"Nhân số tăng đồng nghĩa với việc quản lý cần phải thắt chặt hơn. Các tổ đội dị năng giả con đã thiết lập xong, mỗi người muốn ở lại căn cứ thì đều phải lao động, chúng ta sẽ không nuôi họ ăn ở miễn phí. Người nào có khả năng ra ngoài chém giết tang thi kiếm vật tư mang về thì sẽ nộp lên chúng ta 2/10 trong số đó, người không có khả năng chiến đấu sẽ bắt đầu trồng trọt, sản xuất nhu yếu phẩm và xây dựng tường thành.
Tuy lương thực đủ để chúng ta dùng trong 20 năm nữa nhưng đó là nhân số dự kiến ban đầu, con nghĩ kho lương nằm trong hầm Mạc gia vẫn không nên lộ ra ngoài tránh những người tay chân không sạch sẽ liên thủ cướp đoạt.
Hơn nữa bây giờ đã xuất hiện dị năng giả không gian"
"Vậy chìa khóa hầm con vẫn giữ chứ?" Mạc Quân hỏi.
"Là con và mẹ. Phụ nữ tính toán đồ ăn tốt hơn đàn ông với lại mỗi ngày các dì đều xuống bếp nấu nướng nên để chìa khóa cho cả mẹ cầm là tốt nhất" Mạc Trí Tường đáp.
Đường Lệ đặt cháo cho chồng con, không nhịn được thở dài: "Đã 4 tháng tung tích của con gái bảo bối vẫn không rõ. Không biết con bé có chịu khổ cực gì không"
Mạc Thiên lập tức trấn an:
" Mẹ yên tâm, Tiểu Khanh sẽ không sao. Con bé rất mạnh mẽ chưa kể trước khi mạt thế tới người tên Du Tư Duật đã bảo đảm một thời gian nữa Tiểu Khanh sẽ quay về"
"Nhưng tại sao lại phải là một thời gian nữa?" Đường Lệ nghĩ tới con gái từ nhỏ đã chưa từng phải chịu khổ, giờ bên ngoài nơi nơi đầy rẫy tang thi đói khát thịt người, con gái bà ngón tay quen cầm bút gảy dây đàn sao chịu được.
Đường Lệ phất tay: "Không sao, cô tìm chị giờ này hẳn có chuyện quan trọng?"
Đường Cẩm lắc đầu: "Hôm nay người đằng nội nhà em mới tìm được đến căn cứ, chắc hẳn đường xá hơi vất vả nên đang nằm liệt giường vì đau nhức hết xương khớp không đi lại nổi, em đến để hỏi chị nhà mình có sẵn thuốc bổ không để em cắt cho bác ấy nhanh lại sức"
Đường Lệ suy nghĩ một lát rồi đáp:
"Sẵn trong nhà thì chỉ có thuốc cảm, cô học y dược chắc rõ loại thuốc nào cần dùng để chị dẫn cô xuống hầm"
Đường Cẩm hai mắt ửng hồng cảm động, nắm tay chị gái: " Đúng là trên đời này chỉ có ruột thịt mới là thứ bền chắc nhất. Không có chị thì nhà em bây giờ đã không biết thành ra cái dạng gì rồi"
Trước mạt thế tuy nhà chồng Đường Cẩm gả vào cũng rất giàu có thế nhưng vẫn thua xa Mạc gia, lúc đầu Mạc gia báo bọn họ sắp tới có thiên tai nên trữ lương thực nhiều một chút bọn họ cho rằng lũ bão cũng chỉ vài tuần một tháng là hết nên không chuẩn bị gì quá nhiều.
Ai ngờ cơn mưa đen rồi tang thi ăn thịt ập đến đột ngột, lương thực bọn họ dự trữ dùng đúng tròn hai tuần là hết, đang bí bách liền nhớ đến chính Mạc gia đã thông báo thiên tai cho bọn họ, liền nghĩ có thể Mạc gia đã biết trước thể nào cũng chuẩn bị nhiều nên kéo đàn kéo đống đến Mạc gia xin ở.
Ai ngờ lại đúng lúc cả nhà đang chuẩn bị di rời đến một nơi được gọi là căn cứ Ngũ Hành vô cùng an toàn, thế là đàn đống mấy chục người nhà Đường Cẩm cứ thế lục tục đi theo.
Dần dà khi ổn định chỗ ở còn phát hiện Mạc gia phụ trách đứng đầu nơi này, không chỉ phòng thủ vững chãi mà vật tư còn rất sung túc nên mấy tháng qua họ hàng bạn bè nghe tiếng thơm đàn ông nhà bọn họ ra ngoài thu thêm vật tư kể lại liền cứ thế kéo đến.
Bây giờ người quen và họ hàng của Đường Cẩm đến đây sống cũng đã lên đến vài trăm mạng.
Lúc ra về thì Đường Cẩm được một cô gái đứng chờ trước cửa nhà Mạc gia vui vẻ đón, Đường Lệ vừa nhìn thấy đã đau đầu.
"Bác Lệ, Thím Cẩm, buổi tối khoẻ"
Đường Cẩm cười cười: " Tiểu Liên muộn rồi chú nhà còn phiền cháu sang đón thím sao?"
Tống Khải Liên khoác lấy tay Đường Cẩm cười ngọt ngào: " Không sao đâu thím. Bác Lệ, anh Tần Ân có nhà không ạ?"
Đường Lệ cảm thấy thực may mắn khi con trai vắng nhà nếu không bà sẽ chết sớm vì giọng nói của cô bé này mất.
Biết người trong lòng không có ở nhà Tống Khải Liên có chút thất vọng nhưng khôi phục tinh thần rất nhanh sau đó lễ phép chào Đường Lệ mang theo Đường Cẩm trở về khu vực nhà ở của Tống gia.
Tống Khải Liên là con gái thứ hai của anh trai chồng Đường Lệ, năm nay cô 19 tuổi, và là bạn thân thiết của Mạc Tố Tâm. Lúc đầu cô cũng rất muốn ở lại thủ đô vì sức mạnh quân sự ở đó mạnh nhất cũng an toàn nhất, nhưng kể từ khi bắt buộc phải theo chân gia đình đến đây theo lời của vợ chồng chú hai truyền đến cô nhận ra cuộc sống ở đây mới đúng là tốt nhất.
Nên nếu nói căn cứ Ngũ Hành bất khả xâm phạm cũng không sai.
Tống Khải Liên từng nghe qua người vẽ sơ đồ góp công lớn nhất xây dựng căn cứ là một cô gái nhưng hiện tại người này đang lưu lạc bên ngoài chưa rõ tung tích, Tống Khải Liên vừa tò mò vừa ngưỡng mộ người đứng đầu căn cứ chưa biết mặt này.
Ắt hẳn cô gái đó làm trong quân đội, tính tình cứng rắn và vô cùng thông minh sắc bén.
Lúc đầu cô cứ nghĩ căn cứ là các anh em trong Mạc gia xây dựng, rất có thể là Mạc Tần Ân người mà cô đã trúng tiếng sét ái tình hai tháng trước lúc mới đến đây. Mạc Tần Ân dáng người cao ráo, gương mặt hoa yêu sắc lạnh trái ngược với người anh sinh đôi nhã nhặn, dù bàn tay đã dính đầy máu tanh nhưng cô vẫn không để tâm. Ngược lại càng tiếp xúc càng ưa thích.
Cô là dị năng giả âm thanh, mới xúc phát vẫn chưa thuần thục nhưng hiện giờ cô vẫn đang luyện tập rất chăm chỉ, chắc chắn sau này sẽ giúp đỡ được Mạc Tần Ân đôi phần.
Mạc Tần Ân rất hay ra ngoài căn cứ tìm kiếm vật tư và thu nhận đàn em trước đây do mạt thế mà lưu lạc, con người vừa tài ba vừa tốt bụng như vậy sao cô không thích cho được. Nam nhân tàn nhẫn một chút thì đối xử với người mình yêu càng dịu dàng tinh tế.
Kiểu gì cô cũng thấy Phó Thanh của Tố Tâm thua xa.
- -------------
Mạc Tần Ân bên này đứng trước ngõ đi vào khu biệt thự số 7 có chút ngứa mũi cứ hắt xì liên tục, đèn đóm trong đó đã tắt được nửa tiếng đây mới là khoảng thời gian con người buông lỏng cảnh giác nhất vì bọn họ cho rằng phải nửa đêm trở đi kể cả tang thi hoặc con người mới bắt đầu có hành động.
Bây giờ là 10h12, Mạc Tần Ân dùng ngón tay ra hiệu, lập tức có bốn tốp người mặc đồ đen lao đi trong màn đêm.
Tang thi đi lang thang ngửi thấy mùi người sống liền rít gào tiến lại, bị kiếm Nhật sắc bén một đao chét đứt đầu, bốn tốp người cố gắng hành động nhẹ nhàng dần dần tiếp cận căn biệt thự cho đến khi va chạm với đàn tang thi "lành lặn" do kẻ điều khiển tang thi kia sắp xếp.
Nếu lúc nãy bọn họ mất nửa phút để giải quyết xong một con thì những con cấp cao này đã mấy phút trôi qua vẫn chưa giết được ngoài việc làm chúng bị thương đôi chút.
Những con tang thi đặc biệt thông minh, biết hành động theo nhóm và trợ giúp lẫn nhau, chúng đến càng lúc càng đông cho đến khi bốn tốp đàn em của Mạc Tần Ân bị quay vào giữa.
"Mạc Tần Ân?" Mạc Khanh dùng khinh công vừa đáp xuống nóc nhà liền nghe thấy người áo đen đầu sỏ xưng tên, liền nghĩ đến người anh trai xã hội đen trong tiểu thuyết mà đầu mùa đến giờ chưa từng diện, đôi mắt màu mứt cam ánh lên ngờ vực.
Mạc Tần Ân nhìn cô gái vừa đáp xuống trước mắt, nhờ ánh sáng đã tăng lên không ít nên hắn rất nhanh đã nhận ra đường nét khuôn mặt tuy xấu hơn xưa nhưng giọng nói vẫn không thay đổi.
"Tiểu Khanh? Em gái??"
Mạc Khanh cười ha ha: " Tưởng ai hóa ra là anh ba Tần Ân nhỉ, lâu lắm không thấy, anh khỏe không?"
Không ai chịu nhận lỗi mà cũng không biết đổ lỗi cho ai, đúng lúc đàn em nghiêm túc của Mạc Tần Ân đang bê đồ đạc cho đại ca đi ngang qua...
Ba tang thi nhìn nhau sau đó cùng gật đầu thoạt nhìn mặt rất mất dạy.