạ, kiếp trước khi ngày diệt vong giáng lâm, đích xác cũng có cảm giác tương đồng, nhưng đau đớn khi đó so với hiện tại thì căn bản không được coi là gì, hơn nữa lúc đó cậu đã rất nhanh hôn mê, không giống lần này tư duy thanh tỉnh vô cùng, cố chống thừa nhận.

Tiêu Tử Lăng nhớ lại khi tinh thần lực áp chế bệnh độc, đau đớn sẽ giảm bớt, mà nguồn gốc của tinh thần lực chính là Thanh Tâm Thuật. Cậu muốn tu luyện Thanh Tâm Thuật, chẳng qua đau đớn kịch liệt kia khiến cho cậu nhất thời không có cách nào tĩnh tâm để cho Thanh Tâm Thuật thuận lợi vận chuyển. Vào lúc Tiêu Tử Lăng cho rằng bản thân đã cầm cự không được nữa sắp đau ngất đi, Tiêu Tử Lăng cảm thấy tinh thần của mình thoáng cái bị hút ra, cả người tiến vào một trạng thái kỳ dị.

Cậu có thể đơn giản cảm thụ được sự đau đớn kịch liệt trên thân thể cùng với sự cực nóng muốn đốt cháy hết thảy ở mắt phải, thế nhưng tinh thần của cậu lại như một người đứng xem, không bị ảnh hưởng chút nào, lãnh tĩnh chỉ huy kỳ kinh bát mạch trên thân thể vận chuyển Thanh Tâm Thuật, hiệu suất cao hấp thu linh lực trong không khí, bao gồm cả khí thể màu đỏ đen đại biểu bệnh độc mà mình đã thấy.

Chẳng qua bệnh độc đó dưới tác dụng của Thanh Tâm Thuật không có vẻ nóng nảy nữa, trái lại rất nhu thuận tương dung với linh lực khác, bắt đầu vận chuyển đâu vào đấy trong cơ thể Tiêu Tử Lăng, sau cùng trở về chỗ đan điền, đan điền vốn hư không không biết khi nào đã có một khối không khí năm màu nhỏ tự xoay quanh bản thân, nó tiếp thu từng chút năng lượng linh khí mà kỳ kinh bát mạch chuyển vận tới, khiến cho bản thân từ từ lớn mạnh.

Tiêu Tử Lăng ở vào một loại trạng thái như vậy, chậm rãi cũng không cảm thấy đau đớn trên thân thể nữa, tinh thần từ từ khổng lồ lên, cậu thấy được thân thể của bản thân đang tiến hóa dung hợp với bệnh độc, mắt phải biến thành một vòng xoáy đỏ như máu đang điên cuồng thôn phệ bệnh độc xung quanh, Tiêu Tử Lăng thấy ở cự ly trăm mét xung quanh mình, dường như bệnh độc đã bị thôn phệ không còn, không khí đã khôi phục trạng thái bình thường, mà dường như mắt phải còn chưa có thỏa mãn, vẫn thôn phệ bệnh độc ở cự ly xa hơn.

Tiêu Tử Lăng vốn nên lo lắng vì loại trạng thái này, nhưng lúc này cậu đã không còn sự vui buồn mừng giận, vậy mà lãnh tĩnh nhìn việc này phát sinh, dường như nằm trên mặt đất tuyệt không phải chính cậu, mà là một người xa lạ. Tiêu Tử Lăng hơi hơi có chút lĩnh ngộ, đây là trạng thái cực cảnh rất khó chạm tới được ở trên đường tu tiên, cách đốn ngộ chỉ kém một đường.

Dường như chỉ trong sát na, Tiêu Tử Lăng tỉnh táo lại, mở hai mắt, lại đã là lúc gần chạng vạng của ngày hôm sau, khó trách trong sách thường nói tu luyện không năm tháng, cảm thấy rõ ràng thời gian chẳng qua chỉ là sát na vài giây, hiện thực vậy mà đã qua gần 16 giờ.

Cảm giác đầu tiên khi Tiêu Tử Lăng tỉnh lại chính là toàn thân thư sướng, trên người dường như có lực lượng dùng không hết. Tiêu Tử Lăng vươn vươn vai đá đá chân, hoạt động thân thể của mình.

Đúng rồi, mắt phải. Tiêu Tử Lăng nhanh chóng chạy hướng gian rửa mặt, chỉ thấy thân ảnh chợt lóe rồi dừng lại, Tiêu Tử Lăng đã xuất hiện ở trước mặt cái gương, mặt cách gương chỉ kém chút xíu.

Phắc, thiếu chút nữa đụng tường. Ban nãy Tiêu Tử Lăng chuẩn bị không đủ, thiếu chút nữa đã đụng phải gương. Tốc độ quả nhiên tiến hóa rồi, hơn nữa lần này tiến hóa, tốc độ thiếu chút nữa đã đạt tới trình độ trung hậu kỳ của bản thân, điều này làm cho cậu thoáng cái chưa kịp phản ứng lại, may mắn trong nội tâm không xa lạ đối với loại tốc độ này, mới khống chế được trong nháy mắt, bằng không khẳng định sẽ giống như lần đầu tiên ở kiếp trước, trực tiếp đụng tường. Bất quá, nếu muốn vận dụng linh hoạt, sợ rằng còn phải làm quen thêm một chút, dù sao thân thể này không còn là thân thể ở trung hậu kỳ ngày diệt vong trước đây nữa, vẫn có chút sai biệt, mà nếu chậm trễ cải chính những sai biệt đó, có lẽ sẽ mang đến cho cậu tai ương ngập đầu cỡ nào, Tiêu Tử Lăng là người thận trọng sẽ không để cho bản thân phạm sai lầm cấp thấp như vậy.

Trong gương, hai mắt Tiêu Tử Lăng vẫn như thường ngày, đôi con ngươi đen như mực vẫn trong veo như nước, bộ dáng nhìn người vẫn rất manh như trước, căn bản không có gì biến hóa, vốn còn hy vọng xa vời mắt phải xảy ra chút vấn đề sẽ khiến cho bộ dáng manh của mình ít đi một chút, xem ra không có khả năng. Nhắm lại mắt trái, thị lực của mắt phải cũng rất bình thường. Sự lo lắng duy nhất của Tiêu Tử Lăng chính là điều này, cho dù hai mắt của mình manh thế nào đi nữa, khiến cho cậu khó chịu thế nào đi nữa, thì mù là tuyệt đối không thể chấp nhận.

Nếu trạng thái bình thường không có vấn đề gì, như vậy xem xem trạng thái Linh Nhãn.

“Khai!” Linh Nhãn trong nháy mắt mở ra, lúc này Tiêu Tử Lăng đã hoàn toàn biết mắt phải của mình xảy ra chuyện gì, mắt trái vẫn là Linh Nhãn như bình thường, đỏ máu một mảnh, mà đồng tử mắt phải lại biến dị, lúc này đang tỏa ra màu tím thần bí.

Xem xem hiệu quả sử dụng, vẫn hiện ra lập thể 3D, 360 độ không góc chết, linh khí các hệ với bệnh độc mà người ngoài không thể nhận ra vẫn ở trong tầm mắt của cậu.

Thôi đi, không ảnh hưởng sử dụng là được, về phần khác biệt màu sắc, dù sao cũng không thường mở ra Linh Nhãn, lại nói mở ra Linh Nhãn mắt đỏ cũng không tốt hơn được chỗ nào, tối thiểu màu tím còn bình thường hơn được chút. . . Tiêu Tử Lăng không phát hiện gì dị thường, đã đặt mắt phải với trạng thái bất minh trước mắt qua một bên, không phí tâm nữa.

Tiêu Tử Lăng không hề phát hiện, hết thảy vật thể hiện ra dưới trạng thái Linh Nhãn, có một số chỗ xuất hiện mấy điểm nhỏ màu tím cơ hồ không thể thấy được, điều này làm cho cậu bỏ lỡ cơ hội ban sơ hiểu rõ mắt phải của mình.