Di chuyển thẳng một mạch quay về biệt thự bỏ hoang, Phó Kiệt ẵm theo con Koala tứ chi bám chặt không buông đậu xuống ban công, nghênh ngang đi vào phòng khách như thể chính hắn mới là chủ nhân nơi này vậy.
Thứ Nguyên đang nằm dài ở sofa ăn vặt xem tivi, thấy động tĩnh sau lưng không khỏi tròn mắt.
WTF???
Như thế nào ra ngoài nháo một chuyến lại kiếm được thú cưỡi đưa về tận nhà thế này.
Phó Kiệt dừng bước chân, híp mắt lạnh lẽo cho Thứ Nguyên một ánh mắt sắc như dao. Thủy Lam đột nhiên xuất hiện giữa phòng khách, thân hình thiếu nữ xinh đẹp trong bộ kimono cách điệu dần từng bước tiến về phía sofa ánh mắt y hệt chủ nhân không có một tia cảm xúc. Trong tay cầm đá ngân tinh giống viên đá Thứ Nguyên đã ném ra ngoài tối qua, cơ hồ sức lực chuẩn bị bóp nát đá muốn vỡ vụn. Thanh Katana sắc bén mỏng như lá lúa không biết đã nằm trong tay cô bé từ lúc nào, không nói một lời cứ vậy vung lên.
Phía sau một trần ầm ỹ. Phó Kiệt để mọi chuyện cho không gian tùy thân giải quyết, bản thân mang theo con Koala lên lầu ba tiến về phía phòng riêng của Mạc Khanh.
Mạc Khanh ngồi lì không chịu động đậy, mắt to trừng mắt nhỏ một lúc. Ý tứ rất rõ ràng, mệt. Không muốn động.
Phó Kiệt hừ lạnh, xoay người bỏ đi.
Nhưng khi bước được vài bước thấy ai đó vẫn im lặng không nhúc nhích, đành bất đắc dĩ thỏa hiệp mà tiến lại bế thốc cô lên cùng tiến vào không gian.
Mạc Khanh mở to mắt nhìn nơi này đã thay đổi hơn trước kia rất nhiều liền không nhịn được trầm trồ.
Trời trong mây trắng, thảm cỏ xanh mướt, thung lũng hoa đủ các loại trải rộng khắp các ngọn đồi. Hươu nai, sóc nhỏ, côn trùng đủ màu sắc liếc mắt tìm một cái có thể dễ dàng thấy, những giàn nho chín mọng nhuộm sương đung đưa theo gió, mang hương thơm ngát và cánh hoa anh đào vờn quanh từng lọn tóc Mạc Khanh. Ngọn núi tuyết xa xa trông như đỉnh núi Phú Sĩ khiến con người ta sống trong thời mạt cực kỳ hoài niệm.
Cảnh sắc quá đỗi tốt đẹp. Đẹp đến mức nếu đây là giấc mơ thì không ai muốn thức dậy.
Rồi cái gì mới gây dựng lại,... Mới là bao lâu,... có phải là mấy tháng trước lúc cô vừa tỉnh lại hay không,...
Cứ nghĩ đến không gian xanh mát tốt đẹp trước đây cô đã từng tới bị Mạc Vương phá nát. Cái không gian vỡ nát đó mỗi lần Phó Kiệt đi vào, mỗi lần hắn nhìn, sẽ có tâm trạng thế nào. Thực sự không dám nghĩ đến.
Thời gian ở đây ngưng đọng, thứ gì nếu không có ý nghĩ của chủ nhân điều khiển sẽ không tự phục hồi hay sửa chữa. Mà những thứ bị lỗi này để lâu sẽ không tốt đến tinh thần lực của dị năng giả. Cơn đau nhức không dứt chắc chắn rất khó chịu.
Hắn không dám tin, không dám chấp nhận sự thật cô đã biến mất.
Rõ ràng đã có thể sảng khoái trả thù, chậm chạp mãi hắn lại không nỡ làm thân thể này bị thương.
Cứ mỗi khi nghĩ tới Mạc Khanh vốn không phải là người của thế giới này, đã quay trở về nhà của mình rồi. Hắn lại đau đầu không ngủ được. Cứ nghĩ tới, là chỗ nào cũng đau. Triền miên bao nhiêu năm, cảm giác thù hận Tang Thi Vương chưa khi nào thôi ám ảnh hắn.
Thế nhưng, cô ấy không phải. Rõ ràng không phải, ấy vậy mà vô số lần làm người này tổn thương. Cứ thế giãy dụa giữa hận thù và cảm xúc kia, đánh mất người này từ lúc nào không biết.
Mạc Khanh sớm đã nhận ra Phó Kiệt tắm xong một thân sạch sẽ khí chất ngời ngời đang ở hiên nhà, nhưng ai đó có thể nói cho cô biết hắn ăn nhầm cái gì mà cứ đứng đó nhìn cô chằm chằm như thể sắp ăn tươi nuốt sống đến nơi rồi không?? Hay hắn bực mình cái gì?? Do cô tự ý làm xích đu? Hay đây là cây thần tổ tiên hắn để lại không thể xâm phạm???
Sợ bản thân mang quá nhiều bất mãn đi làm nhiệm vụ gây ra họa lớn nên thượng thần đã tạm thời phong ấn ký ức của cô, khiến cô tưởng mình là một hệ thống không gian bình thường, thành thành thật thật bao năm support nam chính.
Nếu không phải nhờ viên ngân tinh cái thứ ngu ngốc này mới ném ra ở thành Y, có lẽ cô cứ thế bị lừa đến khi thế giới này tàn lụi cũng không chừng.
Gót giày nghiến lên đầu càng lúc càng nặng, Thứ Nguyên kêu như heo bị chọc tiết gọi hộ giá.
Thủ hạ của Mạc Khanh đã về tới nơi mấy phút trước, chứng kiến đại tiểu thư bị một người xinh đẹp hung dữ dẫm dưới chân nên cứ quay ra quay vào ở cửa. Khỏi phải nói rất ra dáng đầy tớ trung thành.
Khỏi phải nói họ mong chờ cái ngày này biết bao nhiêu lâu. Ra vẻ sốt sắng kỳ thực đang thi nhau xem trò vui, vậy mới không bị đại tiểu thư lát nữa đánh trút giận.
Thứ Nguyên gắng sức bào chữa: "Thủy Lam, nhân vật phản diện nguyên bản rất thèm muốn thân thể này của chủ nhân ta. Không đem đi trốn thì biết sao"
"Nam chính đã biết những thân xác Mạc Vương có thể dùng linh hồn sử dụng. Chuyện này sẽ sớm kết thúc. Chính ngươi đang làm diễn biến đi lệch quỹ đạo, xem bản thần băm nát ngươi thế nào!!!!" Dù sao cũng đã khôi phục ký ức, không cần thiết phải gọi y là chủ nhân nữa.
"Khoan, khoan đã!!! Không hiểu!!! Không hiểu cầu trans"
Thủy Lam ghét bỏ bĩu môi, đạp thêm một cái vào thắt lưng Thứ Nguyên rồi thong thả vắt chân ngồi lên mặt bàn.
"Phản diện nguyên bản đang có dị năng Ám Hồn, chứ không phải dùng linh hồn xuyên đến thực thể khác"
Thủy Lam nhớ tới những kiến thức lấy từ di tích trong không gian, có nhắc tới khả năng nghịch thiên này. Người có Ám Hồn giống như vũ khí hạt nhân hiện đại. Ai nắm được đất nước đó chính là kẻ làm vương. Mỗi người bị dị năng này nhắm trúng, chính là vĩnh viễn trở thành con rối cho kẻ đó điều khiển, thông qua đôi mắt con rối để quan sát toàn bộ sự việc và thực hiện hành vi theo ý muốn.
Nếu muốn thoát, chỉ có cách vật chủ phải chết.
Nhưng vật chủ ở đâu thì lại rất khó tìm. Bao năm qua những con rối của Mạc Vương cô và Phó Kiệt đều đã nắm rõ, chỉ có vật chủ là hoàn toàn không có tung tích.
"Dị năng này rất nghịch thiên cho nên cơ thể sở hữu nó chỉ chứa một dị năng duy nhất, vì vậy những con rối khác phải cường đại để đủ sức bảo vệ nó"
Thế giới này cũng có bản thể riêng, nếu không tiêu diệt được nhân vật phản diện nguyên bản cũng như sắp xếp lại trật tự thế giới, thì không chỉ những người xuyên tới đây bị kẹt mà chính cô cũng vậy.
Thứ Nguyên ngoan ngoãn ngồi khoanh chân dưới sàn nhà, ra vẻ nghe rất chú tâm. Thực ra rrong lòng đang không ngừng tự phỉ nhổ.
Làm như ta quan tâm không bằng. Nam chính yêu thích chủ nhân ta như vậy còn sợ mấy cái phản diện rác rưởi??