Mạt Thế Trọng Sinh Đường Mặc Kỳ

Chương 62: Xung đột



Đường Kiếm Phong không thấy một ai canh gác, mà cổng lại mở ra, liền cảm giác có gì đó không thích hợp, thời điểm bọn họ nhìn thấy đám người trong phòng khách, ánh mắt liền lạnh xuống.

"Đây là làm sao vậy? Một người canh cũng không có...?" Thanh âm nôn nóng từ phía sau của Diệp Cẩn truyền tới, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách lập tức ngưng miệng, sắc mặt âm trầm.

Từng Thời Tự nhìn thoáng qua Diệp Cẩn, trên mặt sắp không khống chế được, gắt gao cắn răng, hung hăng cắn chặt dầu lưỡi mới bình tĩnh lại. Ánh mắt cũng chuyển sang Đường Kiếm Phong, lạnh lẽo cười chào hỏi: "Đường Kiếm Phong, thật lâu rồi không gặp."

Đường Kiếm Phong bước ngang qua, không khách khí hỏi: "Cậu tới đây làm gì?"

Từng Thời Tự lười biếng dựa lên sô pha, không khách khí đem Trương Tinh Nhàn kéo vào trong ngực, cười nói: "Tôi mang nữ nhân của cậu đến gặp cậu." Hắn cố ý đem chữ nữ nhân của cậu nhấn mạnh, một bàn tay hạ lưu mà đem vói vào trong áo Trương Tinh Nhàn.

Đường Kiếm Phong cũng không để cho hắn khiêu khích, giúp Đường Mặc Kỳ cởi áo khoác treo lên giá áo, biểu tình tự nhiên.

Từng Thời Tự thấy Đường Kiếm Phong không phản ứng, lập tức thêm không kiêng nể gì mà xoa xoa lên bộ ngực của Trương Tinh Nhàn, cô ta xấu hổ hai mắt rưng rưng, đặc biệt là trước mặt Đường Kiếm Phong bị đùa giỡn như vậy, cơ hồ khuất nhục muốn khóc lên, nhưng lại không dám đẩy ra, tùy ý cho Từng Thời Tự giở trò.

Đường Kiếm Phong cau mày nhìn đôi nam nữ bên kia, lạnh lùng nói: "Có phát tao thì lăn về nhà mà chơi, đừng ô uế nhà tôi."

Từng Thời Tự thấy anh không có chút không cam lòng nào, không thú vị mà dừng lại động tác, đem người trong ngực đẩy ra một bên, cười nói: "Mỹ nữ như vậy mà cậu cũng thờ ơ, cậu không phải là thích nam nhân đi."

Đường Kiếm Phong ngồi xuống đối diện hắn, mặt vô biểu tình mà nhìn hắn, nói: "Hôm nay cậu tới đây rốt cuộc là có chuyện gì?"

Từng Thời Tự sắc mặt trầm xuống, nói: "Thẩm đại thiếu gia hôm nay gây trở ngại cho đội viên tuần tra, vậy cậu nói xem hôm nay tôi tới đây làm gì? Tôi tới là để răn đe các người!" Nói xong liền đạp chân lên bàn trà, lập tức phát ra thanh âm chói tai, trong lòng Từng Thời Tự phụt ra một cổ tức giận điên cuồng, rồi lại liều mạng áp chế xuống.

Đường Kiếm Phong bất động thanh sắc nhìn thoáng qua Diệp Cẩn đứng ở một bên, anh có thể đại khái đoán được hôm nay vì sao Từng Thời Tự lại tới đây, nhưng không hiểu lắm tại sao hắn lại tức giận, nhưng cũng không dung túng cho hắn ở chỗ này mà làm càn.

Đường Kiếm Phong cười nhạp một tiếng, nói: "Từng Thời Tự, cậu có phải hay không càng sống càng thụt lùi? Cậu không phải cho rằng chỉ bằng mười mấy người này có thể gây được phiền toái cho tôi? Đường Kiếm Phong này trước nay còn chưa từng bị ai uy hiếp qua đâu!"

Từng Thời Tự đột nhiên điên cuồng, một phen nắm lấy cổ áo Diệp Cẩn ném lên tường, trong mắt toàn là lửa giận, thiêu đến Diệp Cẩn tựa hồ thở không nổi, nhưng Diệp Cẩn chỉ nắm chặt tay, mặt không đổi sắc.

"Từng Thời Tự!" Đường Kiếm Phong nổi giận gầm lên một tiếng, không nghĩ tới hắn đột nhiên mất khống chế.

"Anh!" Đồng thời Diệp Trạch Việt cũng lo lắng mà kinh hô một tiếng.

Nhìn Diệp Cẩn mặt vô biểu tình, nhìn đến ánh mắt lạnh nhạt kia, nhìn đến Diệp Cẩn cho dù bị tấn công cũng không có một tia dao động, ngọn lửa quay cuồng trong mắt Từng Thời Tự dần dần tắt, ánh mắt tràn ngập băng sương xuất hiện, cười lạnh nhìn Diệp Cẩn nói: "Anh như thế nào còn chưa chết? Anh nói dù có chết cũng không xuất hiện trước mặt tôi, anh đã nói vậy còn gì?"

Diệp Trạch Việt đi lên giữ chặt tay Từng Thời Tự, muốn kéo hắn ra, nhưng căn bản là không lay động được hắn. Từng Thời Tự hất tay một cái, Diệp Trạch Việt liên tiếp lui lại vài bước, may mắn được Thẩm Giản Khê đứng đằng sau nâng dậy mới có thể tránh khỏi nguy cơ bị ngã lên mặt đất.

Ngay sau đó Từng Thời Tự buông lỏng Diệp Cẩn ra, Trương Tinh Nhàn lập tức tiến lên đỡ lấy hắn: "Thời Tự ca, anh bớt nóng giận, bọn họ không đáng để anh phải làm vậy, cẩn thận dơ tay anh..."

Trong mắt Từng Thời Tự tràn đầy sắc lạnh, liếc nhìn Trương Tinh Nhàn một chút, khiến cô ta trực tiếp nuốt xuống lời tiếp theo định nói.

Từng Thời Tự đem cô đẩy ra, thần sắc khôi phục lại bình thường, dường như vừa nãy hắn mất khống chế chỉ là vui đùa, nói với Đường Kiếm Phong: "Để Thẩm đại thiếu gia xin lỗi chúng tôi, dù sao chúng tôi cũng là đội tuần tra của lực lượng vũ trang khu an toàn, bị các người vả mặt bên ngoài như vậy thì người khác nói như thế nào về chúng tôi? Chúng tôi làm sao khiến người khác phục được. Hôm nay tâm tình tôi tốt, nói xin lỗi chúng tôi liền tha cho các người."

"Anh nằm mơ đi! Rõ ràng là các người gây chuyện trước!" Diệp Trạch Việt xoa xoa cánh tay bị đau, đôi mắt tức giận đến mức đều đỏ cả lên.

Từng Thời Tự nhìn cũng không thèm nhìn y một cái, chỉ nhìn chằm chằm Diệp Cẩn đang chăm chú sửa lại vạt áo trước. Đường Mặc Kỳ nhìn ánh mắt Từng Thời Tự, trong lòng ẩn ẩn hiểu được gì đó, đi qua chặn lại tầm mắt hắn, ở bên tai Diệp Cẩn nói hai câu, Diệp Cẩn ngẩn người, bước nhanh đi ra ngoài. Lúc này Từng Thời Tự mới thu hồi tầm mắt, lạnh lùng đánh giá Đường Mặc Kỳ.

Hai bên còn đang giằng co, trước cổng lại truyền đến âm thanh. Mười mấy người xôn xao trang bị võ trang hạng nặng vọt tiến vào, theo sau đó là Trần Dương Duy trầm ổn bước ở phía sau.

Nhìn thấy phòng khách nhiều người như vậy, Trần Dương Duy cũng ngây ra một lúc, bất quá chỉ chốc lát đã khôi phục lại bình thường, cười nói: "Tôi hôm nay đến thật là trùng hợp."

Từng Thời Tự vẫn lạnh nhạt như cũ ngồi trên sô pha. Hiện tại Trần Dương Duy xuất hiện ở đây, Từng Thời Tự biết chuyến này là hắn đi không công.

Trần Dương Duy liếc nhìn thủ hạ của Từng Thời Tự móc súng ra, đại khái cũng hiểu được rằng hai đám người này phỏng chừng không hài hòa, Trần Dương Duy chỉ có thể căng da đầu mở miệng, nói: "Từng lão đại hôm nay sao lại rãnh rỗi ghé thăm nơi này?"

Từng Thời Tự cũng không để ý đến hắn, chỉ lôi kéo Trương Tinh Nhàn đứng lên, ngoài cười nhưng trong không cười nói với Trần Dương Duy: "Nếu Trần thủ trưởng có việc quan trọng cứ tiếp tục, tôi là bị người ghét, ngày khác lại quấy rầy sau." Nói xong vung tay lên, mang theo một đám thủ hạ rời đi. Hắn nhìn thoáng qua Đường Kiếm Phong, Đường Kiếm Phong nhấp môi, cau mày, cũng không có phản ứng lại hắn.

Từng Thời Tự trở lại nơi ở của chính mình liền đem Trương Tinh Nhàn vào trong phòng, không lâu sau đó liền nghe được bên trong truyền đến tiếng vang bùm bùm của đồ vật bị đập vỡ.

Trương Tinh Nhàn tránh xa ở một góc sợ bị đồ vật lan đến gần, nhưng đầu tay vẫn bị một vật nhọn đâm đến bị thương, máu tươi chảy ròng ròng.

Từng Thời Tự âm trầm nhìn cô, trong mắt toàn là khói mù nồng đậm. Trương Tinh Nhàn thấy hắn đã bình tĩnh lại, mới dám tiến lên an ủi, không nghĩ tới Từng Thời Tự ngược lại không cảm kích, còn bóp chặt cổ Trương Tinh Nhàn, ánh mắt như đang nhìn thấy thứ gì dơ bẩn, nói: "Con mẹ nó ai cho cô mắng hắn là hạ tiện? Cô mới chính là đồ hạ tiện! Cô nghĩ vì sao tôi lại không thèm chạm vào cô? Còn không phải là tôi chê cô dơ sao, đừng cho là tôi không biết cô đã ngủ với bao nhiêu người rồi!"

Trương Tinh Nhàn liều mạng mà vặn lấy hai tay của hắn, nhưng căn bản là như châu chấu đá xe, cô giương miệng, nước mắt nước mũi đều chảy ra, lòng ngực nóng rát bắt đầu đau đớn.

Từng Thời Tự một tay đem cô quăng ra ngoài. Nếu không phải cô ta thức tỉnh dị năng không gian, hắn tuyệt đối sẽ không nương tay.

Khác với khu an toàn ở thủ đô lập ở trung tâm thành phố, căn cứ ở D thị được thiết lập ở xa quân khu.

Lúc virus bùng nổ, ở thủ đô đã truyền tin tức cảnh báo đến quân khu ở D thị, mới tránh cho toàn bộ quân đội gặp phải tai nạn bị cảm nhiễm. Sau này virus mất khống chế, người lãnh đạo trước tiên chạy vào trong thành phố, có thể cứu đều được cứu về, trực tiếp ở quân khu thành lập căn cứ.

Tường thành thật lớn đột ngột dựng ở giữa mảnh tuyết trắng, bất đồng với thủ đô chồng chất thi thể tang thi ở bên ngoài, căn cứ ở đây phi thường sạch sẽ, trừ bỏ tuyết trắng đọng lại, chính là mảnh đất trụi lủi, ngay cả động vật cũng không có một con.

Một người đàn ông chống gậy từ cánh rừng không xa đi tới, trên người hắn chỉ mặc hai cái áo lông đã rách tung tóe, bị đông lạnh đến run bần bật, cả người cứng đờ, cơ hồ vô pháp bước tiếp. Bất quá hắn vẫn giãy giụa đứng lên, đối mặt với tường thành vẻ mặt tràn ngập kích động.

Nam nhân thọt chân hưng phấn kêu lên, dần dần tiến tới cổng khu an toàn, té ngã xuống, nhưng hắn lại một lần nữa bò dậy. Binh lính trên tường thành nhìn về phía hắn, trực tiếp đem họng súng nhắm tới, hắn sợ tới mức tức thì cứng đờ, không dám động. Sau đó nhớ tới cái gì, từ trong lồng ngực móc ra một cái huýt sáo dơ bẩn cũ nát, trực tiếp nhét vào trong miệng liều mạng thổi.

Sau vài tiếng kêu, binh lính trên tường thành rốt cuộc cũng buông súng xuống, nhanh chóng chạy tới. Nam nhân cuối cùng cũng thở phào một hơi, trước mắt tối sầm, ngã lên tuyết lạnh.

Khi Tiết Sĩ Minh tỉnh lại đã được binh lính nâng đến sở cách ly, căn phòng gạch đơn sơ, mùi vị có chút khó ngửi. Chân trái của Tiết Sĩ Minh bị thương rất nghiêm trọng, xương cốt cơ hồ đã biến dạng, về sau nếu có được chữa trị tốt cũng khó mà đi lại bình thường. May mắn là hắn đã thức tỉnh dị năng siêu não, trình độ não bộ của hắn cao hơn người khác gấp đôi, chỉ bằng chỉ số thông minh cao, hắn mới có khả năng kéo dài hơi tàn tới đây.

Nhưng hắn cũng không để bụng, có thể sống sót hắn đã cảm ơn trời đất. Như vậy hắn mới có thể nghĩ cách hoàn thành nghiên cứu của mình, hắn tuyệt đối tin tưởng bản thân có thể nghiên cứu ra bí mật của dị năng, khống chế lực lượng thần thánh của thiên nhiên.

Hắn như chó nhà tang một đường chạy từ kinh đô đến đây, dọc theo đường đi đã trải qua vô số thời khắc sinh tử, giờ đây hắn vô cùng khát vọng quyền lợi, khát vọng lực lượng khống chế.

Tiết Sĩ Minh ở sở cách ly ngây người bảy ngày mới được thả ra, hắn lựa chọn đến đây bởi vì căn cơ của Tiết gia là ở D thị. Ở chỗ này, hắn chỉ cần sống liền nhất định có thể dựa vào đầu óc của mình đạt được vô số tài nguyên. Đến lúc đó hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho Đường Kiếm Phong.

Tiết Sĩ Minh lạnh lùng cười một chút, thuốc tiêm vào trên người Đường Kiếm Phong còn chưa có phát huy hết công dụng, chỉ cần hắn kích thích một chút, đảm bảo tên kia sẽ trở thành máy chiến đấu nghe lời. Còn có tên Đường Mặc Kỳ kia nữa, không biết trong người mang bí mật gì, khi viện nghiên cứu nổ mạnh, hắn tránh ở một góc phế tích nhìn thấy Đường Mặc Kỳ từ trong không trung lấy ra đồ vật, hắn vừa khiếp sợ vừa ngứa ngáy, hận không thể ngay lập tức lột sạch Đường Mặc Kỳ ra, đem cậu cắt thành từng mảnh mà lấy về nghiên cứu.

Chỉ là lúc ấy tình thế cấp bách, nếu lúc ấy hắn không nhanh trốn đi, sẽ bị người Thẩm gia đem ra làm người chịu tội thay.

Mà Đường Mặc Kỳ ở thủ đô xa xa còn không nghĩ tới, Tiết Sĩ Minh không chỉ không chết, mà còn an toàn tới D thị, cùng một đời trước không mưu mà hợp.

Trần Dương Duy tuy rằng có chút hoài nghi bên trong khu lương thực ở chỗ tránh nạn là do có người để vào, nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ rằng là do bọn Đường Kiếm Phong để vào.

Hôm nay Trần Dương Duy tới đây cũng là vì chuyện của đội tuần tra, Từng Thời tự đem hợp tác giữa Từng gia và quốc gia trước kia chiếm lấy làm của riêng, trước mắt khu an toàn có vài vị quan lớn cùng thế gia đều cho Từng gia chút mặt mũi, mà chưởng quản của đội tuần tra cũng phi thường càn rỡ, đã khiến cho mọi người bất mãn, Trần Dương Duy muốn có một người tới chế hành Từng Thời Tự, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Đường Kiếm Phong là thích hợp nhất.

Tuy rằng Đường gia trải qua sự kiện ở viện nghiên cứu kia, đã dần suy thoái, nhưng bản thân Đường Kiếm Phong vẫn phi thường có uy vọng ở quân đội. Hơn nữa Từng Thời Tự đã từng là đội trưởng trực tiếp ở quân đội của Đường Kiếm Phong, trước đó hai còn chưa nháo lớn tình trạng mẫu thuẫn, Đường Kiếm Phong cũng rất rõ ràng thủ đoạn của Từng Thời Tự.

Đường Kiếm Phong cũng đã sớm thức tỉnh dị năng, thực lực cường đại. Theo như hắn biết, nhóm người bên cạnh Đường Kiếm Phong cũng đều đã thức tỉnh dị năng, hoàn toàn có thể trấn được Từng Thời Tự. Cho nên lần này Trần Dương Duy vội vàng chạy tới, khi nhìn đến Từng Thời Tự cũng có mặt ở đây, trong lòng cũng thập phần giật mình.

Nhưng không nghĩ tới sau khi Trần Dương Duy đem tính toán của mình nói ra, cư nhiên Đường Kiếm Phong lại cự tuyệt nhanh chóng, "Tôi sẽ không bao giờ nhận một chức vụ nào của quốc gia nữa, hiện tại chức vị của quốc gia không đáng. Tôi cũng là vừa từ vũng bùn mà lấy lại được tính mạng của mình, không nghĩ lại một lần nữa đâm đầu vào."

Trần Dương Duy không nghĩ tới anh lại kiên quyết như vậy, thở dài nói: "Anh đem đầu đội ngũ mình đều đặt lên lưng quần như vậy, thì có thứ gì tốt, anh không muốn nghĩ cho anh, thì cũng nên nghĩ cho người khác." Nói xong lại liếc mắt nhìn sang Đường Mặc Kỳ đang đứng ở bên cạnh.

Đường Mặc Kỳ cười khẽ một tiếng, đi qua ngồi xuống đối diện hắn, nói: "Chính như lời anh nói, hiện tại ai cũng đều cảm thấy bất an, nói không chừng một giây sau cũng không biết mình chết như thế nào, nhưng chuyện của chúng tôi thì chúng tôi tự an bài, chuyện của khu an toàn thứ cho anh trai tôi có lòng nhưng lực không đủ!"

Trần Dương Duy có chút bực bội, nhưng loại chuyện này người ta đã không muốn hắn cũng không thể lấy súng ra ép buộc người ta. Đơn giản không nên cưỡng cầu còn có thể để lại một chút ấn tượng tốt.

Hắn mang theo một đám người ra khỏi phòng khách, đi ngang qua vườn cây, tựa hồ nghĩ đến cái gì, để cho một đám thủ hạ ra ngoài trước, liếc mắt nhìn vườn rau xanh biếc, chính mình lại trở về phòng khách.

Trần Dương Duy nhìn mọi người vây quanh bên nhau, nâng cằm hỏi Đường Kiếm Phong: "Đúng rồi, tôi thuận tiện điều tra hành tung của các vị một chút, tối hôm qua chư vị đều ở chỗ này cả ngày? Không có ra cửa?"