Mạt Thế Trọng Sinh Đường Mặc Kỳ

Chương 36: Thẳng thắn



Chờ mọi người nhìn thấy cổng khu an toàn, sau đó tiến vào phải được kiểm tra và xử lý tiêu độc, Đường Kiếm Phong mang theo mọi người xuống xe, đại binh trước bị tang thi cào đã bị cảm nhiễm virus, lúc này đang bắt đầu nóng lên, cảm xúc cũng có chút không ổn định. Tiểu đội trưởng và một binh lính khác đàng hộ tống vị đó xuống xe.

Mọi người tiến vào một khu kiểm tra và chữa trị, một khi có người bị thương, sẽ được đem đưa đi khu cách ly khoảng 24 giờ, nếu sau 24 giờ cơ thể vẫn bình yên vô sự thì sẽ được cho phép tiến vào khu an toàn.

Vị binh lính bị cào tên là Hứa Sĩ Thanh, là đồng hương của tiểu đội trưởng, hai người cùng nhau nhập ngũ, hai người họ đã làm chiến hữu ba năm.

Hứa Sĩ Thanh tự biết bản thân không có cơ hội sống sót, cười khổ nói với tiểu đội trưởng: "Đội trưởng, cậu để tôi ở bên ngoài tự sinh tự diệt là được rồi, có đi vào cũng không có cơ hội sống tiếp."

Tiểu đội trưởng gắt gao cầm lấy cánh tay của Hứa Sĩ Thanh, cũng không nói lời nào, đôi mắt đã hơi rưng rưng.

Từ khi virus bùng nổ tới nay, đã có rất nhiều chiến hữu hi sinh, thậm chí người nhà của hắn cũng gặp phải bất hạnh. Nhưng sự việc lần này của Hứa Sĩ Thanh cũng là do quyết định của hắn mà tạo thành, nếu như hắn nghe lời khuyên của Đường Mặc Kỳ quay về sớm một chút, có lẽ đã không phát sinh chuyện này, thì Hứa Sĩ Thanh cũng sẽ không bị tang thi cào bị thương.

Đường Mặc Kỳ yên lặng nhìn bọn họ. Đời trước, Đường Kiếm Phong cũng mang theo một đám người nhưng đều gặp phải bất hạnh mà mất mạng, anh ấy cũng từng giống như tiểu đội trưởng, áy náy rất nhiều.

Đường Mặc Kỳ yên lặng hít sâu một hơi, từ trên xe Đường Kiếm Phong mang một Balô đi qua, đưa cho Hứa Sĩ Thanh, nói: "Trong này có đồ ăn và nước uống, đủ cho anh dùng hai ngày." Nói xong liền quay đầu đi.

Tiểu đội trưởng cảm kích nhìn cậu một cái, lôi kéo Hứa Sĩ Thanh qua một bên dặn dò, lại đem mấy viên đạn còn lại trong tay đưa cho hắn, cuối cùng mới một mình chậm rì rì trở lại.

Chờ sau khi mọi người được kiểm tra xong, mặt trời đã hoàn toàn hiện lên, thời tiết tháng sáu nóng đến hoảng loạn.

Đường Mặc Kỳ theo chân đội ngũ đã một ngày một đêm không được ăn uống, trong người đã có chút hư thoát. Sau khi cùng đoàn người tách ra, Đường Kiếm Phong trực tiếp dẫn cậu về tứ hợp viện.

Cả một đường Đường Kiếm Phong cũng không nói lời nào, không khí trong xe thực xấu hổ. Đường Mặc Kỳ liếm liếm đôi môi khô nứt, không biết nên mở miệng như thế nào.

Đây là lần đầu tiên cậu đi ra ngoài, lại gặp phải tình cảnh nguy hiểm để cho người khác đến cứu, tuy cậu có không gian để dựa vào, đối mặt với nguy hiểm cũng có thêm một phần tự tin, nhưng Đường Kiếm Phong cũng không biết việc không gian, cũng sẽ không biết cậu có năng lực tự bảo vệ mình.

Đường Kiếm Phong đưa qua một chai nước cho cậu, lại không nhìn cậu, chỉ chăm chú nhìn về phía trước, giống như đang chuyên tâm lái xe.

Đường Mặc Kỳ lập tức nhận lấy chai nước, yên lặng mà uống hơn nửa chai, sau đó mới thanh thanh cổ họng, nhẹ giọng kêu một tiếng "Ca".

Đường Kiếm Phong đột nhiên dẫm phanh xe, trên tay Đường Mặc Kỳ còn đang cầm chai nước, cả người cậu đột ngột bị nhào tới đằng trước, nước trong chai cũng bị văng ra ngoài.

"Em kêu cái gì?" Tiếng nói của Đường Kiếm Phong ám ách lại mang theo chút run rẩy, Đường Mặc Kỳ ngẩn ra một chút, cắn chặt răng, hít sâu một hơi mở miệng: "Ca, em gọi anh là ca, anh vốn dĩ là anh trai em không phải sao?"

Đường Kiếm Phong ngơ ngác mà nhìn Đường Mặc Kỳ, nửa ngày mới khép lại nửa đôi mắt đang trợn to lúc nãy, ôm lấy Đường Mặc Kỳ một chút, nhẹ giọng nói: "Mặc Mặc, em yêu anh không? Em thật sự có thể tha thứ cho anh sao? Anh vẫn luôn không thể tin là em thật sự tha thứ cho anh."

Mũi của Đường Mặc Kỳ lên men, cũng duỗi tay ôm lại Đường Kiếm Phong, liều mạng đè nén lại nghẹn ngào, nói: "Ca, em tha thứ cho anh, em yêu anh, em yêu anh mà, đời này em cũng sẽ chỉ yêu một mình anh."

Đời trước không kịp nói với anh, chỉ yêu một mình anh, dùng toàn bộ sinh mệnh để yêu anh.

Đường Kiếm Phong tăng lớn lực độ ôm chặt lấy cậu, Đường Mặc Kỳ cơ hồ vô pháp thở dốc, cậu có thể cảm nhận được anh ấy đang kích động, có thể cảm nhận được cái ôm ấm áp của anh ấy. Cậu vô cùng cảm kích ông trời có thể cho cậu sống lại thêm một lần nữa.

"Ca, chúng ta trở về nhà đi, có việc muốn nói với anh." Đường Mặc Kỳ cười cười lau nước mắt.

Đường Kiếm Phong gật gật đầu, lại lần nữa nhìn nhìn cậu. Anh cảm giác được trên người Đường Mặc Kỳ có cất giấu bí mật, anh vẫn luôn không nói không hỏi. Hiện tại cuối cùng Đường Mặc Kỳ cũng muốn nói với anh!