Mạt Thế Trọng Sinh Đường Mặc Kỳ

Chương 42: Chân tướng



Đường Kiếm Phong đối xử với Trương Tinh Nhàn như vậy, nhưng mà cô ta cũng không để bụng, hôm nay cô tới đây chính là muốn bức hôn Đường Kiếm Phong.

Trước mạt thế, Trương gia chính là một đại gia tộc của giới chính trị, tuy rằng Đường gia ở quân đội có một vị trí nhỏ, nhưng tóm lại thực lực vẫn thua Trương gia một chút. Vì vậy trước đó Trương Tinh Nhàn vẫn luôn thể hiện thái độ tiểu thư khuê các rụt rè, chưa bao giờ dây dưa với Đường Kiếm Phong, hiểu được làm vừa đủ liền thu. Đường Kiếm Phong cũng bởi vì thấy cô thức thời nên chưa bao giờ khó xử cô ta.

Nhưng mà mấy tháng gần đây, thế cục đã xảy ra biến hoá lớn, thực lực của Trương gia hoàn toàn bị suy yếu, so với Đường gia còn muốn kém hơn.

Toàn bộ khu an toàn trước mắt đều do Thẩm gia cùng Trần gia nắm trong tay, thế lực trong tay hai nhà này không ai có thể so được.

Trương gia lúc này không thể ngồi yên, Trương Tinh Nhàn cũng bỏ xuống mặt nạ rụt rè trước đó của mình.

Đường lão gia tử từng chịu ân huệ của Trương gia, mối hôn ước này cũng là do ông định ra, hiện giờ tuy rằng Trương gia nay không bằng trước, nhưng Đường lão gia tử vẫn còn niệm phần ân tình năm đó, Trương gia yêu cầu sớm ngày thành hôn, Đường lão gia tử cũng không có lý do để phản đối.

Đường Kiếm Phong đỡ Đường lão gia tử ngồi xuống ghế sô pha, chuyện riêng của người Đường gia, mọi người cũng không có ý định tham dự vào, trừ bỏ Trương Vân Phi được giữ lại, còn lại những người khác đều trở về phòng của mình.

"Tiểu Phong, con nói xem tại sao nhiều ngày rồi vẫn không về nhà? Dì Trương cùng Tinh Nhàn của con đã đợi con vài ngày rồi." Đường lão gia tử cầm tay Đường Kiếm Phong, nhìn ông cũng có chút hiền lành hoà ái.

Đường Mặc Kỳ mặt vô biểu tình mà nhìn cảnh tượng ông cháu tình thâm, từ nhỏ đến lớn Đường lão gia tử không hề thích cậu, ngược lại đối với đứa con riêng ở bên ngoài yêu thương có thừa, vì vậy đời trước Đường Mặc Kỳ hận Đường Kiếm Phong vô cùng. Nhưng hiện tại Đường Mặc Kỳ đã có thể tâm bình khí hoà mà nhìn, thậm chí còn có thể mỉm cười đáp lại ánh mắt quan tâm của Đường Kiếm Phong.

"Ông nội, nơi này chính là nhà của con, nơi có Mặc Mặc thì chính là nhà của con..." Đường Kiếm Phong ánh mắt thâm thuý mà nhìn Đường Mặc Kỳ, trong mắt tràn đầy ôn nhu cùng tình yêu sâu sắc, ngay cả Trương Vân Phi đứng bên cạnh cũng phát hiện có chút bất thường, trong lòng cả kinh, quỷ dị mà liếc nhìn anh.

"Nói bậy gì đó! Nơi Tiểu Mặc ở chính là nhà của ông ngoại nó, nó không muốn về nhà đó là chuyện của nó, con là người thừa kế Đường gia, Đường gia mới là nhà của con." Đường lão gia tử lập tức thổi râu đánh gãy lời nói của Đường Kiếm Phong, quải trượng trong tay nặng nề gõ lên mặt đất.

"Ông nội, Đường gia còn có Thanh Thù, còn có ba của con, không nhất định phải do con kế thừa, còn có Trương tiểu thư, chỉ sợ Đường Kiếm Phong tôi vô phúc." Đường Kiếm Phong rút tay ra, đứng dậy đi đến ngồi xuống bên cạnh Đường Mặc Kỳ, duỗi tay sờ sờ đầu Đường Mặc Kỳ.

"Đường Kiếm Phong, anh..." Trương Tinh Nhàn đứng dậy, lại lập tức bị mẹ Trương kéo lại, tức giận đến mức duỗi tay chỉ vào mặt Đường Kiếm Phong nói không nên lời.

"Kiếm Phong, con nghe dì Trương nói một câu, con là trưởng tôn Đường gia, theo lý thì Đường gia nên do con kế thừa, đừng bởi vì người không liên quan mà khiến cho ông nội con tức giận. Về phần đứa nhỏ Tinh Nhàn nhà cô, các con có thể ở bên nhau đều là nhờ duyên phận, con xem tụi con trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối, kết thành thông gia chính là đại hỉ, hai đứa chỉ cần thêm chút thời gian, nói không chừng sẽ mau có cảm tình với nhau." Mẹ Trương so với Trương Tinh Nhàn thì trầm ổn hơn, nói một phen đạo lí, lời trong lời ngoài đều là Đường Kiếm Phong vô lý.

Đường lão gia tử trầm mặc, không khí trong phòng căng lên, Đường Thanh Thù ngồi bên cạnh Đường lão gia tử, khụ một tiếng nói với Đường Kiếm Phong: "Anh, anh chớ chọc ông nội sinh khí."

"Thanh Thù, em rõ ràng hiểu được cảm tình của anh dành cho Mặc Mặc, cho nên lần này, anh khẳng định làm ông nội thất vọng rồi." Đường Kiếm Phong hoàn toàn làm lơ Trương Tinh Nhàn đứng ở một bên, ánh mắt tràn đầy yêu thương chỉ tập trung lên người Đường Mặc Kỳ.

Đường Thanh Thù hơi hé miệng, không nói gì nữa, trộm liếc mắt nhìn ông nội mình một cái, mặt lão gia tử xanh mét, ánh mắt nghiêm khắc. Qua nửa ngày Đường lão gia tử mới mở miệng nói: "Tiểu Phong, hiện tại thế cục không giống trước, cánh của con cũng đủ cứng rồi, ông nội xác thực không thể quản được con, bất quá Đường gia chính là của con, điều này con không thể thay đổi được."

Đường lão gia tử nói xong liền đứng lên, dừng một chút lại nói tiếp: "Nếu con cùng Tinh Nhàn không có duyên, nhưng sớm hay muộn con cũng phải ôm một đứa cháu về cho ông."

"Đường lão gia tử!" Mẹ Trương vừa nghe được Đường lão gia tử thoả hiệp, lập tức khiếp sợ kêu lên, nói: " Người Đường gia các người đem Tinh Nhàn chúng ta đặt ở đâu? Lúc trước là Đường gia các người ra mặt định ra mối hôn ước này, hiện tại cũng là Đường gia các người muốn huỷ hôn, chẳng lẽ Tinh Nhàn của chúng tôi lại không bằng hàng hoá như vậy? Các người làm như thế thì Tinh Nhàn phải làm sao mà ngẩng mặt?"

Đường lão gia tử thở dài, trấn an mà vỗ vỗ vai mẹ Trương, nói: "Đường gia chúng tôi khẳng định sẽ bồi thường cho Tinh Nhàn, bà yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không khiến Tinh Nhàn mất mặt."

Trương Tinh Nhàn còn muốn nói gì đó, lại bị mẹ Trương kéo lại. Nghe đồn Đường Kiếm Phong cùng Đường Mặc Kỳ là loạn luân có thể là thật, rõ ràng Đường Kiếm Phong này một lòng quan tâm đến trên người em trai, Trương Tinh Nhàn tuyệt đối không có cơ hội, nếu lại nháo tiếp, nói không chừng lại là hại tới trên người Trương gia bọn họ. Hiện tại tình huống này, Trương gia bọn họ còn có thể đòi được một chút bồi thường từ Đường gia.

Trương Vân Phi tiễn người Đường gia cùng mẹ con Trương gia rời đi, Đường Kiếm Phong bế Đường Mặc Kỳ lên, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, bàn tay to vuốt lên gương mặt cậu, nói: "Khiến em chịu uỷ khuất rồi, về sau gặp được những người này thì không cần để ý đến, giao cho anh là được."

Đường Mặc Kỳ nheo nheo mắt, nói: "Được, về sau đều giao cho anh."

Trương Vân Phi dựa vào cửa, khụ một tiếng, Đường Mặc Kỳ sợ tới mức nhảy xuống đứng dậy, mặt đỏ lên.

"Có thể giải thích với tôi một chút hay không? Tuy rằng chú không phản đối tình yêu đồng giới, nhưng chú nhớ không lầm thì hai đứa chính là anh em đi?" Trương Vân Phi trầm khuôn mặt mà nhìn hai người bọn họ.

Đường Mặc Kỳ quẫn bách ấp úng hai tiếng, không dám giải thích cái gì, ở trong lòng cậu, Trương Vân Phi giống như người nhà, loại chuyện như thế này cậu thực sự không biết phải nói làm sao.

Thật ra Đường Kiếm Phong vẫn bình tĩnh, vẻ mặt thản nhiên, nhìn Trương Vân Phi nói: "Chú Trương, tôi cùng Mặc Mặc là anh em, nhưng cũng là người yêu." Dừng một chút, Đường Kiếm Phong quay đầu nhìn Đường Mặc Kỳ, hít sâu một hơi, phảng phất như muốn làm ra quyết định gì đó, mở miệng nói: "Bất quá chúng tôi cũng không phải là anh em ruột."

Điều này không chỉ có Trương Vân Phi ngạc nhiên, mà ngay cả Đường Mặc Kỳ cũng khiếp sợ nhìn anh.