[Mạt Thế] Trùng Sinh Thay Đổi Thời Cuộc

Chương 48: Lần đầu đi xa



Đã hai tháng trôi qua kể từ khi mạt thế buông xuống.

Thành phố Z sầm uất ngày nào bây giờ không còn một bóng người.

Đường phố, nhà lầu trọc trời đều để lại dấu vết thời gian không được tu sửa.

Thời tiết tháng 11 đã bắt đầu se se lạnh, những cơn gió thổi qua từng đợt làm mọi người phải run lên từng đợt.

Thanh Nguyệt mặc dù có đủ quần áo ấm cho tất cả mọi người, có khi đủ có cho những người còn sống sót ở mạt thế này.

Nhưng cô biết bản thân không thể cứ giúp đỡ bọn họ vô điều kiện, như vậy không những bọn họ sẽ ỷ lại vào cô mà kẻ có dị tâm sẽ bắt đầu nghi ngờ bản thân và không gian sẽ bị lộ.

"Áck xì"

Sau một ngày mệt mỏi bên ngoài việc đầu tiên khi Hoàng Vân về đến nhà chính là đem sữa bỏ trong lò vi sóng hâm nóng, cảm giác ấm áp lan toả toàn thân thật tổt.

May mà Thanh Nguyệt lo xa làm cả máy lọc nước và máy phát điện nếu không giờ này có lẽ mùa đông sắp tới thật sự bị đông chết.

"Cho miếng coi" - Tên Doãn Lãng như âm hồn bất tán lại đi ăn cướp ly sữa của Hoàng Vân, vậy là một cuộc đánh nhau dành sữa diễn ra trong nhà bếp.

"Hình như mùa đông sắp tới sẽ lạnh hơn mọi khi?" - Tuyết di ngồi trên ghế sofa chà sát hai tay, lò sưởi vừa bật nên cái lạnh vẫn chưa xua đi hoàn toàn, chú Chính Quốc thấy vậy cầm tay bà chà sát trông vô cùng ân ái.

"Vâng.

Do năm nay không còn xe cộ đi lại, nhiệt lượng không bị thải ra trong không khí nên thời tiết năm nay sẽ lạnh đột ngột.

E là sắp tới chúng ta phải kiếm số lượng lớn quần áo, chăn nệm cho mọi người"

Thanh Nguyệt vừa nói chuyện vừa dùng hoả dị năng hơ qua cơ thể cho hai nhóc tỳ lão tam Thiên Nhàn và lão tứ Thiên Cảnh.

Trong nhà cũng may có hai nhóc lớn có hoả dị năng và thuỷ dị năng nên khi thời tiết chuyển đổi không bị ảnh hưởng, chỉ có hai nhóc nhỏ nhà ta hôm nay ra ngoài về đã sớm run cầm cập, đây hình như là mùa đông đầu tiên của các bé mà.

"Cũng may chúng ta có chuẩn bị, không bỏ đói những người nếu không sợ mùa đông chưa tới bọn họ đã chết đói" - Khiết Lệ ngồi một bên đưa hai tay gần lò sười lên tiếng.

Từ khi quyết định thành lập căn cứ đến nay bao gồm cả người của bọn họ dân số đã lên đến hơn 500 người.

Nhưng may mắn thì ở đây mọi người từ dị năng đến người thường đều có một căn nhà riêng hoặc khi nhà tập thể chứ không phải dùng vải áo để làm lều tạm.

Tính tới nay căn cứ đã xây được hai vòng (khu biệt thự - người gia nhập lâu - người mới tới còn kiểm tra), coi như cũng là một bước phát triền không tồi.

Thời gian qua dù không biết bằng cách nào Thanh Nguyệt đều có thể đưa ra nào là cá, gà, một ít hoa màu và phât cả gạo để nấu cháo cho những người ngoài kia.

Lúc đầu bọn người đó đều ai oán vì sao đãi ngộ thấp như vậy, không đủ bọn họ nhét kẻ răng, có kẻ còn xúi giục mọi người bạo loạn nhằm đạt thêm lợi ích.



Những kẻ dám lên tiếng đó bị Thanh Nguyệt đánh đuổi khỏi căn cứ mà bọn phản loạn cũng được dẹp yên.

Bọn người kia dù tham lam nhưng cũng biết mạt thế đến vô cùng khó khăn, có khi hai ba ngày không có một giọt nước hay thức ăn là chuyện bình thường.

Từ khi tới đây tuy ở nhà đất hoặc nhà tập thể nhưng ít nhất mỗi ngày nếu có người đưa cháo cho ăn, tuy không có vị gì hết nhưng ít nhất bọn họ được lót bụng và không chết đói.

Đến nay đã được ba tuần, những người không biết bằng cách nào đó biết đến đây và tìm tới càng nhiều.

May mắn số lượng người đủ để xoay sở.

Mấy ngày nay bọn họ đều bận dù đầu về việc kiểm tra những người mới có bị phơi nhiễm hay không, việc bọn người mới đến thu hút tang thi rất đông nên phải đứng ra giải quyết.

Số người đến đông thì việc cung cấp lương thực lại cấp thiết nên bọn họ lại phải chia ra làm hai nhóm dẫn những người gồm dị năng và cả người thường tập quen ra ngoài chiến đấu kiếm vật tư.

Dù mệt mỏi nhưng cảm giác có thể cứu sống rất nhiều người thật ra cũng rất tuyệt.

"Đã đo hỏi những người mới tới.

Bọn họ nói ngoại ô thành phố có một xưởng may quần áo thu đông, lúc mạt thế đến đang gia công hàng đế bán cho cuối năm nên số lượng có lẽ rất nhiều.

Chúng ta có thể cử đội đến đó" - Từ Hoàng cùng ba người thân cận kia tới lúc này mới t;ừ bên ngoài về, dù trời trở lạnh nhưng bọn họ sớm đã chịu qua loại thời tiết khắc nghiệt nên cảm thấy vô cùng bình thường.

"Vậy chúng ta khi nào đi?" - Thanh Triệt tắm xong từ trên lầu xuống nghe được tin tốt liền vội vàng muốn đi.

"Càng sớm càng tốt" - Thanh Nguyệt có chút lo lắng quan sát mọi người, nếu trước đây đi ngoại ô mất chưa đến nửa ngày thì nay đi ít nhất cũng vài ngày nửa tháng.

Cả đi lẫn về cũng đã mùa đông, người ở đây không có đồ ấm sự sẽ chết cống hết.

"Đây chỉ là biện pháp tạm thời, cái lạnh trước mắt thì quần áo thôi chưa đủ" - Khiết Lệ một bên đóng góp ý kiến.

Nhìn thôi cũng biết nhà đất kia dễ bị luồng gió chưa kể nền đất lạnh lẽo nên dù có đồ ấm nhưng chưa đủ.

"Anh đã tra luôn rồi.

Cách xưởng may 500m có một xưởng sản xuất than.

Chúng ta sẽ đến lấy than và cả mấy gia công, vậy là thời gian tới không lo rồi" - Thư ký Thiên tiến đến bên cạnh Khiết Lệ lấy trong người ra một hộp sữa, tuy nó không được hâm nóng bằng lò vi sóng như anh đung thân mình ủ ấm a.

"Cảm ơn anh" - Khiết Lệ cười híp mắt đâm hộp sữa uống.

Cả nhà nhanh chóng đi về phía bàn họp phân chia sắp tới sẽ là ai ra ngoài, dù sao đây cũng là lần đi xa đầu tiên từ khi mạt thế đến nay…