Mất Trí Nhớ - Ác Ý Nhập Mộng

Chương 37: Ngài đã quên cậu ta, chứng tỏ cậu ta không quan trọng với ngài



Nghe thấy lời cảnh cáo của Kiều Bất Quy, tài xế không dám hó hé gì nữa.

Tài xế chở Kiều Bất Quy về đến nhà rồi nhìn bóng lưng cậu vào trong, hoàn toàn không thể tưởng tượng vị thư ký mới bình tĩnh ít nói này, thế mà lại chính là Kiều Thượng Ngu lúc nào cũng tỏ ra nơm nớp lo sợ trước mặt sếp Thành của trước đây.

Càng không ngờ bây giờ Kiều Thượng Ngu lại trở thành thư ký của sếp Thành… Quả là vận mệnh trêu ngươi.

Tài xế thầm cảm khái trong lòng.

Tất nhiên sau khi bị đối phương cảnh cáo, anh ta thật sự không dám hé nửa lời về thân phận chân chính của vị thư ký mới này với Thành Quyết.

Nếu không phải đối phương lên tiếng cảnh cáo anh ta, thì anh ta suýt quên mất lệnh cấm mà bà Hác đã ban bố với mọi người.

Anh ta cũng không dám chắc sau khi sếp Thành biết được thân phận thật sự của vị thư ký mới này, liệu có thể vì vậy mà giữ lại việc của anh ta không.

Hơn nữa anh ta càng không dám chắc, sếp Thành có tin những gì anh ta nói là thật không.

Ít nhất anh ta tạm thời có thể xác định, một khi mà nói ra, bà Hác chắc chắn sẽ không tha cho anh ta.

Đồng thời anh ta cũng xác định, mặc dù không biết nguyên nhân tại sao, nhưng với tính tình bây giờ của cậu Kiều, nếu anh ta nói với Thành Quyết cậu là bạn trai cũ của hắn… Cậu Kiều chắc chắn sẽ thẳng thừng phủ nhận.

Hơn nữa điều quan trọng nhất là, sau khi anh ta công khai toàn bộ sự thật, cuộc sống ở thành phố S về sau đừng hòng được yên ổn.

Tài xế lái xe rời đi, Kiều Bất Quy cầm hợp đồng mà Thành Quyết đã đưa trở về nhà.

Nếu nói là nhà, không bằng nói đó chỉ là một chỗ để ở.

Bởi vì ngoài tác dụng che mưa che gió ra, còn lại không có bất kỳ chức năng nào khác.

Về đến nhà, Kiều Bất Quy thả cặp táp trong tay xuống, sau đó vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Khuôn mặt của Bùi Giác hiện rõ lên trong đầu cậu.

Thật xinh đẹp.

Thật… Xứng đôi với Thành Quyết.

Sau khi tận mắt nhìn dung nhan của Bùi Giác ngoài đời, cậu rốt cuộc đã hiểu ra tại sao những người xung quanh Thành Quyết đều nói hai người bọn cậu không xứng đôi.

Đúng là không xứng đôi thật.

Bọn họ nói không sai.

Cậu không tự biết thân biết phận, tự cho bản thân thật lòng thật dạ theo đuổi Thành Quyết, cùng Thành Quyết ở bên nhau, là hoàn toàn có thể lấp đầy sự chênh lệch từ thân phận đến gia thế của hai người.

Nhưng thực tế, nếu muốn ở bên cạnh một Alpha trội như Thành Quyết, nói thẳng ra là vĩnh viễn không thể.

Đó là còn chưa tính đến thân phận, đia vị, gia cảnh, trình độ ưu tú và tu dưỡng.

Còn thật lòng thật dạ gì đó, thật sự quá rẻ mạt quá buồn cười.

Ai cũng có thể có.

Cho nên không hề đáng một xu.

Mặc dù cậu là Beta, không ngửi được mùi pheromone, nhưng nhìn vẻ ngoài xinh đẹp lung linh của Bùi Giác thì hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, pheromone của Bùi Giác hấp dẫn đến nhường nào.

Đây là điều mà Beta vĩnh viễn không thể sánh bằng Alpha và Omega.

Chỉ tiếc, khi cậu nhận ra điều này thì đã quá muộn.

Kiều Bất Quy vô cảm đứng trước lavabo cúi đầu rửa mặt, sau đó vào phòng bếp tùy tiện nấu cho mình một bữa cơm đơn giản, ăn xong cậu vào phòng ngủ thay quần áo, rồi ngã lưng lên chiếc nệm mỏng được trải trên sàn.

Trong phòng ngủ đã không còn giường từ lâu, cho nên thật ra cậu ngủ ở đâu cũng như nhau.

Kiều Bất Quy nằm trên sàn nhà, từ từ nhắm mắt lại.

Hôm nay cậu không biết mình đã nói láo bao nhiêu lần.

Nói láo quá nhiều… Dẫn đến cậu thậm chí không phân rõ đâu là thật đâu là giả.

Cậu thật sự đã từng ở bên cạnh Thành Quyết sao?

Cậu không khỏi bắt đầu hoài nghi.

Nói không chừng, những kí ức trước kia thật ra tất cả chỉ là một giấc mơ hoang đường của cậu, vốn không hề tồn tại.

Đêm khuya.

Thành Quyết nằm trong phòng ngủ của mình, nhưng mãi mà không thể ngủ được.

Nằm trằn trọc một hồi lâu vẫn không thể ngủ, Thành Quyết đành phải mở mắt ra.

Hắn bật đèn đầu giường, uể oải chống tay ngồi dậy.

Ngồi trên chiếc giường lớn màu xám tro, Thành Quyết duỗi tay cầm lấy điện thoại cũ đặt ở đầu giường.

Hắn quen tay nhập mật mã giải khóa.

Sau khi giải khóa, hắn lại lướt xem nội dung bên trong điện thoại.

Chiếc điện thoại cũ bị hắn lướt xem một lần lại một lần, phàm là nội dung có thể xem thì đã bị hắn mở ra không biết bao nhiêu lần. 

Nhưng những gì mà hắn có thể tìm và xem vẫn chỉ vỏn vẹn có nhiêu đó.

Và cả chủ nhân của bóng lưng trong bức ảnh duy nhất kia là ai, thủy chung vẫn chìm ngập trong sương mù dày đặc.

Buổi sáng bảy giờ rưỡi, Kiều Bất Quy thức dậy đúng giờ.

Cậu dậy sớm đánh răng rửa mặt, sau đó thay quần áo rồi mang giày vào, xách theo cặp táp và tài liệu mở cửa ra khỏi nhà.

Xuống lầu đi ra tới cổng khu chung cư, tài xế đậu xe chờ bên ngoài đã lâu.

Tình cảnh này hình như từng xảy ra trước kia.

Giống như quay ngược về quá khứ vậy.

Kiều Bất Quy im lặng nhìn xe đen sang trọng trước mặt, bước tới mở cửa xe ngồi vào.

Không.

Vẫn là có chút khác so với trước kia.

Ít ra Thành Quyết không có ở trong xe.

Sau khi ngồi vào xe, tài xế khởi động xe từ từ lăn bánh chạy tới chỗ biệt thự.

Bên trong xe, tài xế thông qua gương chiếu hậu trên đầu lén nhìn Kiều Bất Quy ngồi ở hàng ghế phía sau.

Người ngồi sau phát hiện bị nhìn lén liền lạnh nhạt liếc lại, tài xế thầm giật mình trong lòng, nhanh chóng dời mắt về, không dám nhìn Kiều Bất Quy nữa.

Tài xế chở Kiều Bất Quy tới biệt thự.

Kiều Bất Quy xách cặp táp đi tới cửa chính của biệt thự, vừa mới giơ tay chuẩn bị gõ cửa thì cửa đã tự động mở ra.

Phía sau cửa hiện ra dáng vẻ hơi mất tinh thần của Thành Quyết.

Hắn mặc một bộ đồ bình thường đi ra khỏi cửa, quay mặt nhìn sang Kiều Bất Quy.

“Cậu chỉ có hai bộ quần áo thôi hả?” Thành Quyết thuận miệng hỏi.

Hắn đã gặp Beta này tổng cộng ba lần, thêm hôm nay nữa là bốn lần.

Trong bốn lần gặp mặt, hắn thấy người này chỉ mặc có hai bộ quần áo.

“Ừ.” Kiều Bất Quy liệt mặt đáp.

Thấy Kiều Bất Quy lạnh nhạt đáp lại, Thành Quyết không khỏi cảm thấy hơi hiếu kỳ.

“Rốt cuộc cậu thiếu bao nhiêu tiền? Nợ lãi suất cao?”

“Ừ.”

“Nợ bao nhiêu?” Thành Quyết lại thuận miệng hỏi.

Nghe Thành Quyết hỏi như vậy, con ngươi của Kiều Bất Quy khẽ chuyển động, chậm rãi nhìn thẳng vào vị cấp trên trước mặt.

“Ngài hỏi quá nhiều.”

“…” Alpha lập tức tắt tiếng.

Chỉ một thoáng, hai chữ ‘nói nhiều’ tràn này giễu cợt bay lượn đầy đầu Thành Quyết.

Thành Quyết lập tức ngậm miệng không nói nữa.

Hắn lạnh lùng đi nhanh sượt qua Kiều Bất Quy lên xe ngồi trước.

Kiều Bất Quy bình tĩnh đi theo sau, lặng lẽ ngồi vào trong xe.

Sau khi lên xe, Thành Quyết lên tiếng: “Đến bệnh viện.”

Tài xế đáp vâng một tiếng.

Kiều Bất Quy híp mắt.

Bên trong xe, Thành Quyết nói ra ba chữ kia xong thì không nói thêm gì nữa.

Kiều Bất Quy ngồi chung trên xe, không khỏi có dự cảm xấu.

Chiếc xe đen sang trọng chạy thẳng vào tầng hầm của bệnh viện thuộc gia sản của nhà họ Thành rồi dừng lại.

Thành Quyết đẩy cửa xuống xe, bước nhanh tới chỗ thang máy.

Kiều Bất Quy không nói gì, xách cặp táp đi theo sau.

Cậu im lặng đi theo Thành Quyết đến tầng vip của bệnh viện.

Dung mạo của Thành Quyết rất xuất chúng, khi hắn vừa xuất hiện ở đây đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh.

Thấy Thành Quyết đến đây, các bác sĩ và y tá xung quanh tức khắc hốt hoảng cả lên, lật đật chạy tới nghênh đón.

Thành Quyết trực tiếp phất tay bảo bọn họ lui ra.

Hắn không thích lãng phí thời gian.

Thành Quyết đứng tại chỗ, nhíu mày nói thẳng vào vấn đề.

Hắn lạnh lùng nói: “Đi gọi những bác sĩ trước kia chẩn đoán tôi bị mất trí nhớ đến đây.”

Y tá bên cạnh khẽ sửng sốt, lập tức đáp vâng một tiếng rồi nhanh chóng chạy đi gọi người.

Sau khi y tá đi khỏi, Thành Quyết ung dung tìm một chỗ ngồi gần đó ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, hắn nhấc tay xoa huyệt thái dương đau nhức, nói: “Tôi bị mất đi kí ức của năm năm trước.”

Thành Quyết cũng không phải người thích thổ lộ tâm sự với người khác.

Nhưng có lẽ vì thư ký mới này của hắn ít nói, thậm chí còn kiệm lời hơn cả hắn, và còn được hắn nghĩ là người duy nhất trong tất cả những người xung quanh sẽ không bao giờ nói dối hắn, cho nên đây là lần đầu hắn phá lệ nói ra tâm sự trong lòng. 

Kiều Bất Quy im lặng đứng bên cạnh Thành Quyết.

“Vậy à.” Cậu bâng quơ nói.

Hoàn toàn là dáng vẻ… Không liên quan gì đến mình.

“Tôi quên mất một người.” Thành Quyết lại nói.

Kiều Bất Quy im lặng chốc lát, sau đó lên tiếng hỏi: “Vậy ngài tới bệnh viện là…?”

“Tìm về trí nhớ của năm năm trước.”

Môi của Kiều Bất Quy khẽ mấp máy.

Trong mắt cậu có một chút gợn sóng, nhưng đó tuyệt đối không phải là vui vẻ.

“Sếp Thành, nếu ngài đã quên mất cậu ta, như vậy là chứng minh cậu ta đối với ngài, không hề quan trọng.”

Nghe từ miệng của vị thư ký thốt ra những lời đó, mặc dù không phải là không có đạo lý, nhưng không hiểu sao Thành Quyết lại cảm thấy tức giận.

Lúc này hắn lên tiếng phản bác.

“Tại sao lại không quan trọng, bởi vì chính tôi cảm thấy nó rất quan trọng được chưa. Sau khi đầu tôi bị chấn động mạnh, lập tức sản sinh ra cơ chế bảo vệ não bộ, có lẽ vì để bảo vệ đoạn kí ức đó nên tôi mới không cẩn thận quên mất người đó?”

Đối mặt với vị cấp trên vô cớ nổi giận, Kiều Bất Quy không hề có chút cảm xúc nào.

“Nói vậy không đủ thuyết phục.”

Thành Quyết hơi khựng lại.

“Nếu người đó quan trọng với ngài như vậy, ngài hẳn sớm đã nhớ ra cậu ta.”

“Nhưng nếu quan trọng thật, vậy sao ngài lại kết hôn với người khác.”

“Sếp Thành.” Kiều Bất Quy thờ ơ nói: “Mà xem như ngài đã nhớ ra đối phương thì sao? Ngài đã kết hôn. Những gì ngài làm bây giờ chỉ là đang lãng phí thời gian.”

Từng lời từng câu của thư ký khiến Thành Quyết không phản bác nổi.

Lòng tin của hắn không khỏi theo đó mà dao động.

Nhưng dao động chưa được bao lâu, hắn lại lần nữa kiên định lại quyết tâm.

“Có lẽ đúng là lãng phí thời gian.” Thành Quyết lạnh lùng nói: “Có lẽ người đó đúng là không quan trọng với tôi.” =))))))))

“Nhưng tôi không thích cảm giác bị tất cả mọi người xung quanh lừa dối xoay vòng vòng.”

“Bọn họ càng giấu giếm thân phận của người kia, tôi càng muốn đào ra chân tướng.”

“…” Kiều Bất Quy không nói gì.

Sau khi nói xong, các bác sĩ chẩn đoán Thành Quyết mất trí nhớ trước kia vừa đúng lúc chạy đến.

Bọn họ bước nhanh tới trước mặt Thành Quyết.

Bác sĩ trưởng khoa dẫn đầu đi tới lập tức lên tiếng hỏi: “Xin hỏi ngài Thành bất ngờ đến bệnh viện là…”

Thành Quyết thong thả đứng lên.

Hắn lạnh lùng nói: “Lúc trước các vị nói sẽ lập ra một nhóm hội chẩn để thảo luận tìm cách khôi phục trí nhớ cho tôi… Bây giờ tôi có hứng thú.”

Bác sĩ trưởng khoa nghe vậy, bèn sửng sốt.

Bọn họ ngẩn người nhưng nhanh chóng phản ứng lại.

“Mời ngài Thành đi lối này, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn.”

Thành Quyết liếc Kiều Bất Quy, kêu cậu đứng chờ bên ngoài, sau đó đi theo bác sĩ vào phòng hội đàm cách đó không xa.

Sau khi Thành Quyết rời khỏi, Kiều Bất Quy đứng tại chỗ, vô thức thò tay vào túi quần lấy gói thuốc lá ra.

Vừa định làm một điếu thì sực nhớ chỗ này là bệnh viện, vì vậy đành phải cố gắng nhịn xuống.

Bên kia.

Trong phòng hội đàm.

Sau khi tiến vào phòng hội đàm, một bác sĩ không khỏi tò mò hỏi: “Tôi nhớ lúc trước ngài Thành không muốn phục hồi trí nhớ, hơn nữa còn tỏ vẻ rất quyết tâm… Nhưng tại sao hai tháng sau lại thay đổi ý định?”

Giọng nói của Thành Quyết vừa lạnh lẽo vừa âm u.

Không có chút độ ấm nào.

“Bởi vì tất cả mọi người xung quanh tôi đều đang nói láo.”

===Hết chương 37===

Cá: Cắm flag cho cố vô, sau này nhổ thấy mợ =))))))