Mạt Thế Trùng Sinh Thành Nhân Vật Phản Diện

Chương 61: Mạc tần ân



*" Hôm nay là ngày lễ, không đi chơi cùng bạn gái lại tiếp tục ở đây đánh nhau, cậu xem bộ dáng mình thê thảm đến mức nào rồi kìa"

"Lại là chị??" Mạc Tần Ân không để tâm lấy ống tay áo lau khóe miệng bầm máu: " Đàn ông trên thế giới này mắt mù hết rồi hay sao mà lại để một cô gái đẹp thế này lang thang một mình?"

" Quả đúng là họ mù hết rồi" Cô cười cười.

Mạc Tần Ân im lặng trong giây lát sau đó nhếch miệng cười phóng khoáng: " Có thể họ mù nên tôi mới thấy chị"*

- --------------

Bóng tối phủ đầy lên khắp mặt đất, trong một căn cứ vững chãi nằm khuất sau những rặng núi, những ánh đèn điện ấm áp vẫn thắp lên như thể thế giới ngoài kia không thể ảnh hưởng được đến đây. Cuộc sống con người vẫn diễn ra vô cùng bình thường chỉ khác là không hiện đại sung túc như trước mà thôi.

Trong một ngôi biệt thự phủ nhiều cây xanh nằm gần giao lộ trên sườn dốc, Đường Lệ bê một khay cháo đậu đỏ nấu loãng nóng hổi vào thư phòng, nơi mà Mạc Quân cùng hai con trai đang bàn bạc sự vụ trong căn cứ.

"Nhân số căn cứ mỗi ngày đều tăng lên, con sẽ xây dựng thêm các ngôi nhà và khuyến khích ở ghép để tiết kiệm diện tích cũng như kéo gần thêm khoảng cách giữa các hộ dân" Mạc Trí Tường vạch báo cáo mới nhất binh lính gửi về đặt trên bàn cho Mạc Quân và Mạc Thiên nắm rõ.

"Hiện nay nhân số căn cứ Ngũ Hành đã lên đến 3800 người, tăng 7/10 so với thời gian đầu chúng ta di chuyển đến đây. Nếu không đưa thêm các biện pháp ổn định trật tự thì tình hình rất dễ loạn"Mạc Quân trầm ngâm.

Đọc FULL bộ truyện.

"Con hiểu" Mạc Thiên nhìn sơ đồ căn cứ chỉ vào các trạm kiểm sát và trạm an ninh:

"Nhân số tăng đồng nghĩa với việc quản lý cần phải thắt chặt hơn. Các tổ đội dị năng giả con đã thiết lập xong, mỗi người muốn ở lại căn cứ thì đều phải lao động, chúng ta sẽ không nuôi họ ăn ở miễn phí. Người nào có khả năng ra ngoài chém giết tang thi kiếm vật tư mang về thì sẽ nộp lên chúng ta 2/10 trong số đó, người không có khả năng chiến đấu sẽ bắt đầu trồng trọt, sản xuất nhu yếu phẩm và xây dựng tường thành.

Tuy lương thực đủ để chúng ta dùng trong 20 năm nữa nhưng đó là nhân số dự kiến ban đầu, con nghĩ kho lương nằm trong hầm Mạc gia vẫn không nên lộ ra ngoài tránh những người tay chân không sạch sẽ liên thủ cướp đoạt.

Hơn nữa bây giờ đã xuất hiện dị năng giả không gian"

"Vậy chìa khóa hầm con vẫn giữ chứ?" Mạc Quân hỏi.

"Là con và mẹ. Phụ nữ tính toán đồ ăn tốt hơn đàn ông với lại mỗi ngày các dì đều xuống bếp nấu nướng nên để chìa khóa cho cả mẹ cầm là tốt nhất" Mạc Trí Tường đáp.

Đường Lệ đặt cháo cho chồng con, không nhịn được thở dài: "Đã 4 tháng tung tích của con gái bảo bối vẫn không rõ. Không biết con bé có chịu khổ cực gì không"

Mạc Thiên lập tức trấn an:

" Mẹ yên tâm, Tiểu Khanh sẽ không sao. Con bé rất mạnh mẽ chưa kể trước khi mạt thế tới người tên Du Tư Duật đã bảo đảm một thời gian nữa Tiểu Khanh sẽ quay về"

"Nhưng tại sao lại phải là một thời gian nữa?" Đường Lệ nghĩ tới con gái từ nhỏ đã chưa từng phải chịu khổ, giờ bên ngoài nơi nơi đầy rẫy tang thi đói khát thịt người, con gái bà ngón tay quen cầm bút gảy dây đàn sao chịu được.

Mạc Thiên nhớ đến kiếp trước em gái hắn là một tang thi vô cùng uy vũ, có lẽ phải mất một đoạn thời gian để kìm chế bộ dạng tang thi và khôi phục giọng nói mới có thể về căn cứ Mạc gia.

"Mẹ, Tiểu Khanh chắc chắn sẽ không có việc gì. Chưa kể Tần Ân thường xuyên ra ngoài thế lực đen Mạc gia dần trải rộng sẽ sớm có tin tức của Tiểu Khanh thôi"

"Phu nhân, Đường Cẩm ngoại gia tìm phu nhân"

Quản gia gõ gõ cửa phòng nói vọng vào.

Đường Lệ buông âu cháo đứng dậy, xuống dưới phòng khách thì thấy em gái đang thư thả uống nước.

"Tiểu Cẩm, cô có việc gì tìm chị sao?"

Đường Cẩm nhìn thấy Đường Lệ từ cầu thang đi xuống liền đặt chén nước lên bàn, cười đon đả:

"Chị, ngại quá muộn rồi còn đến làm phiền nhà mình nghỉ ngơi"

Đường Lệ phất tay: "Không sao, cô tìm chị giờ này hẳn có chuyện quan trọng?"

Đường Cẩm lắc đầu: "Hôm nay người đằng nội nhà em mới tìm được đến căn cứ, chắc hẳn đường xá hơi vất vả nên đang nằm liệt giường vì đau nhức hết xương khớp không đi lại nổi, em đến để hỏi chị nhà mình có sẵn thuốc bổ không để em cắt cho bác ấy nhanh lại sức"

Đường Lệ suy nghĩ một lát rồi đáp:

"Sẵn trong nhà thì chỉ có thuốc cảm, cô học y dược chắc rõ loại thuốc nào cần dùng để chị dẫn cô xuống hầm"

Đường Cẩm hai mắt ửng hồng cảm động, nắm tay chị gái: " Đúng là trên đời này chỉ có ruột thịt mới là thứ bền chắc nhất. Không có chị thì nhà em bây giờ đã không biết thành ra cái dạng gì rồi"

Trước mạt thế tuy nhà chồng Đường Cẩm gả vào cũng rất giàu có thế nhưng vẫn thua xa Mạc gia, lúc đầu Mạc gia báo bọn họ sắp tới có thiên tai nên trữ lương thực nhiều một chút bọn họ cho rằng lũ bão cũng chỉ vài tuần một tháng là hết nên không chuẩn bị gì quá nhiều.

Ai ngờ cơn mưa đen rồi tang thi ăn thịt ập đến đột ngột, lương thực bọn họ dự trữ dùng đúng tròn hai tuần là hết, đang bí bách liền nhớ đến chính Mạc gia đã thông báo thiên tai cho bọn họ, liền nghĩ có thể Mạc gia đã biết trước thể nào cũng chuẩn bị nhiều nên kéo đàn kéo đống đến Mạc gia xin ở.

Ai ngờ lại đúng lúc cả nhà đang chuẩn bị di rời đến một nơi được gọi là căn cứ Ngũ Hành vô cùng an toàn, thế là đàn đống mấy chục người nhà Đường Cẩm cứ thế lục tục đi theo.

Dần dà khi ổn định chỗ ở còn phát hiện Mạc gia phụ trách đứng đầu nơi này, không chỉ phòng thủ vững chãi mà vật tư còn rất sung túc nên mấy tháng qua họ hàng bạn bè nghe tiếng thơm đàn ông nhà bọn họ ra ngoài thu thêm vật tư kể lại liền cứ thế kéo đến.

Bây giờ người quen và họ hàng của Đường Cẩm đến đây sống cũng đã lên đến vài trăm mạng.

Lúc ra về thì Đường Cẩm được một cô gái đứng chờ trước cửa nhà Mạc gia vui vẻ đón, Đường Lệ vừa nhìn thấy đã đau đầu.

"Bác Lệ, Thím Cẩm, buổi tối khoẻ"

Đường Cẩm cười cười: " Tiểu Liên muộn rồi chú nhà còn phiền cháu sang đón thím sao?"

Tống Khải Liên khoác lấy tay Đường Cẩm cười ngọt ngào: " Không sao đâu thím. Bác Lệ, anh Tần Ân có nhà không ạ?"

Đường Lệ cảm thấy thực may mắn khi con trai vắng nhà nếu không bà sẽ chết sớm vì giọng nói của cô bé này mất.

"Tiểu Ân có nhiệm vụ nên lại ra ngoài căn cứ rồi có thể vài tuần nữa thằng bé mới về"

Biết người trong lòng không có ở nhà Tống Khải Liên có chút thất vọng nhưng khôi phục tinh thần rất nhanh sau đó lễ phép chào Đường Lệ mang theo Đường Cẩm trở về khu vực nhà ở của Tống gia.

Tống Khải Liên là con gái thứ hai của anh trai chồng Đường Lệ, năm nay cô 19 tuổi, và là bạn thân thiết của Mạc Tố Tâm. Lúc đầu cô cũng rất muốn ở lại thủ đô vì sức mạnh quân sự ở đó mạnh nhất cũng an toàn nhất, nhưng kể từ khi bắt buộc phải theo chân gia đình đến đây theo lời của vợ chồng chú hai truyền đến cô nhận ra cuộc sống ở đây mới đúng là tốt nhất.

Căn cứ tường thành không chỉ dày hơn mà trạm pháo cũng an toàn hơn, xung quanh còn có hào nước rất rộng nuôi thả rất nhiều các loài cá ăn xác thối. Tang thi nếu muốn qua thì phải xuống nước, mà đã lỡ sa chân xuống chưa đầy 1 phút sau xương cốt cũng chẳng còn. Tang thi biết bay thì hàng trăm cỗ pháo chỉa lên trời luôn có người canh gác 24/24 sẵn sàng bắn rơi tất cả vật thể lạ.

Nên nếu nói căn cứ Ngũ Hành bất khả xâm phạm cũng không sai.

Tống Khải Liên từng nghe qua người vẽ sơ đồ góp công lớn nhất xây dựng căn cứ là một cô gái nhưng hiện tại người này đang lưu lạc bên ngoài chưa rõ tung tích, Tống Khải Liên vừa tò mò vừa ngưỡng mộ người đứng đầu căn cứ chưa biết mặt này.

Ắt hẳn cô gái đó làm trong quân đội, tính tình cứng rắn và vô cùng thông minh sắc bén.

Lúc đầu cô cứ nghĩ căn cứ là các anh em trong Mạc gia xây dựng, rất có thể là Mạc Tần Ân người mà cô đã trúng tiếng sét ái tình hai tháng trước lúc mới đến đây. Mạc Tần Ân dáng người cao ráo, gương mặt hoa yêu sắc lạnh trái ngược với người anh sinh đôi nhã nhặn, dù bàn tay đã dính đầy máu tanh nhưng cô vẫn không để tâm. Ngược lại càng tiếp xúc càng ưa thích.

Cô là dị năng giả âm thanh, mới xúc phát vẫn chưa thuần thục nhưng hiện giờ cô vẫn đang luyện tập rất chăm chỉ, chắc chắn sau này sẽ giúp đỡ được Mạc Tần Ân đôi phần.

Mạc Tần Ân rất hay ra ngoài căn cứ tìm kiếm vật tư và thu nhận đàn em trước đây do mạt thế mà lưu lạc, con người vừa tài ba vừa tốt bụng như vậy sao cô không thích cho được. Nam nhân tàn nhẫn một chút thì đối xử với người mình yêu càng dịu dàng tinh tế.

Kiểu gì cô cũng thấy Phó Thanh của Tố Tâm thua xa.

- -------------

Mạc Tần Ân bên này đứng trước ngõ đi vào khu biệt thự số 7 có chút ngứa mũi cứ hắt xì liên tục, đèn đóm trong đó đã tắt được nửa tiếng đây mới là khoảng thời gian con người buông lỏng cảnh giác nhất vì bọn họ cho rằng phải nửa đêm trở đi kể cả tang thi hoặc con người mới bắt đầu có hành động.

Bây giờ là 10h12, Mạc Tần Ân dùng ngón tay ra hiệu, lập tức có bốn tốp người mặc đồ đen lao đi trong màn đêm.

Tang thi đi lang thang ngửi thấy mùi người sống liền rít gào tiến lại, bị kiếm Nhật sắc bén một đao chét đứt đầu, bốn tốp người cố gắng hành động nhẹ nhàng dần dần tiếp cận căn biệt thự cho đến khi va chạm với đàn tang thi "lành lặn" do kẻ điều khiển tang thi kia sắp xếp.

Nếu lúc nãy bọn họ mất nửa phút để giải quyết xong một con thì những con cấp cao này đã mấy phút trôi qua vẫn chưa giết được ngoài việc làm chúng bị thương đôi chút.

Những con tang thi đặc biệt thông minh, biết hành động theo nhóm và trợ giúp lẫn nhau, chúng đến càng lúc càng đông cho đến khi bốn tốp đàn em của Mạc Tần Ân bị quay vào giữa.

Bất đắc dĩ không thể dùng kiếm, bọn họ liền phóng dị năng.

Không biết có phải hoa mắt không nhưng dưới ánh sáng từ ánh trăng bọn họ thấy đàn tang thi vẻ mặt tỏ rõ khinh thường, bàn tay chúng cũng như bọn họ bộc phát các loại ánh sáng rực rỡ, ánh mắt đỏ rực be like: làm như mình bọn mi mới có dị năng không bằng, bọn này cũng có, không hiếm lạ.

Tất cả những người tấn công đều đồng loạt sững sờ.

Tang thi lại có dị năng, điều này quá kinh hãi thế tục rồi.

Mạc Tần Ân cũng chứng kiến tất thảy, thân thể bỗng chốc run lên. Mẹ kiếp, nhân loại mãi mới có vũ khí để có hy vọng tiêu diệt sạch tang thi trong một tương lai không xa. Bây giờ thì đến bọn chúng cũng có mà cấp bậc lại cao như vậy thì nhân loại thực sự sẽ đi vào tuyệt lộ hay sao.

Mạc Tần Ân không thể trơ mắt nhìn đàn em của mình bị giết, liền vận dị năng Tốc Độ lướt nhanh như Flash đến chỗ bọn họ hòng dùng kiếm đánh lén.

Nhưng tang thi cũng có con sở hữu dị năng cường hóa thân thể, rất nhanh từ trạng thái Mạc Tần Ân giải cứu đàn em biến thành rượt đuổi ta bắt ngươi ngươi cắm đầu chạy, đến đánh lén giết một con cũng không xong quả là đau khổ.

Khi Mạc Tần Ân nghĩ mình sắp bị lợi trảo của tang thi chọc thủng lưng rồi thì một giọng nói lạnh lẽo vang lên trong không khí, một họng súng đen ngòm đã dí sát vào thái dương Mạc Tần Ân, bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cổ hắn.

"Đừng nhúc nhích, nếu không cả ngươi và đám người kia sẽ chết hết" Phó Kiệt trầm giọng.

Không biết từ lúc nào Mạc Tần Ân nhận ra mình đã đứng trên nóc biệt thự, tất cả nhóm người ở trong căn nhà này đều tập trung ở đây, mỗi người đều cầm trong tay một khẩu súng chĩa về phía hắn.

Những thủ hạ còn lại của Mạc Tần Ân ở trong ngõ tối cũng bị tang thi cấp cao áp giải đi ra, vì sợ bọn chúng sẽ cào thương mình nên hầu như tất cả đều rất tự giác ôm tay lên đầu, tiến đến gia nhập với tốp người bị tang thi vây ở giữa.

Không biết đuốc dầu từ đâu ra, thủ hạ của Mạc Tần Ân được thêm một phen tròn mắt nhìn một tang thi giơ ngón tay lên làm động tác như châm thuốc lá, đuốc dầu cứ thế lướt qua đầu ngón tay bùng lên dữ dội.

Mỗi lần lửa thắp tang thi cầm đuốc sẽ ồ lên một tiếng như thổ dân mới lần đầu biết đến nền văn minh, hiệu ứng vô cùng sinh động.

"..."

Có thật bọn này là tang thi không?

Nhìn không giống lắm.

Thủ hạ của Mạc Tần Ân nhìn nhau tự hỏi.

Trên nóc nhà nhìn xuống các đốm lửa thắp sáng quanh toàn bộ khu vực, Mạc Tần Ân cũng biểu tình không khác thủ hạ là mấy, không chỉ thế hắn càng lúc càng tò mò rốt cục dị năng này đáng sợ thế nào mà lại có thể biến tang thi khát máu trở nên có linh tính như vậy.

"Mạc tiểu thư đâu?"

Lục Uy nhìn quanh không thấy Mạc Khanh liền hỏi Gia Niên.

"Lão đại vừa nãy nghĩ đêm xuống đốt lửa như lửa trại của các băng cướp cổ xưa hẳn rất vui nên đi phát đuốc cho thủ hạ đem đi đốt" Sau đó cô đánh mắt xuống dưới minh họa cho Lục Uy.

"Lão đại của bọn cô nhiều lúc thật lắm trò" Lục Uy phì cười.

Phó Kiệt siết chặt cổ Mạc Tần Ân lạnh giọng hỏi: "Lý do?"

"Lý do gì?" Mạc Tần Ân giả vờ mờ mịt hỏi.

Phó Kiệt không chút nể tình tăng lực đạo bàn tay, hơn thế còn dùng Hoả hệ tỏa ra hơi nóng siết lấy hô hấp của Mạc Tần Ân, Mạc Tần Ân nghẹn đỏ bừng mặt:

"Tôi muốn bắt...kẻ điều khiển được tang thi"

"Tên?"

"Mạc... Tần Ân"

"Mạc Tần Ân?" Phó Kiệt nhíu mày như nghĩ đến cái gì đó.

"Mạc Tần Ân?" Mạc Khanh dùng khinh công vừa đáp xuống nóc nhà liền nghe thấy người áo đen đầu sỏ xưng tên, liền nghĩ đến người anh trai xã hội đen trong tiểu thuyết mà đầu mùa đến giờ chưa từng diện, đôi mắt màu mứt cam ánh lên ngờ vực.

Mạc Tần Ân nhìn cô gái vừa đáp xuống trước mắt, nhờ ánh sáng đã tăng lên không ít nên hắn rất nhanh đã nhận ra đường nét khuôn mặt tuy xấu hơn xưa nhưng giọng nói vẫn không thay đổi.

"Tiểu Khanh? Em gái??"

Mạc Khanh cười ha ha: " Tưởng ai hóa ra là anh ba Tần Ân nhỉ, lâu lắm không thấy, anh khỏe không?"

Cuộc trùng phùng ruột thịt cảm động nhờ một cuộc tấn công bắt người và một bàn tay đang nắm lấy cổ họng mình còn suýt nữa bị ăn đạn, Mạc Tần Ân nói nhẹ bẫng:

"Anh vẫn khỏe, cho đến khi gặp lại em"

- ---------------

Tiểu kịch trường:

Choang!!!!

Tang thi của Mạc Khanh đang dọn dẹp nhà cửa không cẩn thận đùa nhau phá tan tành căn bếp.

Tang thi A: Chết mẹ, tao lỡ tay.

Tang thi B: Đi nhận lỗi với lão đại đê.

Tang thi A: Mày im mẹ mồm đ̀i, tại mày tao mới dùng dị năng.

Tang thi B: Mày bảo ai im mồm, láo toét quen. Tại mày ý.

Tang thi A: Thằng này láo, tại mày.

Tang thi C: Các ông câm mẹ mồm vào.

Tang thi A và B: Mày mới câm mồm, mày cũng có phần.

Không ai chịu nhận lỗi mà cũng không biết đổ lỗi cho ai, đúng lúc đàn em nghiêm túc của Mạc Tần Ân đang bê đồ đạc cho đại ca đi ngang qua...

Ba tang thi nhìn nhau sau đó cùng gật đầu thoạt nhìn mặt rất mất dạy.

"..."

Tối hôm đó thủ hạ của Mạc Tần Ân bị phạt ôm gốc cây đeo tạp dề nói "em sai rồi" đến sáng.