Mặt Trăng Nhỏ Của Phó Dịch Bắc

Chương 38: Ước mơ



Bỏ qua hành động kì lạ của Phó Dịch Bắc trên bàn cơm, Phó lão gia hỏi thăm biết được Tần Nguyệt đến nhờ anh bổ túc thì vui vẻ "đuổi" hai người lên tầng trên.

Tần Nguyệt dè dặt đi theo sau Phó Dịch Bắc, cô tưởng hai người sẽ ở địa điểm nào đó trong nhà anh học bài nhưng không ngờ anh lại trực tiếp đưa cô đi thẳng vào phòng mình.

Tần Nguyệt đã dè dặt nay lại lúng túng hơn, căn phòng ngủ rộng lớn trong tông màu xám trắng mang đậm hơi thở của thiếu niên.

Cô liếc mắt nhìn sang các mô hình láp ráp xe tăng và máy bay chiến đấu trên kệ tủ trong thật mạnh mẽ và sắt bén, mà kế đó là một khẩu súng lạnh như băng nằm ngay ngắn.

Thấy Tần Nguyệt sắp dán mắt lên các mô hình trên kệ, Phó Dịch Bắc có chút đắc ý lấy khẩu súng lục xuống chơi đùa trong tay.

Chỉ nghe lách cách mấy tiếng khẩu súng đã bị anh tháo rời, sau đó lại lách cách lắp lại hệt như ban đầu.

Tần Nguyệt ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn tay anh, Phó Dịch Bắc nhếch môi cười đem khẩu súng nhét vào tay cô.

"Không, không!"

Tần Nguyệt hốt hoảng vội rút tay về, đây là súng thật đấy!

Nào ngờ lại bị Phó Dịch Bắc mạnh mẽ nhét vào tay không cho cô có cơ hội giãy dụa, anh tặc lưỡi nói:

"Không có đạn đâu, em tò mò thì nhìn một chút đi."

Ông nội cho anh một khẩu súng dùng để sờ cho đã thèm thôi, chứ dễ gì ông chịu đưa luôn cả đạn cho anh!

Tần Nguyệt nghe anh nói thế thì mím môi nhận lấy khẩu súng sờ sờ mấy cái, quả thật cô rất tò mò về khẩu súng này.

Nhưng Tần Nguyệt là người không quá tham lam, cô sờ được khẩu súng thì đã thoả mãn rồi liền trả lại cho Phó Dịch Bắc.

Nhìn khẩu súng lạnh như băng nằm gọn trong bàn tay to rộng của Phó Dịch Bắc cô nhịn không được hỏi:

"Anh, sau này anh sẽ làm cảnh sát sao?"

Phó Dịch Bắc đem khẩu súng đặt lại vị trí cũ, anh khoanh hai tay trước ngực xùy cười nói:

"Nhóc à, quân nhân cũng có quyền sử dụng súng chứ không riêng gì cảnh sát đâu."

Tần Nguyệt chớp mắt mày liễu hơi nhướng lên, ngay cả khoé môi cô cũng nhẹ cong, cô hỏi:

"Sau này anh sẽ làm quân nhân sao?"

Nhìn tia sáng trong ánh mắt cô Phó Dịch Bắc cũng cười, lần đầu tiên muốn bộc bạch mơ ước của mình với một người, anh nói:

"Ừm, làm một quân nhân bảo vệ quốc gia."

"Anh lợi hại!"

Nghe được cô khen lòng Phó Dịch Bắc mừng rơn, anh đưa tay sờ mũi hất cằm hỏi cô.

"Vậy còn em sau này muốn làm gì?"

Khoé môi Tần Nguyệt vẫn nhẹ cong, cô chắp tay ra sau lưng xoắn xuýt một lúc mới đáp:

"Tôi muốn làm bác sĩ, sau đó đi đến các vùng sâu vùng xa chữa bệnh cho mọi người."

Thật ra từ trước đến nay cô vẫn luôn không có nghĩ đến về sau bản thân sẽ làm nghề gì, cô chỉ biết cố gắng học thật giỏi để nhận được học bổng để bớt gánh nặng cho mẹ về tiền học phí năm sau của cô.

Nhưng hiện tại cô đã có mục tiêu cho tương lai của mình, cô muốn làm một bác sĩ giỏi để giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn.

Phó Dịch Bắc nghe cô nói muốn làm bác sĩ thì còn cười vui vẻ, nhưng nghe tới vế sau anh muốn cười cũng cười không nổi.

Vùng sâu vùng xa! Cô là muốn chạy tới ngọn núi hay con sông nào đây?

Anh sầm mặt kéo tay cô đi thẳng đến bàn học ở phía trong, anh nói:

"Vậy bác sĩ tương lai mau lo học bổ túc cho giỏi cái đi rồi mơ tiếp he!"

Tần Nguyệt đã lĩnh giáo thái độ lật mặt còn nhanh hơn lật sách của Phó Dịch Bắc nên cô không so đo với anh ngoan ngoãn ngồi vào bàn học.

Thành tích Tần Nguyệt khá tốt nhưng ngặt nỗi là cô học lệch nhưng vì học bổng năm nay cô nhất định phải cố gắng hơn.

Cho dù có bị Phó Dịch Bắc kí muốn lủng trán cô vẫn cắn răng nhịn, nhưng càng nhịn lại càng bị anh ức hiếp cuối cùng cô nhịn không được nữa gào lên:

"Anh còn kí nữa thì tôi thành kẻ ngốc thật đấy!"

Thầy giáo part time Phó Dịch Bắc ra vẻ nghiêm nghị đưa tay kí vào trán cô thêm cái nữa, anh hung dữ nói:

"Em vốn là kẻ ngốc rồi, có mà bị tôi đánh đến ngốc thêm thì đúng!"

"Phó Dịch Bắc! Đau lắm đó anh biết không hả?"

Tần Nguyệt che cái trán đỏ chét của mình lại nước mắt rưng rưng trừng anh, lưỡi Phó Dịch Bắc đảo quanh hàm một vòng anh sợ cô khóc thật nên hắng giọng một cái đưa tay xoa trán cô.

"Biết rồi, giảng lại cho em một lần nữa là được chứ gì!"

Nhưng tay anh to xoa cũng không khống chế lực đạo báo hại trán Tần Nguyệt càng đỏ hơn, cô tức gần chết nhưng vẫn nhẫn nhịn nghe anh giảng lại bài một lần nữa.

Cuối cùng dưới sự hướng dẫn có phần thô bạo của Phó Dịch Bắc thì Tần Nguyệt cũng giải được hai đề toán khó nhằn.

Lúc học xong thì cũng đã 9 giờ tối Phó Dịch Bắc bận nhận một cuộc điện thoại rủ rê chơi game của Thẩm Thiên Thành nên anh bảo Tần Nguyệt đi trước ra cửa chờ mình.

Tần Nguyệt ôm tập vở đi ra ngoài nào biết vừa mở cửa liền gặp phải Trình Duệ đang bưng một cốc nước đi lên.

Hai bên nhìn nhau cười cười xem như chào hỏi, Trình Duệ hỏi:

"Cậu học xong rồi sao?"

Tần Nguyệt gật đầu đáp ừ một tiếng lại nghe anh hỏi:

"Vậy sau này mỗi ngày cậu đều đến để Dịch Bắc anh ấy bổ túc cho hay sao?"

"Ừm, Phó Dịch Bắc giảng bài cũng khá hay!"

Vì cách anh giải đề thường ngắn gọn và xúc tích nên ban đầu cô không hiểu cho lắm mới bị anh kí đầu liên miên, nhưng một khi nghe hiểu Tần Nguyệt liền cực kỳ sùng bái anh.

Trình Duệ nghe thế thì liếm môi, ngập ngừng nói:

"Anh ấy học toán khá giỏi nhưng thường ngày cũng không rảnh bao nhiêu thời gian, nếu hôm nào anh ấy bận cậu cứ đến tìm mình cũng được."

Tần Nguyệt hơi ngẩn ra nhưng còn chưa kịp đợi cô suy tư cái lợi cái hại thì Phó Dịch Bắc từ trong phòng ngủ bước ra một tay choàng qua kẹp cổ cô lôi đi, quẳng lại một câu đầy lạnh lùng cho Trình Duệ.

"Học trò của ông đây, cậu đừng mơ tới cướp!"