Mạt Thế Trọng Sinh Đường Mặc Kỳ

Chương 26: Đánh cướp



Đường nhỏ không đủ rộng, xe không thể tiến vào được, Đường Mặc Kỳ đưa cha mẹ Trương về tứ hợp viện rồi quay lại đem xe đi đỗ. Xe đều được dừng ở một bãi đỗ xe ngầm bên ngoài đường nhỏ, hôm nay là tình huống khẩn cấp, nên liền đặt ở bên ngoài đường.

Bên ngoài vẫn còn thực loạn, thật sự có hơi không yên tâm đem xe để ở bên ngoài. Đường Mặc Kỳ đương nhiên không có khả năng thật sự tìm một chỗ để đậu xe, mà là đem xe chạy tới một cái hẻm nhỏ để ẩn nấp, may mắn là nơi này thấp hơn tứ hợp viện, tầm mắt không có cao hơn, hơn nữa vào giữa trưa mặt trời thập phần độc ác, nên không có bao nhiêu người ở bên ngoài đi dạo.

Đường Mặc Kỳ nhìn nhìn khắp nơi, xác định không có bóng người, cũng không có camera liền nháy mắt đem ô tô thu vào không gian.

Khi cậu trở về thì mọi người đang tụ tập ở phòng khách, ba Trương đang tỉ mỉ mà kể lại tình cảnh trên đường đã nhìn thấy cho mọi người.

Đường Mặc Kỳ lau mặt một phen, tiếp nhận ly nước đá mà Diệp Cẩn đưa qua một hơi uống hết, dùng tay áo lau môi một chút, nói: "Diệp ca, trước anh cứ đem tình huống giải thích cho chú với dì một chút, em đi gọi điện thoại cho Đường Kiếm Phong."

Diệp Cẩn gật gật đầu, vừa lúc em trai hắn đang ở cùng Hồ lão, có thể cùng nhau giải thích tình huống, để cho tất cả mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng.

Đường Mặc Kỳ một bên gọi điện thoại, một bên đi khỏi phòng khách đến khuôn viên phía sau. Điện thoại vang lên hai giây liền được nhận, thanh âm tràn ngập từ tính của Đường Kiếm Phong lập tức vang lên: "Mặc Mặc, em như thế nào không nhận điện thoại? An toàn về đến nhà rồi sao?"

Đường Mặc Kỳ ngây ra một lúc, nhà, cái từ này làm cậu có cảm giác phi thường phức tạp. Từ sau khi mẹ Đường Mặc Kỳ qua đời, cậu đối với anh ấy đều trốn tránh kiêng dè. Đường gia đối với cậu mà nói không phải nhà, mà là nhà tù giam giữ cậu, cậu vẫn luôn cảm thấy chính mình không có nhà.

Hiện giờ từ trong miệng Đường Kiếm Phong nói ra từ này, lại làm trong lòng cậu cảm thấy ấm áp. Đúng vậy, nơi này đã thành nhà của bọn họ, làm cậu cảm thấy có cảm giác an toàn.

"Mặc Mặc, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi sao?" Đường Kiếm Phong không được Đường Mặc Kỳ trả lời, lập tức có chút nôn nóng.

Đường Mặc Kỳ hơi hơi gợi lên khóa miệng, nói: "Em không có việc gì, đã trở lại rồi."

Cậu đem những chuyện đã gặp phải ở trên đường nói với Đường Kiếm Phong, anh cũng đem những tin tức đã nhận được phản hồi với cậu. Đường Mặc Kỳ phát hiện, sự tình của đời này cùng đời trước dần dần lệch lạc, không biết có phải là cậu trở thành con bướm tạo thành hiệu ứng, hay là do vận mệnh chú định có gì đó ở sau lưng thúc đẩy.

Chờ sau khi Đường Mặc Kỳ trở lại phòng khách, mọi người đã kết thúc cuộc trò chuyện, Hồ lão không còn ở đây, ba Trương thì đang ôm lấy mẹ Trương, nhỏ giọng nói gì đó.

Diệp Trạch Việt không nhìn thấy khác thường nào, vẫn như cũ đang ngoan ngoãn mà ngồi, hai tay chống cằm, một đôi mắt to tròn chuyển chuyển, không biết đang suy nghĩ cái gì. Diệp Cẩn ngậm điếu thuốc sững sờ mà nhìn chằm chằm đám mầm non trong vườn hoa. Còn Trương Tử Thành giống như chưa phục hồi lại tinh thần, vẫn như cũ ngơ ngác, hai mắt vô thần.

"Bên ngoài đã rối loạn, hai ngày này mọi người không cần ra ngoài, Diệp ca cùng tôi đi đóng cửa." Đường Mặc Kỳ nói xong liền đi ra ngoài, loại thời điểm này, vẫn nên để bọn họ tự suy nghĩ cho cẩn thận.

Cho đến hôm nay, virus tang thi bùng nổ chỉ trong một đêm, quái vật cắn nuốt huyết nhục của nhân loại xuất hiện ở trên đường, dân chúng bị khủng hoảng mãnh liệt cuối cùng cũng thừa nhận và bắt đầu phòng tuyến.

Lúc này, quân đội quốc gia tiếp quản an phòng quốc gia, cảm xúc của người dân đã muốn hỏng mất. Mấy ngàn năm văn minh của đại lục Á Âu tựa hồ mai một chỉ trong một đêm. Ẩu đả, phá phách, cướp bóc, chính phủ đang tràn ngập nguy cơ, tùy thời đều có khả năng tan rã, nhân tính dã man cùng tiếng kêu khóc thảm thiết, nhân loại ngày càng ngoan độc, vì sinh tồn mà tranh đoạt, chém giết. Con người không khác gì dã thú, cũng bởi vì có trí tuệ, con người so với dã thú càng dã man hơn.

Vào lúc này, thực lực sẽ trở thành nhân tố quyết định sinh tồn. Cường giả vi tôn!

Đường Mặc Kỳ không dám đem an nguy kí thác lên trên người quân đội chỉ có thể bắn phá tang thi. Trước đó khi cải tạo tứ hợp viện cũng đã xây thêm tường vây cao hơn, hiện tại điểm yếu duy nhất chính là cánh cửa gỗ kia.

Hồ lão sau khi nghe Diệp Cẩn giải thích xong liền chạy đi ra ngoài, bạn già của Hồ lão đi sớm, chỉ có đứa con trai. Nhi tử của Hồ lão cũng rất biết phấn đấu, sau khi tốt nghiệp đại học lại tìm chỗ công tác ổn định, hiện đang làm việc cho một công ty ở trung tâm thành phố.

Hồ lão nghe nói tình huống ở bên ngoài nguy cấp, ông liền nóng nảy, mọi người không ngăn cản được ông, đành phải để ông ấy đi.

Khi Đường Mặc Kỳ đến trước cửa, đã có vài thanh niên xách theo gậy sắt, rìu đứng ở ngoài cửa nóng lòng muốn thử.

Ông ngoại Đường Mặc Kỳ ở chỗ này cả đời, tứ hợp viện được bảo tồn rất tốt, ánh sáng từ bên ngoài nhìn vào chính là tường cột được chạm trổ, khí chất tràn ngập lịch sử. Nếu không nhờ Hồ lão vẫn luôn tận tâm với cương vị công tác mà thủ ở tòa đại viện này, phỏng chừng đã sớm bị ăn trộm thăm hỏi vô số lần.

Mấy tên côn đồ ở bên ngoài đã sớm theo dõi nơi này, trước đó bọn họ đã điều tra nơi này rất nhiều lần, vốn dĩ chỉ có một ông già thủ ở đây, nhưng mấy ngày nay đột nhiên lại có vài người trẻ tuổi tiến vào, bọn người kia tìm không thấy thời cơ thích hợp cũng chậm rãi bỏ qua tâm tư.

Hôm nay bên ngoài đại loạn, khắp nơi trên thủ đô đều tràn ngập bạo lực, nơi nơi đều có người đi cướp đoạt đồ vật, có thể là toàn bộ quốc gia đều lâm vào tình huống này, mấy tên kia cảm thấy thời cơ đã tới, bảy tám tên cầm lấy vũ khí tìm tới cửa. Vừa lúc nhìn thấy trước cửa không ai trông coi, chuẩn bị nghênh ngang mà đi vào cướp đoạt một hồi, lại thấy Đường Mặc Kỳ đang đi lại đây chuẩn bị đóng cửa.

Diện mạo của Đường Mặc Kỳ thực có tính lừa gạt, tinh xảo có thừa nhưng dương cương không đủ, thoạt nhìn giống như sinh viên văn nhược. Kỳ thật cậu vốn dĩ chính là sinh viên, chẳng qua tuổi tâm lý hơi lớn, tố chất thân thể hơi cường mà thôi.

Tên côn đồ cầm đầu ước lượng côn sắt trong tay, cười ta nói: "Tên kia, ra đây nghênh đón đại ca sao?"

Đám lưu manh đứng phía sau tên côn đồ đều phát ra một trận cười to, Đường Mặc Kỳ buông xuống nắm cửa gỗ dày nặng, trong lòng có chút không kiên nhẫn. Loại thời điểm này, còn ở bên ngoài muốn vào nhà người khác cướp bóc đều là muốn đi tìm chết.

Người ở bên ngoài cười to một trận, Diệp Cẩn cũng đi lại đây, nhưng hắn bất động thanh sắc đứng cạnh cửa, những người bên ngoài không nhìn tới được hắn.

Đường Mặc Kỳ mặt vô biểu tình mà nhìn đám người trẻ tuổi đang kiêu ngạo đứng bên ngoài, bọn họ có vận khí không tồi, không có bị cảm nhiễm virus, cũng không có bị tang thi cắn. Nhưng thật hiển nhiên bọn họ không có biết quý trọng vận khí này, còn đang đi tìm đường chết.

Tên côn đồ cầm đầu thấy Đường Mặc Kỳ không để ý đến hắn, có điểm mất mặt, vươn côn sắt trong tay chỉ vào Đường Mặc Kỳ, hùng hùng hổ hổ nói: "Đệt con mẹ nó, thức thời thì tránh ra cho tao, để ông nội mày đi vào trong, nếu không....."

Tên cầm đầu còn chưa nói xong, đã bị tiếng thét chói tai từ đằng sau đánh gãy. Gã phi thường bất mãn mà qua đầu lại; "Con mẹ nó ai....."

Âm thanh của gã nghẹn lại trong cổ họng, ở đầu hẻm có một thân ảnh đang lung lay tập tễnh đi tới nơi này, khuôn mặt dữ tợn gào rống.

Đám côn đồ có điểm luống cuống, bọn họ đã ở trên mạng nhìn thấy không ít tin tức cùng tình huống hình ảnh của tang thi, video. Nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn là lần đầu tiên, còn tiếp xúc gần như vậy, cảm giác nhìn qua một cái màn hình hoàn toàn không giống nhau, sự sợ hãi trước tiên chiếm cứ toàn bộ đại não.

Mặc dù nơi này chỉ có một con tang thi, nhưng tác dụng kinh sợ vẫn phi thường rõ ràng.

Nhưng mà không nghĩ tới tên côn đồ cầm đầu không chỉ có không mang theo mọi người bỏ chạy, ngược lại quay đầu âm ngoan đối với Đường Mặc Kỳ nói: "Anh em, vừa lúc có căn nhà này cho chúng ta trốn, chúng ta không thể không cảm kích."

Đám côn đồ vừa nghe xong, liền lập tức sôi nổi lên, xúm lại chỗ Đường Mặc Kỳ.