Người ta thường nói sức hấp của các nhân vật nằm trong tuyến chính vô cùng mê người, cô vẫn luôn lạnh lùng bác bỏ.
Đường đường là tác giả đại nhân cô sẽ không bao giờ bị con đẻ của mình mê hoặc.
Rất mất mặt.
Thế nên cho dù lúc này Phó Kiệt có bày ra bộ dáng tùy tiện cũng có thể đẹp trai kia ở ngay bên cạnh cô cũng không mảy may dao động.
"Theo như lời anh nói thì cần có thẻ thân phận của Phó Kiệt mới có thể vào khu trung vực trung tâm sau tường rào?" Mạc Khanh nghe Mạc Tần Ân lúc về kể khổ có chút thắc mắc ông anh già rình rập quanh đó để làm cái méo gì vậy: "Thành Y không phải nơi gì đặc biệt tại sao lại cấm không cho anh vào?"
Hắn và Mạc Tần Ân bằng tuổi nhau còn giao thiệp vài lần từ nhỏ nên cũng coi như có quen biết.
Mạc Tần Ân đắn đo nửa ngày nhưng cuối cùng vẫn quyết định ngả bài để nhanh chóng cứu cô ấy ra càng sớm càng tốt:
" Chiêu Bách Hân đang không rõ an nguy hiện đang ở trong thành Y, mật thám của tôi báo về khả năng rất cao đang ở khu vực trung tâm. Cậu không muốn hợp tác để vào đó cũng được. Tôi không ép"
"Làm sao cậu biết? Rõ ràng tôi đã căn dặn người nhà Chiêu gia ngàn vạn lần không được phép rời khỏi thủ đô khi tôi không có mặt"
" Hừm, cái đó cậu nên hỏi trực tiếp cô ấy, tôi làm sao biết được"
Quả thực Mạc Tần Ân không biết lý do vì sao cô lại một mực đòi đến thành Y, vì quá lo lắng nên hắn đã lấy cớ đi ra ngoài kiếm thêm vật tư rời Ngũ Hành để đảm bảo an toàn cho cô.
Ai biết đâu khi vừa đến thành Y người gác cổng thành lại nói hắn không được phép vào, cô ấy lại như bị trúng bùa mê mà bỏ mặc sự tồn tại của hắn đi theo một đám người mặc áo bác sĩ lên xe chạy hòa vào đám người dần mất dạng.
Quá không an lòng nên 1 tuần qua hắn vẫn luôn ở quanh thành Y nghe ngóng tin tức, không ngừng cài người tiến vào thành để tìm cô.
Như để chắc chắn hắn liền tự tay dùng điện báo gọi về Mạc gia hòng hỏi thăm tin tức của Chiêu Bách Hân, ông cụ Chiêu do không kích phát dị năng vẫn luôn ở nhà để đảm bảo an toàn, thông báo với hắn khoảng vài ngày sau khi hắn đi dì ba được một nhóm người ở sở nghiên cứu đưa đi.
Ông không nhớ nổi lý do lúc đó của bọn họ là gì thế nhưng quả thật ông đã đồng ý cho con gái rời đi, dưới sự đảm bảo an toàn của bọn họ.
Mạc Khanh hơi ngại khi phải tiếp xúc với những tang thi bình thường đã ăn thịt người, vì khi cô điều khiển chúng không những phải áp chế suy nghĩ thèm khát máu người xao nhãng mệnh lệnh của cô, mà còn phải thời thời khắc khắc căng não làm chúng hành động theo đúng ý muốn mà không tấn công người vô tội.
Tang thi thủ hạ của cô đều là những tang thi "sạch sẽ", không chỉ dị năng cao mà còn có kỹ năng hành động đặc biệt do cô đã dốc lòng dạy dỗ bọn chúng thành những cao thủ giống như ám vệ thời xưa nên cô quản lý không hề mất nhiều sức lực.
Chủ nhân có võ công thì thủ hạ không đơn giản chỉ biết sử dụng dị năng được.
Mạc Khanh gật đầu đáp ứng nhanh chóng kéo mũ trùm đầu lên đi ra phía cửa.
"Đợi đã"
Phó Kiệt tiến nhanh đến chỗ của Mạc Khanh:
"Hạn chế giáp mặt đánh nhau với bọn họ, chỉ cần gây nháo loạn là được. Lúc nào giải cứu thành công tôi sẽ bảo Thủy Lam báo cho cô lập tức quay về."
Hệ thống của Phó Kiệt đã có thể tiến ra ngoài không gian, năng lực nam chính mạnh mẽ như vậy quả là ghen tị.
"Thiệt tình cái người hay ngại ngùng này, không thể kêu tôi - cẩn thận một chút đừng để bị thương anh sẽ lo lắng - sao?"
Mạc Khanh vừa nói vừa rờ móng vuốt nắm bàn tay Phó Kiệt áp vào má ăn đậu hũ, Phó Kiệt không nể tình túm lấy cổ áo của người nào đó, không dài dòng dùng dị năng hệ Quang di chuyển trong 10 giây ngắn ngủi đã ném Mạc Khanh ra sân thượng một tòa nhà cách thành Y 7 cây số, ngay khi hắn định rời đi cô kéo tay hắn lại:
"Ấy ấy, tôi quên chưa hỏi, Thủy Lam đâu?"
" Nhớ không được đả thương con người" Phó Kiệt không trả lời mà lặp lại câu dặn dò hồi nãy.
Mạc Khanh gật đầu: " Yên tâm, anh cũng phải chú ý an toàn" Không quên nói ra thêm một câu kinh điển để cày thêm độ hảo cảm.
Mạc Khanh nhìn Phó Kiệt nhanh chóng biến mất chỉ còn luồng sáng trắng, khi thấy một đám tang thi ăn mặc rách rưới đang ngồi chồm hỗm bên dưới liên tục cào xé xác người nhét vào miệng, Mạc Khanh không kìm được dạ dày cuộn trào một trận muốn nôn ra máu đen.
Mẹ nhà chúng nó, cô thề đây là lần cuối cùng viết truyện mạt thế. Bọn củ lìn này ngửi mùi thịt là nhét vào miệng không biết phân biệt ruột già ruột non hậu môn hoa cúc.
Cô liếc xuống đúng lúc đám tang thi gặm đến xương hông, JJ nằm lủng lẳng trong miệng một tang thi trung niên, ruột già đầy thức ăn đã biến hoá ra thành phẩm cuối cùng nhoe nhoét trên miệng của một tang thi trẻ con khác. Mạc Khanh bị hiếp dâm thị giác một cách sâu sắc giữa màu phân người, nước tiểu và dịch vàng tanh tưởi nhễu dưới cằm tang thi.
Ghét bỏ oẹ thêm hai phát nữa như phụ nữ có thai nản không dám nhìn xuống dưới nữa.
Đám tang thi có vẻ như nhận ra sự xuất hiện của Mạc Khanh, động tác ăn ngấu nghiến đều dừng lại nhìn cô như có vẻ nghiên cứu.
Rõ ràng kẻ trước mắt này mang hơi thở của con người nhưng không hiểu sao bọn chúng lại không dám nhào lên động thủ, thậm chí còn sinh ra cảm giác phục tùng.
Mạc Khanh cho dù là một tang thi ăn chay, lại còn học võ công và có khi năng lực điều khiển tang thi không mạnh mẽ bằng tang thi thực thụ nuôi dưỡng sức mạnh bằng máu người.
Thế nhưng cô vẫn có hào quang của nhân vật phản diện mạnh nhất, ngoài nam chính ra không kẻ nào có thể đùa cợt.
Hình thái mạnh nhất biểu lộ toàn bộ sức mạnh của tang thi khiến những con ở gần đó không nhịn được run rẩy cúi đầu.
Mạc Khanh hướng về phía thành Y cách đó không xa, mở miệng đỏ au thét lên một tiếng kêu dài bén nhọn vang vọng, dù là bán kính 20 cây số vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
Đây là uy lực của tang thi cấp cao nhất, chỉ cần cấp bậc không bằng tất cả đều phải nghe mệnh lệnh của cô.
Đôi mắt đỏ rực vương tơ máu nhìn từng đàn, từng đàn tang thi ngửa cổ rống lên phản ứng, nhanh chóng dùng tốc độ nhanh nhất mà ùa ra từ khắp các con ngõ của tòa nhà bỏ hoang bao vây lấy tường bao thành Y.
Kể cả những con đang ăn dở cũng ặc ặc mấy tiếng để sặc mấy miếng thịt ra khỏi miệng kêu lên cho có hiệu ứng đồng đoàn.
"..."
Những người trong thành nghe thấy tiếng tang thi kêu vang dội bất thường liền không nhịn được run một trận, đám binh lính gác cổng và tuần tra trên tường thành thấy các đốm đen chi chít đang ùa về phía họ liền dùng ống nhòm quan sát.
Khi thấy hằng hà sa số các gương mặt thối rữa, tròng mắt đỏ ngầu miệng liên tục kêu gào chạy trên các con đường, bọn họ lập tức phát hồi chuông cảnh báo lên toàn căn cứ về việc tang thi triều tấn công.
Phó Kiệt im lặng nghe tiếng thét của Mạc Khanh, sau đó là từng hồi chuông như báo cháy kêu inh ỏi ở loa gắn trên đầu phố, hắn biết cô đã hành động.
Đứng trên mỏm đá cao nhất, tà áo đen tung bay phấp phới Mạc Khanh tập trung toàn lực ra lệnh tang thi quấy nhiễu vòng ngoài của căn cứ.
Với thị lực kinh người cô thấy các cỗ pháo lớn đang hướng nòng về phía đàn tang thi, liên tục nổ ra các phát bom nổ tung tang thi để lại hố sâu hơn 1m và mùi thịt cháy khét lẹt, đạn pháo còn nổ tung tầng trệt của các tòa nhà hơn chục tầng khiến trụ bị lung lay đổ sập đè lên hàng trăm tang thi phía dưới.
Mạc Khanh giơ tay ra trước cụm các ngón lại đưa lên trên, lập tức có rất nhiều dây mây thực vật to bằng thân người uốn éo như rắn lục trồi từ dưới đất bám lên tường thành, chĩa những ngọn mây chắc nịch lấy nòng pháo kéo rớt xuống phía dưới đài hoặc vung lên thật mạnh đập tan tác.
Các tảng đất to bay đầy trên đầu tang thi hòng đỡ mọi cuộc phản kích súng đạn của binh lính thành Y, khiến những tang thi đang không ngừng tập trung vây lấy tường thành căn cứ phấn khích thét gào liên tục tạo thành một bản nhạc rợn tóc gáy như lời mời gọi của tử thần.
Mạc Khanh không hề nao núng khi sử dụng hai dị năng một lúc, cổ áo thun đã kéo cao che đi nửa khuôn mặt chỉ để lại con ngươi đỏ rực, bên cạnh cô là một cô bé mặc sắc phục Nhật Bản yên tĩnh đứng một bên chờ đợi hiệu lệnh của chủ nhân.
Mạc Khanh nhìn một bóng người con trai đứng ở ngay trên cổng thành Y, hình như hắn đã nhận ra sự xuất hiện của cô.
Cổ Mục Khắc Dã. Nhỉ?
"..."
Trong thành Y người dân hoảng loạn cực độ chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, có người còn gào khóc như thể tận thế đến nơi.
Mạc Khanh căng đầu ra hiệu cho tang thi đã hơi oải. Gần 1 triệu con thi nhau kêu ô ô trong đầu cô, cực muốn chết, nghe được tin Phó Kiệt đã tìm thấy Chiêu Bách Hân liền sung sướng như tù chung thân được khoan hồng.
Mạc Khanh nhấc cổ áo thét ra một tiếng dài lần nữa ra hiệu "bãi triều!!!" tất cả tang thi đều đang ở cấp thấp lục tục tản ra, xung quanh cô còn có không ít thủ hạ tang thi đồng dạng cũng kêu gào thị uy nên chẳng mấy chốc bọn chúng không vây lấy căn cứ nữa mà bắt đầu bỏ đi.
Binh lính trên tường thành nhìn tình cảnh kỳ lạ vừa xảy ra có chút không thể tin, thế nhưng tang thi cũng đã lui tất cả sau khi đứng sững một lúc mới đều ôm nhau hò reo một trận.
Cổ Mục Khắc Dã lắng nghe tiếng thét của tang thi cấp cao, sau đó định vị vị trí bắt đầu dùng dị năng hệ Lôi tập trung tấn công toàn bộ chỗ đó hòng tiêu diệt con đầu đàn.
Mạc Khanh nhìn từng đạo sấm sét liên tục bổ xuống, sợ thủ hạ của mình sẽ chết sạch liền nhanh chóng ý niệm thu toàn bộ vào không gian vì có chạy cũng không còn kịp nữa. Nếu một đứa chết cô cũng cảm giác đau đến thắt gan thắt ruột, bao nhiêu dị năng công sức, bao nhiêu bí kíp võ công thể thuật nếu nó chết khi chưa có đất dụng võ gì mấy thử hỏi xem cô có tiếc không.
Đôi mắt hắn ánh lên màu tím nhếch miệng cười quỷ dị, mái tóc ngắn hơi xoăn dưới sức mạnh vần vũ bay bay cực kỳ biết phông bạt.
Chiêu thức kinh dị này là một trong những đòn đánh chủ chốt của tang thi vương Mạc Khanh, bây giờ chính mắt cô được nhìn thấy lại còn là từ một người không quen biết chứ không phải năng lực của cô tạo ra.
Quả thực là cô không quen biết hắn mà!! Nhận biết cái héo gì vậy trời!!! Mạc Khanh khóc ròng trong lòng.
Đậu phộng Phó Kiệt, làm cái quần gì mà giờ còn chưa tới cứu cô nữa??? Thủy Lam tôi cắn ke cắn cần lạy cô truyền tin đừng chậm chạp như vậy hại chết tôi đó.
Khe vực của anh đến rồi kìa mẹ kiếp nam chính lăn ra đây nhanh nhanh một chút có được không???
"..."
Phó Kiệt và đám người Mạc Tần Ân vẫn đang ở trong khu nhà trung tâm, Mạc Tần Ân kích động nhìn Chiêu Bách Hân lông tóc vô thương an ổn ngồi bên cạnh hắn, đúng là có sắc quên nghĩa. Trong lúc em gái đang gian nan vật lộn với một con trâu mộng bên ngoài thì ở trong này cứ như chẳng có gì xảy ra cả.
Phó Kiệt nhìn cô gái mặc bộ váy đơn giản gõ cửa đánh thức Chiêu Bách Hân đang ngủ say dậy giờ đang đứng bên cạnh hắn, đôi mắt cafe quen thuộc như trong ký ức 4 năm trước, dịu dàng, sạch sẽ. Trong giọng nói của hắn bất giác nhiễm chút hoài niệm:
"Tây Á, lâu rồi không gặp"
- -----------------
Tiểu kịch trường:
Từ giờ cho đến chap sau còn những một tuần, thời gian rất dài. Mạc Khanh đứng bên khe vực mỏi chân lôi từ không gian ra một túp lều hoàng tộc, ghế quý phi êm ái, bàn trà đầy bánh trái vô cùng ngon mắt. Cô nhướn mắt về phía bạn trẻ Cổ Mục Khắc Dã: