Mặt Trăng Nhỏ Của Phó Dịch Bắc

Chương 30: Ai mới là kẻ đầu xỏ?



Ăn xong Phó Dịch Bắc liền đưa Tần Nguyệt về nhà, dĩ nhiên vẫn là dùng phương thức di chuyển lúc trước, anh một đường cõng cô vào tận phòng ngủ.

Thả cô lên giường anh liền ném ba lô của cô lên bàn học động tác phải nói là thô bạo hết sức.

Biết mình đã làm phiền anh không ít nên Tần Nguyệt đâu dám ý kiến gì nhiều, cô chỉ nhỏ giọng nói:

"Cảm ơn anh."

Phó Dịch Bắc không nhìn cô, anh bận loay hoay tìm trong túi ra một bọc thuốc rồi ném vào lòng cô.

"Trên đó có ghi giờ giấc mỗi cữ thuốc, em nhìn theo mà uống. Tôi đi đây."

Tần Nguyệt gật gật đầu nhìn anh xoay người đi ra khỏi phòng rồi lại thấy anh thò đầu vào, dùng ánh mắt bất thiện nhìn cô bỏ lại một câu.

"Sáng mai tôi đến đưa em đi học, đừng có cậy mạnh mà chơi nhảy lò cò, què luôn cái chân thì đừng có khóc."

Tần Nguyệt há hốc miệng muốn nói gì đó thì cửa phòng rầm một tiếng bị Phó Dịch Bắc đóng lại. Cô chỉ có thể ngồi đó cau mày buồn bực.

Phó Dịch Bắc rời khỏi La gia sau đó lại bắt xe đến trường học, anh hôm nay chỉ xin nghỉ một tiết buổi chiều lúc đến trường thì các học sinh cơ hồ đều đã về lớp.

Anh thong thả đi cửa sau vào lớp, Thẩm Thiên Thành thấy thì chỉ nhìn anh một cái rồi tiếp tục cúi đầu làm bài.

Các tiết học buổi chiều cứ thế dần trôi qua theo kim đồng hồ quay, đến 5 giờ rưỡi chiều Phó Dịch Bắc cùng Thẩm Thiên Thành bỏ tiết tự học buổi tối cùng sóng vai nhau ra khỏi lớp.

"Chuyện sao rồi?"

Phó Dịch Bắc hỏi, Thẩm Thiên Thành ấn ấn mấy cái trên di động đáp:

"Tìm được người rồi, đang ở phòng hiệu trưởng bị thầy tra hỏi. Mà cậu gọi chú La đến chưa?"

Tần Nguyệt bị thương về nhà, chuyện này ầm ĩ dĩ nhiên là không thể không báo với phụ huynh.

Phó Dịch Bắc gật đầu sải chân đi thẳng đến phòng hiệu trưởng đáp:

"Chú ấy tới rồi."

Quả nhiên lúc hai người đến thì bên trong phòng hiệu trưởng đã đầy ắp người, ngoại trừ thầy hiệu trưởng cùng cô chủ nhiệm lớp 11a Lệ Kiều, thì La Thận Khâm cũng đã đến sắc mặt tối sầm ngồi đó mà Trình Duệ cũng đang đứng cạnh ông.

"Em nói đi, sao lại bỏ dao lam vào giày của bạn học? Em có biết hành động này nguy hiểm thế nào không?"

Lệ Kiều sắc mặt âm trầm hỏi nữ sinh trước mặt đang khóc nấc lên kia.

Trình Duệ sớm báo chuyện Tần Nguyệt bị đứt chân do có người bỏ dao lam vào giày thể thao với bà.

Lệ Kiều không nói hai lời đã đi đến phòng hiệu trưởng đòi tra xét camera làm rõ việc này, thật sự không ngờ là tra ra được người làm việc này lại là một nữ khác của lớp bà.

Lệ Kiều thật sự giận đến run người, lớp 11a của bà là lớp chuyên của khối 11 nơi quy tụ các học sinh 3 tốt, vậy mà lại có một học sinh có suy nghĩ ác độc cùng hành vi tàn nhẫn thế này!

Nữ sinh kia tên là Lê Hân Đồng, bình thường là người an phận có hơi nhút nhát, giờ bị cô chủ nhiệm lớn giọng quát thì đã run lẩy bẩy không nói thành lời.

"Giải thích thì con tôi cũng đã bị thương rồi, mong nhà trường tự suy xét rồi cho tôi một kết quả hợp lý là được!"

La Thận Khâm đã một ngày một đêm trực ở bệnh viện đã sớm mệt mỏi, hiện tại hai mắt có chút đỏ ngầu sắc mặt tối sầm trong càng doạ người.

"Tôi xin phép đi trước."

"Này..."

Không đợi thầy hiệu trưởng nói thêm câu nào La Thận Khâm đã đứng lên rời đi, nhưng ông càng không nói lời nào như thế thì càng khiến thầy hiệu trưởng áp lực hơn.

La Thận Khâm một đường đi đến cửa liền nhìn thấy Phó Dịch Bắc và Thẩm Thiên Thành, sắc mặt ông hơi hoà hoãn đôi chút cười với hai người.

"Cảm ơn các con đã báo với chú, bằng không con bé Tần Nguyệt chắc cũng quên mất người ba là chú rồi."

Ông cứ tưởng Tần Nguyệt đến trường rồi sẽ không có vấn đề gì nên cứ cắm đầu vào chăm lo việc bên bệnh viện.

Lại không ngờ con bé ở trường mà cũng bị ức hiếp, còn không thèm gọi mách với ông câu nào!

Phó Dịch Bắc cười cười, nói với ông.

"Chú đừng lo lắng quá, mấy ngày tới cứ để cháu và Thiên Thành đưa em ấy đến trường. Có bọn cháu ở đây sẽ không có ai dám ức hiếp em ấy nữa đâu."

Thẩm Thiên Thành cũng cười hì hì nói chen vào.

"Đúng đấy ạ! Có bọn cháu ở đây chú yên tâm!"

La Thận Khâm thở dài vỗ vai mỗi người một cái.

"Được rồi, chú về trước xem con bé thế nào. Sau này làm phiền hai con nhé!"

Phó Dịch Bắc cùng Thẩm Thiên Thành tiễn La Thận Khâm đi, lúc hai quay lại thì thấy Trình Duệ vẫn chưa ra về đang đứng nhìn bọn họ.

Thẩm Thiên Thành muốn lên tiếng chào hỏi một chút thì đã bị Phó Dịch Bắc lôi cổ đi một cách không thương tiếc.

"Cậu nhẹ tay chút được không?"

Đi một đoạn xa, Thẩm Thiên Thành nhịn không được mà giẫy ra khỏi tay Phó Dịch Bắc.

Anh đưa tay lên vuốt vuốt lại cổ áo nhăn nhúm của mình lại thấy sắc mặt thâm sâu của Phó Dịch Bắc nhịn không được hỏi:

"Tìm được kẻ đầu xỏ ám toán em gái nhỏ rồi, cậu còn không hài lòng gì nữa đây?"

Thẩm Thiên Thành không có quên lúc trưa cái tên này chạy như bay thế nào đến chỗ cô bé kia đâu!

Phó Dịch Bắc hừ lạnh khinh thường liếc Thẩm Thiên Thành.

"Cậu nghĩ là do nữ sinh kia làm thật à?"

"Chứ không thì sao?"

Thẩm Thiên Thành không hiểu.

"Tất cả camera giám sát đều ghi lại rõ hình ảnh nữ sinh kia bỏ dao lam vào giày Tần Nguyệt, cậu còn nghi ngờ cái gì nữa?"

Phó Dịch Bắc đút hai tay vào túi quần, anh hơi híp mắt lại nhìn con đường phía trước.

"Tìm thì đúng rồi, nhưng kẻ đầu xỏ không chắc là nữ sinh kia."

Thẩm Thiên Thành vò đầu bứt tóc, kêu ca nói:

"Ông cố ơi! Cậu có gì thì nói thẳng đi, ra vẻ thâm sâu làm gì cho mệt tớ cũng có hiểu đâu!"

Phó Dịch Bắc hết nói nổi trực tiếp nhấc chân đạp vào mông Thẩm Thiên Thành một cước.

"Ngu xuẩn, Tần Nguyệt chuyển đến mới bao lâu mà gây được thù oán tới mức này với nữ sinh kia! Hơn nữa nhìn đến vẻ nhút nhát và chột dạ của cô ta cậu không thấy nghi ngờ sao?"

Mặc dù quen biết nhau không lâu nhưng Phó Dịch Bắc có thể nhìn ra Tần Nguyệt là một người khá hướng nội.

Ai nói chuyện với cô hay đối tốt với cô thì cô sẽ mỉm cười nhẹ giọng đáp lại họ, còn ai ghét cô thì cô sẽ tự động né người đó đi.

Thử hỏi như thế thì cô gây thù được với ai?

Thẩm Thiên Thành bị đạp xuýt chút thì nhào đầu, anh bất mãn ôm mông nhăn mũi nói:

"Nếu không phải nữ sinh kia thì là kẻ nào? Cậu muốn làm gì đây?"

Phó Dịch Bắc ngẫm nghĩ một lúc, nói:

"Điều tra lại lần nữa đi, cậu cho người thăm dò xem dạo gần đây nữ sinh kia có tiếp xúc với ai khả nghi không?"

Thẩm Thiên Thành bĩu môi đáp:

"Biết rồi."

Mắt lại thấy Phó Dịch Bắc chui vào xe nhà mình thì anh không khỏi nghi hoặc hỏi:

"Nay không bắt xe buýt về nữa à?"

Phó Dịch Bắc ném ba lô qua một bên mệt mỏi ngã lưng ra ghế, đáp cụt lủn:

"Lười."

Khoé môi Thẩm Thiên Thành giật giật, nhưng không có biện pháp đối phó tên đáng ghét này nên anh chỉ đành ngồi vào xe đưa tên này về nhà.

Thật ra Phó Dịch Bắc cũng tính đi xe buýt về nhưng nghĩ tới cái chân tạm thời bị tàn tật của Tần Nguyệt, anh phải đi mua một cây nạng cho cô chống đi tránh lúc không có anh thì lại chơi nhảy lò cò.