Mất Trí Nhớ - Ác Ý Nhập Mộng

Chương 64: Từ biệt quá khứ



Sau khi xin thôi việc ở Thịnh Danh, Kiều Bất Quy trở về nhà.

Kiều Bất Quy về căn phòng rộng 400 mét vuông được Thành Quyết cho trước đó.

Bởi vì cậu chuẩn bị bán căn phòng này đi. Đam Mỹ Sắc

Sau khi về nhà, cậu nghỉ ngơi một ngày.

Nói là nghỉ ngơi, nhưng trong căn phòng trống rỗng này vốn không có lấy một cái giường hay cái ghế, chứ đừng nói gì đến phương tiện giải trí.

Cho nên nói cụ thể, cậu là ngồi dưới sàn rồi tựa lưng vào tường, cứ thế mở to mắt ngẩn người.

Kiều Bất Quy nghỉ ngơi một ngày, trong phòng cũng tràn ngập khói thuốc cả một ngày.

Một ngày trôi qua, trong gạt tàn chất đầy tàn thuốc, trong phòng nồng nặc mùi nicotin.

Cậu ngửi mùi nicotin phiêu tán trong không khí, im lặng đứng dậy đi tới mở cửa sổ để mùi thuốc lá tản đi bớt, sau đó đi tắm, thay quần áo rồi đến nghĩa trang.

Nghĩa trang vẫn yên tĩnh và trang nghiêm.

Bầu trời phía trên cũng âm u giống như để hợp với hoàn cảnh.

Cậu đứng trước mộ của mẹ Kiều, im lặng không nói gì.

Trên bia mộ có dán di ảnh của mẹ Kiều, trong hình, mẹ Kiều vẫn nở nụ cười ấm áp dịu dàng.

Kiều Bất Quy đứng đó với vẻ mặt chết lặng, ánh mắt ngẩn ngơ và cô đơn.

Cậu không biết nên nói gì.

Trong lòng cậu đã khô cạn từ lâu, chỉ còn lại một vùng hoang vu.

Kiều Bất Quy lẳng lặng đứng trước mộ mẹ Kiều, giống như một pho tượng.

Mãi đến khi bầu trời được nắng chiều nhuộm đỏ, tuyến xe buýt cuối cùng sắp đến trạm dừng, cậu mới khẽ cử động.

Kiều Bất Quy ngẩng đầu lên.

“Con đi đây.” Cậu nói.

Kiều Bất Quy khàn giọng nói ra ba chữ, rồi xoay người rời đi.

Cậu lên xe buýt quay trở về thành phố, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.

Bởi vì những gì dùng được đều đã bán hết, nên đồ dùng trong nhà cũng không nhiều.

Chỗ còn dư là đều là những thứ bán không đáng tiền.

Sau khi thu dọn các thứ xong, cậu phát hiện những thứ này còn không chất đầy một cái valy loại trung bình.

Cậu nhìn đống đồ nghèo nàn trước mắt, nhếch mép cười một tiếng giễu cợt.

Cuộc đời này của cậu quá thất bại.

Thu dọn đồ đạc của mình xong, ngày hôm sau, Kiều Bất Quy xách giỏ quà mua từ trong cửa hàng đi ra rồi tới nhà của sếp cũ.

Trước sự đến thăm bất ngờ Kiều Bất Quy, sếp cũ vô cùng bất ngờ.

Mặc dù bất ngờ nhưng anh ta vẫn nhiệt tình mở cửa, vui vẻ mời Kiều Bất Quy vào nhà.

“Tiểu Kiều? Sao đến thăm tôi bất ngờ thế?”

“Bởi vì tôi sắp đi.”

Kiều Bất Quy đặt giỏ quà trong tay xuống, vừa cởi giày vừa bình tĩnh nói.

Sếp cũ nghe vậy không khỏi sửng sốt.

Đi?

“Đi? Đi đâu?” Sếp cũ theo phản xạ hỏi.

“Đến thành phố khác.” Kiều Bất Quy nói.

“Đến thành phố khác…?” Sếp cũ càng nghi ngờ hơn: “Cậu đang làm ở Thịnh Danh mà?”

“Tôi thôi việc rồi.”

Sếp cũ nghe vậy hoàn toàn ngoài dự đoán, lập tức im lặng không nói gì.

Bởi vì anh ta không thể nào ngờ rằng, Kiều Bất Quy thế mà lại thôi việc ở tập đoàn Thịnh Danh luôn được người người chen nhau xin vào.

“Thôi việc? Tại sao?” Sếp cũ không hiểu.

“Lý do cá nhân.”

Sếp cũ nghe vậy đành im lặng, ngầm hiểu không hỏi thêm nữa.

Kiều Bất Quy mang dép đi trong nhà bước vào phòng khách.

Trong nhà sếp cũ được sơn màu vàng nhạt, đồ dùng trong nhà cũng thiên về màu nóng, trông cực kỳ ấm cúng.

Tràn ngập không khí gia đình.

Điều này khiến cậu vô cùng hâm mộ, muốn hướng đến.

Vợ của sếp cũ cũng ở nhà, cô cũng giống như mẹ Kiều vậy, vô cùng dịu dàng và thân thiện.

Thấy nhân viên cũ của chồng mình tới thăm nhà, Omega nở nụ cười dịu dàng, lập tức đi tới lấy cốc thủy tinh rót nước ấm cho Kiều Bất Quy. 

“Nào, tới uống miếng nước.”

Cậu nhìn cốc nước trước mặt, vội vã đưa hai tay nhận lấy.

“Cảm ơn chị.”

“Cứ tự nhiên.” Omega vén lọn tóc dài màu đen ra sau tai, cười khẽ một tiếng rồi nói: “Cậu là Tiểu Kiều mà chồng tôi thường hay nhắc tới?”

Kiều Bất Quy nghe vậy không khỏi sửng sốt.

Omega nhìn vẻ mặt ngơ ngác không hiểu của Kiều Bất Quy, lại không nhịn được cười khẽ một tiếng.

“Cậu biết không, chồng tôi thường xuyên nhắc đến cậu, nói những Alpha trong công ty làm việc không giỏi bằng cậu, còn kiêu ngạo tự cho mình tài cao, khiến ổng cực kỳ ghét.”

“Đặc biệt là sau khi cậu thôi việc, số lần ổng nhắc đến cậu nhiều không đếm xuể.”

“Nói gì mà nhân viên mới vào làm, năng lực làm việc như trên trời dưới đất với cậu.”

Mặc dù những điều này là thật, nhưng khi bị nói trước mặt chính chủ thì làm cho sếp cũ không khỏi có chút xấu hổ.

“E hèm.” Sếp cũ bối rối cười một tiếng: “Sao em nhắc đến chuyện này chi vậy?”

Omega cười khẽ, trêu chọc: “Anh còn biết ngượng cơ à?”

Kiều Bất Quy ngồi một bên, nhìn hình ảnh trước mặt với ánh mắt vô cùng hâm mộ.

Sếp cũ nói không lại vợ mình, vì vậy đành phải miễn cưỡng lảng sang chuyện khác.

Alpha ôn hòa đột nhiên hỏi: “Vậy tiếp theo cậu tính thế nào? Đến thành phố khác để phát triển?”

Kiều Bất Quy đáp: “Vâng.”

“Thành phố nào thế?” Sếp cũ lên tiếng hỏi: “Tôi sẽ hỏi trước chỗ đó tôi có quen biết người nào không, đặng tìm cho cậu một công ty tốt.”

Cậu lại sửng sốt, sau đó nói lời cảm ơn chân thành từ tận đáy lòng: “Cảm ơn sếp nhiều lắm… Tôi vẫn chưa tính tới chuyện này.”

Lúc này, vợ Omega của sếp cũ đột nhiên nói chen vào: “Còn chưa có quyết định phải không?”

“Dạ vâng.” Kiều Bất Quy lễ phép đáp.

“Ừm… Để tôi suy nghĩ…” Omega chống cằm, nghiêm túc suy nghĩ một hồi: “Đến thành phố B thấy sao? Nơi đó không khí trong lành, phong cảnh đẹp, thích hợp để định cư lâu, càng thích hợp để dưỡng lão nữa.”

Sếp cũ nghe vậy, lập tức không đồng ý nói: “Thành phố B? Nơi đó phát triển không tốt, anh cảm thấy thành phố B không phải là lựa chọn hay.”

Cô vợ phất tay, cười duyên nói: “Thiệt là, em chỉ đưa ra ý kiến nho nhỏ thôi mà, còn phải xem Tiểu Kiều lựa chọn thế nào.”

“Cảm ơn chị, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ.” Cậu nghiêm túc trả lời.

Sau đó cậu bưng ly nước lên uống một miếng, rồi nhẹ nhàng đặt ly qua một bên.

“Tôi phải đi rồi.” Cậu cúi chào với vợ chồng sếp cũ: “Không quấy rầy hai người nữa.”

Hai vợ chồng ngẩn ra, lập tức lên tiếng ngăn lại.

“Ngồi chơi thêm chút nữa đi, mới tới chơi mà.” Sếp cũ nhíu mày nói.

“Đúng đó Tiểu Kiều, ở lại ăn bữa cơm rồi về.” Vợ của sếp cũ cũng khuyên nhủ.

Đã lâu rồi cậu chưa cảm nhận được sự ấm áp này.

Trong mắt cậu không khỏi dâng lên chút nóng ấm.

“Cảm ơn hai người nhiều, nhưng lát nữa tôi còn có việc, nên không thể ở chơi lâu được.”

Omega còn muốn khuyên thì sếp cũ đã ngăn cô lại.

Alpha thở dài một tiếng, tỏ vẻ không biết phải làm sao.

“Được rồi, nhớ tới nhà tôi chơi nhiều thêm, gia đình tôi lúc nào cũng  chào đón cậu.” Sếp cũ tận tình khuyên bảo: “Nếu có việc cần giải quyết, vậy đừng chậm trễ nữa.”

“Cảm ơn sếp nhiều.” Beta lại cúi chào.

“Cái cậu này, cúi chào cung kính thế làm gì, bọn tôi cũng không phải là nguyên thủ quốc gia.” Omega vội vàng đi tới, đỡ Kiều Bất Quy đứng thẳng lại.

Kiều Bất Quy lại cảm kích chào tạm biệt với hai vợ chồng họ, rồi xoay người rời đi.

Sau khi rời khỏi nhà sếp cũ, Kiều Bất Quy đứng dưới lầu, ngẩng đầu nhìn về phía nhà của sếp cũ.

Cậu im lặng nhìn chăm chú hồi lâu, rồi lặng lẽ dời mắt về.

Cậu cảm thấy rất cảm kích, bọn họ đều là người tốt.

Sau đó trên đường đi, cậu lại ghé vào một cửa hàng sang trọng mua một giỏ quà, đến thăm nhà dì Từ.

Trước sự thăm nhà bất ngờ của Kiều Bất Quy, dì Từ cũng ngạc nhiên y chang sếp cũ của cậu.

Có điều, dì Từ vẫn nhiệt tình mời cậu vào nhà.

Dì Từ lấy dép trong nhà đưa cho cậu.

“Tiểu Kiều, sao con tới đây? Nào nào nào, mau vào nhà.”

Kiều Bất Quy đặt giỏ quà trong tay xuống, cúi người thay giày.

Dì Từ liếc thấy, lập tức nhíu mày tỏ vẻ không thích.

“Tới chơi là được rồi, mua quà cáp làm gì cho tốn kém?”

Dì Từ vừa nói vừa cầm giỏ quà lên nhìn.

Khi nhìn thấy trên giỏ quà có dán logo nhãn hiệu, dì Từ lập tức trợn to mắt.

“Nhãn hàng RT? Đắt tiền lắm đó! Con mau cầm về đi!”

“Con có tiền.”

“Con lấy tiền đâu ra?” Dì Từ mở to mắt gặng hỏi, tỏ ra vẻ nếu Kiều Bất Quy không nói thật thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

“Con làm việc cho Thịnh Danh.”

“Thịnh, Thịnh Danh?!” Dì Từ ngạc nhiên há hốc miệng.

“Dạ.”

“Trời ơi…” Dì Từ bụm miệng, không kiềm được mà thán phục.

Lúc này, chú Từ vừa nấu ăn xong, đang lật đật bê nồi cơm đi ra từ phòng bếp.

“Vợ ơi, ăn cơm thôi—”

Chú Từ là một Alpha, kết hôn với dì Từ đã được nhiều năm, hai người có một cậu con trai Alpha mới tròn mười hai tuổi.

Vợ chồng hai người họ vẫn nồng nàn như hồi mới cưới.

Với chuyện dì Từ lấy tiền để chữa bệnh cho mẹ Kiều, chú Từ không hề phản đối, trái lại còn rất ủng hộ.

Bởi vì Kiều Vận là bạn thân nhiều năm của vợ mình, bạn thân bị bệnh, không lấy tiền ra hỗ trợ thì quá vô tình vô nghĩa.

Hai người họ đều là người hiền lành.

Kiều Bất Quy thấy chú Từ đi ra, lập tức lễ phép chào hỏi: “Chào chú Từ, con tới chơi.”

Chú Từ thấy Kiều Bất Quy thì hơi ngạc nhiên, sau đó trong mắt toát ra ý cười.

“Ủa? Tiểu Kiều, sao con tới chơi bất ngờ thế?” Chú Từ hỏi: “Mau vào mau vào, đúng lúc cơm canh vừa dọn lên, ngồi vào ăn chung với cả nhà chú.” 

Chú Từ nói xong, quay đầu hô lớn về phía cửa phòng của đứa con trai.

“Từ Xuyên Xuyên, mau ra đây! Anh Kiều của con tới chơi! Mau ra chào anh một tiếng đi!”

Bên trong phòng vang lên tiếng dạ uể oải của một thiếu niên, sau đó mở cửa đi ra.

Thiếu niên đi tới trước mặt Kiều Bất Quy, buồn bực nói: “Anh Kiều…”

Dì Từ nghe giọng nói bất mãn của con trai mình, lập tức trợn mắt, giơ tay vỗ một cái bép vào gáy thằng bé.

“Chào anh cho đàng hoàng!” Dì Từ vừa nói vừa rút ra một hộp quà được gói ghém đẹp mắt trong giỏ quà: “Con xem anh Kiều mua cho con cái gì này?”

Thiếu niên nhìn hộp đồ chơi trước mặt, tức khắc đần mặt ra.

Mất một lúc thiếu niên mới tỉnh hồn lại.

Vương Xuyên Xuyên lập tức nở nụ cười tươi rói với Kiều Bất Quy: “Anh Kiều thật tốt! Hì hì!”

Theo động tác của dì Từ, chú Từ đang dùng vá xới cơm lúc này mới chú ý đến giỏ quà đắt tiền trong tay vợ mình

“Đây là của Tiểu Kiều mua?” Chú Từ nhíu mày hỏi.

“Đúng vậy.” Dì Từ nói.

“Tới chơi là được rồi, quà cáp làm gì? Quá lãng phí tiền.” Chú Từ phản ứng giống hệt vợ mình, không vui nói: “Mau đem về đi con.”

“Anh không biết hả, Tiểu Kiều nhà ta đi làm ở Thịnh Danh đó!” Dì Từ khoe khoang.

“Thịnh Danh…??!” Chú Từ nghe vậy há to miệng, khó tin nổi.

“Đúng đó!” Dì Từ mỉm cười gật đầu: “Tiểu Kiều hồi đi học đã học rất giỏi, thành tích ưu tú, em biết chắc thằng bé mai sau sẽ có tiền đồ!”

Chú Từ kinh ngạc há hốc miệng hồi lâu, sau đó liếc sang thằng con đứng bên cạnh.

“Có nghe chưa? Từ Xuyên Xuyên, noi gương anh Kiều học tập cho giỏi vào! Anh Kiều con hồi còn học trung học đều đứng đầu toàn khối đấy!”

“Anh Kiều là Beta mà lại giỏi như vậy, con nhìn lại con đi, là Alpha đó, thật mất mặt!”

Từ Xuyên Xuyên mới nãy còn rất vui vẻ vì món quà, bây giờ cúi đầu ủ rũ không thôi.

Đứng chỗ để giày trò chuyện một hồi, dì Từ sực nhớ chồng mình đã nấu cơm xong, vì vậy vội vàng nói.

“Đừng đứng đây nói chuyện nữa, Tiểu Kiều, mau vào ăn cơm đi con.”

Kiều Bất Quy lắc đầu từ chối.

“Lát… Lát nữa con còn có việc, không ăn cơm với cả nhà được.”

“Ăn hai chén thôi, không mất nhiều thời gian đâu.” Dì Từ lại lên tiếng khuyên nhủ.

“Cảm ơn dì.” Cậu cười một tiếng, sau đó nói nhỏ: “Lần này con đến, là để chào tạm biệt với nhà mình.”

“…Tạm biệt?” Hai vợ chồng đồng loạt sửng sốt.

“Vâng.” Cậu nói: “Con chuẩn bị rời khỏi thành phố S.”

“Con đi đâu?” Dì Từ lập tức gặng hỏi, sau đó tỏ vẻ không đồng ý nói: “Ở thành phố S sống cũng rất tốt mà, còn muốn đi đâu nữa? Tới chỗ khác con lại sống không quen, ở đây còn có dì và chú có thể chăm sóc con, huống chi mẹ con đã…”

Nói đến đây, giọng nói đau lòng của dì Từ bỗng ngừng lại.

“Con chuẩn bị sang thành phố khác làm việc và sinh sống.”

“Không được!” Dì Từ phản đối quyết liệt: “Dì đã đáp ứng với mẹ con là phải chăm sóc con tới nơi tới chốn!”

Chú Từ đứng bên cạnh khẽ than thở.

“Vợ à, Tiểu Kiều đã lớn rồi, thằng bé có suy nghĩ và chủ kiến của mình, có thể tự chăm sóc bản thân, em để thằng bé đi đi.”

“Nhưng mà…” Dì Từ do dự.

“Nếu trong sinh hoạt có gặp khó khăn gì, nhớ nhất định phải gọi cho chú và dì biết.”

“…Vâng.” Kiều Bất Quy chân thành cảm ơn: “Cảm ơn chú nhiều lắm.”

“Cái thằng này, có gì đâu mà cảm ơn.” Chú Từ cười hiền từ.

Dì Từ mím môi không nói gì, qua một lúc mới bất đắc dĩ chấp nhận chuyện này.

Dì Từ buồn bực hỏi: “Khi nào đi?”

“…Khoảng mấy ngày sau.”

“Nhanh thế?”

“Vâng.”

Dì Từ thấy Kiều Bất Quy đã quyết định xong, hơi hé miệng nhưng không nói gì.

Có điều.

Qua một hồi lâu, dì Từ đột nhiên nhớ tới gì đó.

“À phải, nhà dì có một ít thức ăn, con lấy mang về—”

Nói xong định chuẩn bị vào phòng bếp lấy đồ ăn.

Kiều Bất Quy vội vàng lên tiếng cản lại.

“Cảm ơn dì Từ, nhưng con phải đi ngay.”

“Đi gấp thế làm gì? Mang theo một ít rồi đi—”

“Con đi đây.”

Cậu mỉm cười với vợ chồng dì Từ, rồi xoay người bước đi.

Sau khi chào tạm biệt với vợ chồng dì Từ xong, trong lòng cậu không có bất kỳ lưu luyến nào.

Cậu im lặng về nhà.

Nói là rời đi, nhưng thật ra cậu không biết mình có thể đi đâu.

Kiều Bất Quy ngồi ngẩn người trong nhà hồi lâu, sau đó sực nhớ đến thành phố B mà vợ của sếp cũ đã đề cập đến trước đó.

Cậu do dự mấy giây, nhanh chóng quyết định xuất phát đến thành phố B.

Cậu lấy điện thoại ra, dứt khoát mua vé máy bay đến thành phố B.

===Hết chương 64===