Mặt Trăng Nhỏ Của Phó Dịch Bắc

Chương 43: Em không đi thì tôi vác em đi



Tần Nguyệt lủi thủi về phòng tắm rửa qua một lượt, lúc ngồi trước bàn học cô không khỏi suy nghĩ đến thất thần.

Nếu đã muốn tham dự bữa tiệc sinh nhật vào ngày kia thì cô nhất định phải có lễ phục, Tần Nguyệt cắn răng quyết đâm lao thì phải theo lao, cô ấn di động gọi cho Nguyễn Ân Vân.

Chuông reo vài hồi mới có người nghe máy, Tần Nguyệt còn thấp thoáng nghe được tiếng ồn ở đầu dây bên kia.

"Ân Vân, cậu có tiện nghe điện thoại không?"

Nguyễn Ân Vân vẫn còn mặc đồng phục ở trường đầu tóc cô nàng rối bời ở cổ còn có một vết móng tay cào, mặc cho mẹ Nguyễn ở bên ngoài mắng té tát vì cô dám đánh nhau với bạn học, Nguyễn Ân Vân đóng cửa phòng lại cười hì hì đáp:

"Tiện chứ, tiện chứ, cậu có gì muốn hỏi mình hả?"

Tần Nguyệt do dự giây lát mới ngại ngùng nói:

"À chuyện là hôm qua cậu rủ mình đi mua váy ấy! Mình hiện tại cũng muốn mua, nhưng không có đủ tiền, cậu có thể..."

Tần Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt xấu hổ hỏi:

"Có thể cho tớ mượn ít tiền không? Ít thôi à, tớ chỉ mua một cái váy rẻ thôi!"

Nguyễn Ân Vân nghe cô ấp úng một hồi còn tưởng chuyện gì to tát lắm, cô nàng xì một tiếng không thành vấn đề đáp:

"Chuyện này thì có gì đâu à! Ngày mai tớ dẫn cậu đi mua ha!"

Tần Nguyệt mừng rỡ gật gật lia lịa lại sực nhớ Nguyễn Ân Vân không nhìn thấy nên cô vội đáp:

"Được, cảm ơn cậu Ân Vân!"

Vấn đề khó nhằn đã được giải quyết Tần Nguyệt vui vẻ chui vào ổ chăn đánh một giấc ngủ ngon hòng quên đi muộn phiền.

Sáng hôm sau Tần Nguyệt vô cùng phấn khởi ôm ba lô đến trường.

"Chiều nay tôi có hẹn với Ân Vân, anh cứ về trước không cần chờ tôi đâu."

"Ồ!"

Sự vui vẻ lan tràn nơi đáy mắt cô không khỏi làm Phó Dịch Bắc nhìn nhiều thêm vài lần, anh đưa tay sờ mũi có chút chột dạ không nói thành lời.

Khi Tần Nguyệt vào lớp học cô còn tưởng các bạn vẫn còn bàn luận chỉ trỏ cô như hôm qua, nhưng lạ là hễ cô nhìn đến ai thì người đó đều vô tình hay cố ý mà tránh đi ánh mắt cô.

Tần Nguyệt mang theo nghi hoặc ngồi vào chỗ, vừa vặn Trình Duệ cùng Huỳnh Long Nam và Lưu Khiêm Thuận cũng bước vào.

"Ôi bạn học Tần à, cậu không biết hôm qua Ân Vân trực tiếp hoá thú cắn người vì cậu như thế nào đâu, cậu ấy còn đánh luôn cả tớ đấy!"

Lưu Khiêm Thuận tức không thể nói liền nhịn không được tố khổ với Tần Nguyệt, anh ta còn đưa ra cánh tay đầy vết cào của mình cho cô xem.

Tần Nguyệt ngây ngẩn cả người không dám tin nhìn cánh tay Lưu Khiêm Thuận, cô lắp bắp hỏi liên tiếp mấy câu liền.

"Cậu nói Ân Vân đánh nhau vì tớ sao? Cậu ấy đánh nhau với ai? Cậu ấy có bị thương không?"

Cô không hay biết và cũng không dám tin cô bạn luôn cười ngọt ngào như viên kẹo ấy lại đánh nhau vì mình!

Thấy cô hốt hoảng Huỳnh Long Nam khẽ huých Lưu Khiêm Thuận trừng anh ta một cái.

"Cậu nói quá lên rồi đấy! Chuyện nào có nghiêm trọng thế đâu."

Lưu Khiêm Thuận nhún vai không cho ý kiến.

"Tần Nguyệt, cậu đừng lo. Ân Vân không sao, chỉ là tính cậu ấy hơi nóng nảy hai lời không hợp đã cãi nhau rồi, không phải tại cậu đừng nghĩ nhiều."

Hôm qua Trình Duệ bị cô Lệ Kiều gọi lên phòng giáo viên nên không biết sự việc, lúc anh hay tin chạy về thì mọi chuyện đã tanh bành.

Tần Nguyệt hiểu ý an ủi trong lời nói của Trình Duệ nhưng cô vẫn không ngừng lo lắng mà nhìn về chỗ ngồi của Nguyễn Ân Vân.

Trình Duệ biết cô không an tâm, nhưng...

"Cậu đừng nhìn nữa, hôm nay Ân Vân cùng Lý Nhã Vi bị cô Lệ phạt cấm túc ở nhà một ngày để kiểm điểm rồi."

"Thế ư!"

Tần Nguyệt ủ rũ thu tầm mắt về ngồi co ro trên ghế, cô cũng chỉ đành chờ đến tan học mới được gặp Ân Vân.

Nhưng tiếc là cô trong ngóng cả ngày cuối cùng lại không thấy Nguyễn Ân Vân đâu, chỉ thấy Phó Dịch Bắc lững thững đút tay vào túi đi đến chỗ hẹn.

"Sao anh lại đến đây?"

Tần Nguyệt nhíu mày nghi hoặc hỏi, Phó Dịch Bắc không hé răng nửa lời anh lấy di động ra ấn ấn vài cái sau đó là giọng nói hối lỗi của Nguyễn Ân Vân vang lên.

"Tiểu Nguyệt, cưng à! Cậu đi cùng anh Phó đến trung tâm thương mại nhé, tớ bị mẹ cấm túc rồi thẻ cũng bị tịch thu luôn huhu!"

Tần Nguyệt trợn to mắt không dám tin vào tai mình, cô không suy nghĩ nhiều mà bật thốt hỏi:

"Cậu đánh nhau có bị thương ở đâu không?"

Nguyễn Ân Vân ở đầu dây bên kia đáp ngay:

"Dễ gì! Tớ không cào nát mặt Lý Nhã Vi là may cho cô ta rồi! Cậu đừng lo cho tớ, mau đi mua váy đẹp với anh Phó đi! Vậy thôi bye bye nha."

"Này!"

Tần Nguyệt còn muốn nói gì đó nhưng tiếc là trong di động đã vang lên tiếng tút tút, cô thở dài rầu rĩ chau mày.

Phó Dịch Bắc nhàn nhã cất di động sau đó rất tự nhiên nắm lấy tay cô bước đi, Tần Nguyệt hiện tại đã không còn mơ màng như hôm qua cô liền hỏi:

"Anh làm gì vậy?"

Phó Dịch Bắc thản nhiên đáp:

"Đưa em đi mua váy đẹp chứ làm gì."

Lúc này Tần Nguyệt mới phát giác ra một vấn đề, Ân Vân không đến vậy tiền đâu mà cô mua váy đây?

Nghĩ đến mà hoảng hồn, cô vội dừng bước chân vùng vẫy nói:

"Khoan khoan, tôi không đi nữa, không đi nữa!"

Phó Dịch Bắc hơi nhíu mày nhìn cô, có chút không vui hỏi:

"Làm sao lại không đi?"

Tần Nguyệt chớp mắt ấp úng nói:

"Tôi, tôi không có tiền."

Phó Dịch Bắc nghe xong ngược lại còn cười khẩy một tiếng, tay anh dùng lực kéo cô đi tiếp, giọng có đôi phần chua loét nói:

"Em còn biết mượn tiền bạn học, vậy tôi ở đây sao em không mượn! Ngu ngốc!"

"Tôi...!"

Tự dưng bị mắng ngu Tần Nguyệt có chút phản ứng không kịp thì đã bị anh ngắt lời.

"Tôi cái gì! Bây giờ mau đi mua váy, em không đi thì để tôi vác em đi!"

Tần Nguyệt á khẩu với cái người ngang ngược này, nhưng giờ không có Ân Vân cô cũng chỉ còn cách mượn tiền anh vậy!

Nhưng mà...

"Phó Dịch Bắc."

Tần Nguyệt khẽ gọi tên anh, Phó Dịch Bắc keo kiệt liếc mắt nhìn cô một cái.

"Làm sao?"

Tần Nguyệt mấp máy môi lây lây cái tay của mình đang bị anh nắm kia.

"Đi thì đi, nhưng anh thả tay tôi ra được không? Lôi lôi kéo kéo giữa đường không hay lắm."

Động tác của Phó Dịch Bắc ngừng hai giây, sau đó anh liền thả tay cô ra chê bai nói:

"Xời! Tưởng tôi thèm nắm tay em lắm chắc!"