Mặt Trăng Nhỏ Của Phó Dịch Bắc

Chương 6: Nhà họ phó



Lần nữa trở về căn nhà kia, Tần Nguyệt một mạch đi thẳng về phòng mặc kệ tiếng gọi của La Thận Khâm và hai ánh mắt oán hận đang nhìn mình trong phòng khách.

Cô tắm rửa rồi ăn cơm do thím Hà mang lên sau đó lại tiếp tục đứng bên cạnh cửa sổ ngẩn người.

Có lẽ sự ngây ngẩn chênh vênh này là việc duy nhất mà cô có thể làm ở hiện tại, từ lúc mất mẹ cuộc sống của cô dường như cũng mất đi hết những sắc màu tươi đẹp.

Tần Nguyệt ngửa đầu nhìn các vì sao sáng trên bầu trời, cô khẽ hít sâu một hơi. Có phải hay không một trong những vì sao ấy là mẹ cô? Bà ấy đang dùng ánh mắt dịu dàng mà nhìn cô?

"Mẹ, con sẽ cố gắng sống thật tốt. Nhưng có lẽ con sẽ nhớ mẹ nhiều một chút."

Cô mỉm cười giơ tay cuộn lại thành ống nhòm nhìn về vì sao sáng nhất trên cao, khe khẽ thở ra một hơi cô giơ tay muốn đóng cửa sổ lại vô tình nhìn thấy một ánh lửa nhỏ xíu dưới gốc cây không xa.

Tần Nguyệt nhíu nhíu mày nhìn về nơi đó thêm mấy lần lại không thấy ánh lửa kia đâu nữa, cô không suy nghĩ nhiều liền đóng cửa sổ lại tắt đèn đi ngủ.

Phó Dịch Bắc lần thứ hai trong đêm bị Tần Nguyệt bắt gặp hút thuốc lá thì tâm tình càng bực bội hơn.

Một chân anh nghiến chặt điếu thuốc cháy dở dưới đất, mắt lại hướng lên cửa sổ phòng kia nhìn thêm mấy lần.

Rừng cây nhỏ này ngoại trừ mấy ông cụ trong đại viện ban ngày nhàn rỗi đến câu cá thì hầu như rất ít người đến, nên Phó Dịch Bắc lén hút thuốc sẽ đi đến đây tự tại phì phà hút.

Nhưng hôm nay xem ra có người muốn chiếm địa bàn với anh rồi, thậm chí ở cái góc xó xỉnh này đối diện với căn phòng ở La gia chưa từng có ai ở cùng bị cô chiếm đóng.

"Chậc, đúng là chẳng để người ta yêu thích mà."

Phó Dịch Bắc xoay người trở về Phó gia, chắc giờ này đám người đáng ghét kia cũng ăn xong cơm rồi nhỉ?

Nhưng phụ sự mong đợi của anh rồi, hôm nay Phó Minh Chính về nhà sớm nên Trình Nhã tất bật chuẩn bị mâm cơm thịnh soạn cho ông.

Trên bàn cơm ba thế hệ Phó gia cùng quây quần bên nhau, bắt đầu từ ông nội Phó Chính Khâm đến ba anh là Phó Minh Chính và con trai của ông ta là Trình Duệ, cùng Trình Nhã vợ yêu của ông ta.

Một bàn cơm đầm ấm biết bao nếu thêm Phó Dịch Bắc anh vào thì hơi mất vui nhỉ? Cho nên anh thà ở rừng cây hút thuốc cũng không muốn ăn cơm cùng họ.

Vừa vào đến phòng khách Phó Dịch Bắc đã thấy bốn người kia đang ngồi trên sofa ăn hoa quả xem thời sự với nhau.

Hai tay anh đút túi mắt nhìn thẳng miệng huýt sáo đi lên tầng mà chẳng thèm để họ vào mắt.

"Dịch Bắc con ăn cơm chưa, dì có chừa phần cho con..."

"Tôi không ăn."

Còn chưa để Trình Nhã tươi cười nói hết câu thì Phó Dịch Bắc đã thẳng thừng ngắt lời bà ta, thoáng chốc khiến cho sắc mặt Trình Nhã cứng đờ ngượng ngùng ngồi trở lại chỗ.

"À, thế thì thôi vậy."

Phó Dịch Bắc lười nhìn bà ta, anh nhấc chân muốn lên tầng thì Phó Minh Chính ở phía sau đã giận dữ lên tiếng.

"Càng ngày càng hỗn xược, con ăn nói với người lớn giọng điệu có thể mềm mỏng hơn một chút không?"

Ông vừa lên tiếng Trình Duệ luôn im lặng ngồi bên cạnh khẽ ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng Phó Dịch Bắc, không ngoài dự liệu của anh Phó Dịch Bắc đã xoay người lại cười cợt nhìn Phó Minh Chính.

"Ồ vậy à!"

Cái nụ cười ngả ngớn ngàn năm không đổi, rất có tính kích thích chọc điên người ta. Trình Duệ biết đây là dấu hiệu tên này muốn làm loạn, anh khẽ cụp mắt một bộ dáng không liên quan đến mình.

Chỉ nghe Phó Dịch Bắc dùng giọng điệu rất thiếu đòn nói:

"Vậy xin lỗi nha, mai mốt tôi có không muốn ăn cũng sẽ ráng nuốt để tránh phụ lòng các người, là tôi sai tôi xin lỗi nhé. Hay là giờ để tôi vào bếp ăn nốt cơm thừa bên trong nhé!"

"Con!"

Phó Minh Chính tức đến trợn trắng mắt, ông còn muốn giáo huấn tên tiểu tử này vài câu cho ra trò thì ông nội Phó ngồi ở chủ toạ đã thả tờ báo trên tay xuống trầm giọng nói:

"Được rồi, thằng bé không muốn ăn anh còn ép nó được à. Giờ tôi bê bát canh khổ qua ra nhét vào mồm anh thì anh có vui vẻ ăn không?"

Lời nói đơn giản mà thấm thía, Phó Minh Chính ghét khổ qua nhất nghe ông nói thế thì liền ngậm miệng lại, Trình Nhã bên cạnh cũng bị lời của ông cụ làm cho xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.

Phó Chính Khâm ngước đôi mắt vẫn đục màu của thời gian nhàn nhạt nhìn Phó Dịch Bắc mặt mày cau có đứng trên bậc thang, nói:

"Con về tắm rửa sạch đi cái mùi trên người, lát nữa người làm bê canh gà lên con có nuốt không trôi cũng ráng mà ăn hết cho ông."

Phó Dịch Bắc chột dạ sờ sờ mũi, đáp:

"Vâng thưa ông."

Anh xoay người nhanh chóng trở về phòng, trong lòng lại không khỏi thầm thì một câu.

(Gừng càng già càng cay.)

Tuân lệnh thủ trưởng, Phó Dịch Bắc về phòng tắm rửa sạch sẽ đợi người làm bê canh lên còn kèm theo bát cơm to đùng chất đầy thức ăn bên trên, anh nhận lấy không chút ý kiến mà ăn sạch sẽ không chừa lại dù một hạt cơm.

Anh vừa ăn xong thì cửa phòng bị gõ hai tiếng, ông nội Phó chấp tay sau lưng đi vào lườm anh một cái rồi hừ lạnh.

"Với cái tính này của con vào quân ngũ thì chỉ có bị chỉnh cho thê thảm."

Phó Dịch Bắc khoanh hai chân ngồi trên đất bĩu môi kiêu ngạo đáp lời ông.

"Còn chưa biết trước được đâu! Ông cứ đợi đó, con sẽ dành vị trí đứng đầu trong tất cả các hạng mục kiểm tra, đến lúc đó ông đừng có mà loá mắt nhìn con!"

Anh dứt lời thì rước ngay một cái đạp của ông cụ.

"Ông đạp con!"

Phó Chính Khâm năm nay 65 tuổi nhưng thân thể vẫn rất mạnh khỏe, đạp Phó Dịch Bắc một cái còn chả có chút thở dốc nào, ông hừ lạnh chỉ tay về phía anh nói:

"Kiêu ngạo hống hách, tự cho mình là giỏi, đến lúc bị hiện thực tát cho một đòn như cái đạp này của ông, xem con có còn tự tin thế không?"

Phó Dịch Bắc cau mày không phục lòm còm bò dậy tránh ông một khoảng, đáp:

"Chỉ có ông mới đả kích cháu như thế!"

Phó Chính Khâm thở dài lắc đầu với đứa cháu này, ông nhìn về bức ảnh trên tủ đầu giường của anh nói:

"Tuy con không thích mẹ con Trình Nhã, nhưng đã 7 năm rồi con mãi như thế có mệt mỏi không?"

Phó Dịch Bắc mím chặt môi, một tia ngoan cố loé trong đáy mắt anh.

"Ông nội, ông cũng biết khuyên cháu đều vô dụng thôi, sao ông không đi khuyên Phó Minh Chính đừng có kiếm chuyện với con nữa ấy?"

Phó Chính Khâm liếc anh một cái sắc lẹm thành công khiến Phó Dịch Bắc ngậm miệng lại.

"Được rồi, nói cháu cứ như nước đỗ đầu vịt, mau đi ngủ đi."

"Ò, con biết rồi."

Phó Dịch Bắc đợi ông đi rồi mới leo lên giường nằm nhoài trên đấy, anh cầm lấy bức ảnh trên tủ đầu giường khẽ vuốt ve như muốn sờ đến người bên trong ảnh.

"Mẹ, con vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho bọn họ."