Mạt Thế Trùng Sinh Thành Nhân Vật Phản Diện

Chương 53: Siêu tốc dị năng hệ Quang



"Chạy đâu cho thoát"

Mạc Khanh bị nam chính bắt được sau gần hai tháng chạy trốn, hình nền hường phấn cũng bay sạch, trong lòng đổ lệ: tao muốn rate 1* cái cuốn tiểu thuyết này!!!! Nam chính kiểu quái gì như âm hồn không tan, sau này chắc chắn cô sẽ không viết cái thể loại truyện vừa máu me, vừa nguy hiểm lại gặp toàn thành phần biến thái này nữa. Nếu lại xuyên thì một người trời sinh hèn nhát sợ đau sợ chết như cô không muốn gặp phải lần nữa chút nào.

Mạc Khanh nghĩ lần trước đã điểm huyệt nam chính làm hắn chật vật một phen, với cái kiểu thù dai nhớ lâu của Phó Kiệt chắc chắn có thù tất báo, lấy cả oán báo ân. Nếu muốn còn sống rời khỏi đây thì phải đánh lừa hắn phân tán lực chú ý.

Thế nên đã đóng vai phản diện thì đóng cho trót, đã đánh lần 1 thì đánh lần nữa cũng không khác mấy, hơn nữa thời gian qua sức mạnh đã nâng cao không ít cô không tin thân mang trọng trách nhân vật phản diện số 1 lại không cho nam chính ăn hành được.

Thế là Mạc Khanh giãy khỏi tay Phó Kiệt đứng sang một bên, ánh mắt lạnh đi:

"Chúng ta không đội trời chung. Muốn đánh thì đánh..."

Bốp!!

"Đừng có già mồm. Đưa Quý Viêm ra đây"

Phó Kiệt không nể tình cốc một cái vào đầu Mạc Khanh, làm cô bị mất thăng bằng ngã chổng vó dưới đất, khí thế nhân vật phản diện vừa được sửa sang tốt bay sạch sẽ.

Đọc FULL bộ truyện.

Tại sao nam chính không sợ cô nhỉ?

Được rồi, không hiểu sao dù hắn có đang dùng bạo lực cô vẫn thấy hắn rất đẹp trai.

[[ Ting!! Warning!!

Mánh lới bị nam chính vạch trần, không có tiền đồ.

Chỉ số Đóng Kịch: - 200

Chỉ số Tài Năng: -200]]

Mẹ kiếp, cày cật lực mỗi lần chỉ cộng 100 nếu sai thì bị trừ gấp đôi. Công bằng ở đâu????

[[ Ting!! Muốn có công bằng thì hãy làm nhân vật chính thấy sướng]]

"......"

Sướng??

Mày đùa tao à?

Nghĩ kiểu gì cũng thấy từ này nguy hiểm, ý mày là sướng về tinh thần hay sướng về thể xác.

[[...]]

Đừng chơi trò giả câm với tao.

Tên tư bản nhà mày nếu đã không cho dân quyền kháng nghị thì đừng nhử bỏ phiếu. Ôn dịch!!!

Phó Kiệt thấy Mạc Khanh nằm im dưới đất mãi không chịu động đậy, liền cúi xuống xốc nách cô nhấc lên như nhấc một con gà. Hắn lặp lại:

"Quý Viêm đâu? Tôi đã nhìn qua đám tang thi của cô, không có Quý Viêm ở đó"

Mạc Khanh đầu vẫn xoay mòng mòng nghĩ làm cách nào để nam chính thấy sướng, cô là nhân vật phản diện đối nghịch với nam chính nhưng hệ thống chính quy đã chỉ điểm vậy thì cứ làm theo thôi. Chẳng phải bất kỳ nhân vật nào đối nghịch với nhân vật chính đều có kết cục không mấy tốt đẹp sao?

Cứ chạy đông chạy tây nghĩ đủ cách tránh xa hắn kiểu gì thì vẫn bị tóm, hai lần kia là chứng minh quá rõ ràng rồi, tốt nhất là trung thực tí về sau tìm cơ hội lật đổ đế chế là được.

Với lại, bỗng nhiên nam chính đẹp trai thế này, nghĩ cách làm hắn sướng cũng không sao. Sau này xuyên trở về cô sẽ viết thể loại ngôn tình: "Nam thần cảnh sát và thiếu nữ hắc bang" để xoa dịu trái tim hừng hực, thỉnh thoảng nhìn vào ti vi thấy minh tinh Phó Kiệt đang hát cũng sẽ hưng phấn mà nghĩ: bà đây đã từng được nam thần chạm vào, đánh đập, đỡ đạn, cốc đầu, sỉ nhục. Hello mấy cưng, ghen tị không?

"Thả tiểu thư ra!!"

Giọng nói lạnh lẽo cuồng nộ và một con dao găm sượt qua má Phó Kiệt bay thẳng vào trong đám lửa cuồng loạn sau lưng hắn, khiến Mạc Khanh trong mộng cảnh quay trở lại hiện thực.

A Nhất từ trong rừng phi ra, trên tay lăm lăm hai khẩu súng. Mạc Khanh trong lòng âm thầm vỗ tay, vệ sĩ trâu bò của cô đến chơi trò giải cứu công chúa rồi. Nam chính chuẩn bị ăn hành đi.

Thế nhưng Phó Kiệt không thèm để tâm, hắn dựng một bức tường lửa cực lớn phân cách, thân hình chớp nhoáng biến mất khiến A Nhất không đuổi kịp cho dù đã lao qua mặc kệ lửa đỏ ngay lúc đó.

A Nhất nhìn phương hướng Mạc Khanh biến mất, hai ngón tay kề miệng huýt gió một tiếng, chẳng mấy chốc bóng đen to bằng nửa người không sợ lửa lao đến, ngửi ngửi một chút rồi bốn chân đạp lấy đà chạy cực nhanh về phía Phó Kiệt đang vác theo Mạc Khanh.

Mạc Khanh mang gương mặt biến dạng vì gió mạnh thốc đến, không còn quan tâm sự đời nghiệt ngã đến độ nào nữa.

Giải cứu công chúa cái gì, nút Start còn chưa kịp ấn đã bị tước quyền di chuyển chỉ trong chưa đầy một nốt nhạc. Khác biệt sức mạnh quá xa rồi.

Hàng này thế mà đã lĩnh ngộ được siêu tốc dị năng hệ Quang. Cái tên di tích mới sang ăn nhờ ở đậu nhà cô dạy dỗ cũng thật chu đáo.

Phim ảnh cũng chỉ là phim ảnh, nếu di chuyển với vận tốc tên lửa như Phó Kiệt đang thực hiện mà tóc không bị vót nhọn, mặt không phình ra, răng môi rạch ròi, thì đó chính là bọn làm phim thất đức.

Quicksilver trong X-Men mới là hàng chuẩn, sịp đỏ vẫn còn bị đạo diễn cho phông bạt chán.

Phó Kiệt có hai dị năng hệ Quang và hệ Hoả càng về sau càng biến thái. Cho dù trên thế giới có nhan nhản dị năng như vậy thì Phó Kiệt - thân mang hai chữ nam chính vẫn luôn là đặc biệt nhất, dễ dàng đánh bật mọi đối thủ đồng đoàn.

Hệ Quang khi thức tỉnh sẽ có hai phạm trù được tinh thần lực chỉ hướng. Dùng để chữa trị hoặc dùng để chiến đấu. Nhìn cách nam chính vận dụng dị năng thì không có khả năng hệ Quang nằm ở nhánh đầu tiên.

Còn dị năng thứ ba thời điểm này chưa thức tỉnh thì cô từng viết trong tiểu thuyết rằng Phó Kiệt chứng kiến đồng bạn bị tang thi vương đẩy vào vực sâu dùng nham thạch thiêu rụi, liền căm hận mà kích phát sau đó biến thành bạo long đánh cho mấy triệu tang thi chết như rạ, cả tang thi vương lúc thoát thân được cũng đã nửa thoi thóp.

Cái quan trọng là giữa đồng bằng này lôi đâu ra vực? Đừng trách cô chính truyện mình viết cũng không nhớ, những hơn 300 tập mỗi tập 5 ngàn ký tự. Nhớ bằng mông.

Cộc cộc!! Êu hệ thống chính quy.

[[ Ting!! Online now, người chơi có gì cần hỏi?]]

Phó bản kích thích dị năng thứ ba của nam chính có cần phải đánh không??

[[ Ting!! Chi tiết bắt buộc, nếu không làm thì người chơi sẽ bị out quay trở lại hiện thực. Nhưng thân xác chính chủ vì phạm quy sẽ bị thối rữa]]

Mày nói tao sẽ chết đi cho nhanh. Kiểu nào cũng chết cả. Tao không làm, giết tao đi.

[[ Luật chơi đâu bắt buộc chính mình phải làm. Lách luật đi]]

"....."

Chời **. Mày có thật là hệ thống nghiêm túc nhất trong tiểu thuyết này không đấy.

Phó Kiệt ôm người quay lại ngọn đồi, nơi mà Mạc Khanh mới huy động thủ hạ thu dọn rời đi hơn nửa tiếng trước đó. Hắn đạp cửa một căn phòng ở tầng hai, lấy từ không gian một cái giường, hai cái ghế và một đoạn xích sắt chắc chắn. Rất thoải mái đặt Mạc Khanh ngồi xuống, hắn thong thả:

"Dù Quý Viêm đang ở tình trạng gì cũng không sao, cô thả cậu ấy ra đi"

Mạc Khanh một tay giơ lên ra hiệu, một tay chống bụng giống như khắc chế ruột gan phèo phổi sau một lúc di chuyển quá nhanh đang muốn xồ ra hết khỏi miệng.

"Phó Kiệt"

"Gì?"

"Lần sau đừng làm lại trò này khi có tôi"

"Lần đầu có thể hơi khó chịu một chút, về sau sẽ quen"

Mạc Khanh lắc đầu: "Lúc đó, nhìn mặt anh bị gió làm biến dạng. Không đẹp trai, tôi nhìn chịu không nổi"

"....... Đừng có câu giờ nữa, thả cậu ấy ra" Phó Kiệt mặt đen xì.

Mạc Khanh giả vờ ngơ ngác: "Tôi thả kiểu gì a..."

Phó Kiệt nắm bàn tay Mạc Khanh giơ lên: "Có cần tôi dạy cô chiếc nhẫn Thứ Nguyên này làm cách nào để ẩn vào trong máu thịt không bị phát hiện không? Cô căn bản không có một chút tố chất trở thành tang thi tàn bạo khát máu. Khỏi cần giả vờ"

"............"

Truyện nhà người ta lòng vòng đến mấy chục chương chỉ để giải quyết hiểu lầm mâu thuẫn. Cô thì sao. Chắc mới được ba chương chứ mấy đã bị nam chính nhìn thấu, tay bút còn quá kém cỏi mà. Thật đáng thương.

Nhưng dù sao nhân vật phản diện ai cũng có tố chất siêu quần đẹp đẽ, đó là: hỏi gì trả lời nấy, vô cùng trung thực. Nên lời thoại kinh điển là điều không thể thiếu.

"Không thể nào!!! Sao anh biết??" Mạc Khanh tròn xoe mắt kinh ngạc.

"Tôi cũng sở hữu một cái tương tự, còn biết thừa với cái đầu ngu ngốc của cô không thể suy nghĩ được bất cứ cái gì chu toàn. Chắc chắn một kẻ hướng dẫn ẩn trong chiếc nhẫn này chỉ điểm cho cô. Đúng chứ?"

Dạ đúng, tuy đây không phải teenfic nhưng IQ của anh có phải 300 không?? Làm ơn hãy để tình tiết tiểu thuyết của tôi bí ẩn một chút đi, bóc mẽ quá nhanh rồi.

[ Chủ nhân, có cần Thuỷ Lam bức chiếc nhẫn đưa Quý công tử ra ngoài không?]

Bên cạnh Phó Kiệt có một làn sương ảo mang hình dáng của một cô bé 4 tuổi khiến Mạc Khanh trợn mắt kinh ngạc.

Mới có mấy tháng Phó Kiệt đã là dị năng giả cấp 4 sơ kỳ, có cần trâu bò như vậy không????? Nhân loại có khi vẫn còn đang vùng vẫy ở cấp 1 lên cấp 2.

Mẹ nó, bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ quan ngại cho số phận tang thi tương lai. Bọn cô mới đích xác là nhân vật đáng thương, được chứ.

Hệ thống của nhân vật chính chỉ có thể tạo ảo ảnh của mình cho người khác nhìn thấy, trừ phi chủ thể đã tấn lên cấp 4 thì không còn cách nào khác.

Phó Kiệt cô đang gặp, khả năng còn biến thái hơn gấp mấy lần nam chính cô viết trong tiểu thuyết.

Có nên cảm ơn khi giờ phút này cô vẫn còn sống không? Cảm ơn.

Mạc Khanh dùng thần thức tiến về phía hồ nước, túm được Quý Viêm vẫn đang ngâm mình bài trừ độc tố giai đoạn đầu của tang thi ra ngoài không gian, ngoan ngoãn đặt nằm trên giường. Thậm chí còn vô cùng có tâm cho hai bàn tay y đan vào nhau đặt trên bụng. Nếu có bông hồng đi kèm thì cực kỳ giống hoàng tử ngủ trong rừng đợi chờ nụ hôn của hoàng tử khác đánh thức.

Phó Kiệt nhìn sắc mặt Quý Viêm tái nhợt, quầng mắt thâm đen, hắn lấy từ không gian của mình một cốc nước suối, dùng tay mở miệng của Quý Viêm ra rót nước vào rồi dùng tinh thần lực đẩy nhẹ cho nước thuận lợi chảy xuống dạ dày.

Mạc Khanh hai mắt sáng rực, cố gắng không phát ra tiếng động miệng cắn ngón tay gào thét: Wooooo!!!

Đừng làm hành động triệu hồi hủ như vậy, thân ái.

Mãi sau Mạc Khanh mới nhìn sang từng giọt nước trong suốt mê người, ngập tràn ghen tị. Nước suối kia mới là nước linh tuyền chính cống, ai như cái hồ nước của cô, ngoài chức năng duy nhất là dưỡng cho hoa sen nở để đám vô sỉ kia thưởng thức, còn lại chính là tắm rửa.

[ Chủ nhân, hoa sen có thể cường hoá thân thể chứ không phải mỗi để ngắm. Thực oan uổng]

Thứ Nguyên giả vờ lấy hai bàn tay múp míp đưa lên lau nước mắt mặt hướng lên trời, dáng ngồi tiểu tức phụ vô cùng đáng thương.

Mạc Khanh trực tiếp không thèm để ý đến hệ thống đã bị tha hoá, nhìn Quý Viêm sau khi uống xong nước linh tuyền liền mở đôi mắt đỏ quạch, miệng mở lớn hướng về phía Phó Kiệt kêu gào biểu thị thèm thịt tươi. Thế nhưng tay chân đã bị xích sắt giam lại chắc chắn, Quý Viêm không tài nào thoát ra được chỉ có thể rống lên bất mãn.

Phó Kiệt nhìn về phía cô: "Không cần giam Quý Viêm trong không gian, mau điều khiển cậu ấy giống thủ hạ của cô cho đến lúc có lại ý thức ban đầu"

Mạc Khanh biết kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, thế nên rất ngoan ngoãn dùng thần thức tiến nhập vào não bộ của Quý Viêm, xoa dịu cơn đói của hắn rồi vỗ về cho Quý Viêm chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh dậy, cơn khát máu sẽ không còn mãnh liệt nữa, thay vào đó mỗi ngày hai lần sáng và tối cô sẽ cung cấp nước hồ cho hắn uống như các thủ hạ khác.

Tang thi nếu ăn thịt người sức mạnh sẽ càng ngày càng tăng lên, tang thi thủ hạ của cô không được ăn thịt nhưng uống nước hồ bổ sung sinh lực cũng không khác mấy. Thế nên bọn họ mới ngoan ngoãn như vậy do không có máu tươi kích thích bản tính hung hãn, Gia Niên Gia Lục trong thời gian ở đây cũng không gặp nguy hiểm.

Phó Kiệt thấy Quý Viêm đã an tĩnh ngủ, bấy giờ hắn mới không nhanh không chậm hỏi:

"Sao lúc nào cô cũng tìm cách chạy khỏi tôi? Cô vẫn còn để bụng chuyện ngày đó?"

"Ngày nào?" Mạc Khanh đần mặt.

Phó Kiệt nhìn vẻ mặt cô không có chút gì là đóng kịch, hắn hắng giọng: "Nhà hàng hải sản"

"À....." Mạc Khanh cảm thán một tiếng: "Anh không nhắc tôi cũng quên bẵng mất rồi ấy"

"Vậy tại sao cứ gặp tôi là cô lại chạy?"

Vì anh là nam chính!!! Số phận của tôi là bị anh bóp chết đó, không chạy không được.

"Nếu từ giờ chưa có sự cho phép của tôi, cô dám tự ý rời đi, đừng nghĩ cái căn cứ cô xây dựng ở ranh giới thành phố E và thành phố S sẽ không bị tôi đập tan tác"

Mạc Khanh giật nảy, với tính khí nói một là một nói hai là ba của Phó Kiệt chắc chắn không biết đùa.

"A ha ha.. đại ca, nô gia chỉ là chạy một chút rèn luyện thân thể. Giờ xong rồi, đại ca yên tâm từ giờ dù có đuổi nô gia cũng không đi"

Đùa sao, công sức của cô đắp ở đó, bao nhiêu vật tư cô đút lót Mạc Thiên thu mua cũng nằm ở đó. Nếu bị đích thân nam chính tấn công, cô sẽ thành đứa trẻ không cha không mẹ, không anh chị không người hầu. Một tang thi vô sản nghèo hèn ở đâu cũng có, lấy đâu phông bạt mà oai với thủ hạ.

Quan trọng nhất là cha mẹ, cô chưa có hưởng thụ đủ tình yêu của bọn họ. Bây giờ vẻ bề ngoài thế này cô chưa thể đến gặp họ được.

Nhìn Mạc Khanh chân chó lấy lòng, đôi mắt đỏ ẩn sau cặp kính sáng long lanh, một ý nghĩ thập phần xác định loé qua óc, tâm Phó Kiệt bỗng nhiên như thả được một tảng đá lớn nặng trĩu bấy lâu nay.

Nghĩ ra hàng đống cách thức trói cô gái này lại, hoá ra lại đơn giản như vậy.

Kiếp trước hắn từng tận mắt chứng kiến tang thi vương biến Mạc gia thành tang thi để không kẻ nào có thể uy hiếp cô ta được, bất kỳ yếu tố nào trở nên bất lợi với mình, cô ta đều giết sạch sẽ. Đi đến đâu cho thủ hạ ăn sạch người sống đến đó, đâu giống như lúc này. Thủ hạ cô gái thu nhận tất cả đều phải chưa từng dính máu người.

Hắn tốn công tìm hiểu một phen ấy vậy biết được cô gái này cất công xây dựng một thành trì vô cùng kiên cố nằm giữa rừng, di chuyển toàn bộ người Mạc gia và thân nhân người làm tới đó. Thiết kế vô cùng vững chãi để bọn họ có cuộc sống an ổn sau thảm hoạ.

"Lão đại!!!"

"Lão đại!!!"

Nghe hai tiếng gọi quen thuộc từ dưới lầu vọng lên, Mạc Khanh chạy ra ngoài thò cổ khỏi lan can thì thấy hai chị em Trình gia nước mắt ngắn nước mắt dài đứng cạnh hai chiếc xe jeep, ngay khi vừa thấy bóng dáng Mạc Khanh liền chạy như bay lên tầng hai, ôm chầm lấy cô.

"Biết ngay lão đại sẽ bỏ bọn em lại mà!!!"

"Lão đại tài giỏi như vậy sao không trực tiếp đánh nhau với hắn ta chứ? Lại còn chuyển nhà, lão đại thực quá đáng!!"

Hai ngươi giỏi thì đi mà đánh!! Gia đây chưa muốn chết!!!

[[Ting ting!!

Thành công làm nam chính cảm thấy sướng.

Chỉ số Đóng Kịch: 50

Chỉ số Tài Năng: 50]]

"........."

Cộng cho có một tẹo trong khi tôn nghiêm nhân vật của tao vứt sạch sẽ, lừa đảo!!

—————

Tiểu kịch trường:

Nhà báo: Phó đại thiếu, người đã bắt được về tay rồi không chạy nữa, ngài có nuối tiếc điều gì không?

Phó Kiệt: Không thể hôn, sẽ lây nhiễm.

Mạc Khanh:.........