Mất Trí Nhớ - Ác Ý Nhập Mộng

Chương 86: Xin lỗi anh dâu của mày đi



Sau khi rời khỏi nhà, Thành Quyết mang theo tâm trạng thỏa mãn tiến thẳng tới Thiên Thượng Nhân Gian.

Đây là hộp đêm sang trọng chỉ dành cho hội viên VIP.

Bởi vì khách đến đây không giàu thì sang, do đó công chúa và thiếu gia của nơi này toàn là hạng quốc sắc thiên hương, thấp nhất là những diễn viên tuyến mười tám (flop) cũng có nhan sắc không thua kém.

(Công chúa, thiếu gia: đùng để gọi nam nữ phục vụ khách (kể cả bán sắc) trong hộp đêm bên TQ, bên mình chắc gọi là ả đào.)

Sau khi Thành Quyết đến Thiên Thượng Nhân Gian liền cho gọi giám đốc, kêu ông ta đưa tất cả công chúa và thiếu gia đang có mặt ở đây tới xếp thành một hàng trước mặt hắn.

Với thân phận của Thành Quyết mà bất ngờ ghé chơi ở Thiên Thượng Nhân Gian, điều này khiến giám đốc vô cùng thụ sủng nhược kinh, cực kỳ hoảng loạn.

Giám đốc vội vàng làm theo yêu cầu của Thành Quyết, rất sợ chậm trễ dù là nửa giây khiến cho vị khách tôn quý này phật lòng bỏ đi.

Bầu không khí của Thiên Thượng Nhân Gian mặc dù không ô uế tạp nham như các hộp đêm thông thường khác, nhưng cách bài trí và hoàn cảnh xung quanh vẫn tràn ngập mùi vị tình dục.

Đây là lần đầu tiên Thành Quyết đến đây, từ trước đến nay hắn đều không có hứng thú với những nơi hỗn loạn này, bầu không khí xung quanh khiến hắn cảm thấy không thoải mái.

Thành Quyết nhíu mày, cố gắng nhẫn nhịn.

Đối diện, một hàng công chúa thiếu gia đang đứng nghiêm túc trước mặt người nắm quyền tương lai của nhà họ Thành, ánh mắt ai nấy đều nóng bỏng, như muốn dính sát vào người Thành Quyết. Hãy‎ 𝐭ìm‎ đọc‎ 𝐭rang‎ chính‎ ở‎ [‎ 𝑇rUm𝑇r𝒖yện﹒Vn‎ ‎ ]

Người thừa kế tương lai của nhà họ Thành không ngờ lại có ngày đại giá quang lâm đến đây, làm cho bọn họ kinh ngạc và vui mừng khôn xiết.

Giám đốc cung kính đứng bên cạnh, giới thiệu với Thành Quyết: “Những công chúa và thiếu gia hiện đều đang làm diễn viên, có vài công chúa và thiếu gia hôm nay không có ca làm nên đã nghỉ, hay là tôi gọi họ tới?”

Giám đốc khúm núm hỏi, rất sợ những người trước mặt làm Thành Quyết không vừa ý.

Thành Quyết giơ tay lên cản giám đốc lại.

“Không cần.”

Nói xong, hắn liếc đôi mắt lạnh lùng đánh giá những người đang đứng trước mặt mình, khi liếc tới một Beta đứng trong hàng ngũ, hắn quan sát cậu ta từ đầu đến chân như thể đang săm soi một món hàng.

Trước ánh mắt không nhiệt độ của Thành Quyết, Beta kia thầm phát run trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn chuyên nghiệp giữ vững bình tĩnh.

Một lát sau, cậu ta nghe Thành Quyết bỗng hỏi: “Có biết nói dối không?”

Beta hơi sửng sốt, không biết phải trả lời thế nào.

Thành Quyết thấy Beta ngơ ngác không bắt kịp câu hỏi, bỗng chốc cảm thấy mất kiên nhẫn.

“Tôi hỏi lần nữa.” Thành Quyết nhíu mày, mất kiên nhẫn nói: “Biết nói dối không.”

Lần này Beta đã hiểu ra câu hỏi.

“Biết ạ!” Cậu ta vội vàng nói một cách chắc nịch.

Sau đó, chỉ thấy Thành Quyết hất cằm với giám đốc hộp đêm.

“Gọi hắn là ông xã, bắt đầu diễn đi.”

Đây là… Trò chơi mới à?

Mặc dù Beta không hiểu nhưng vẫn nghe lời làm theo.

Dưới sự ra hiệu của Thành Quyết, Beta vốn là diễn viên tuyến mười tám bắt đầu nhập vai gọi giám đốc hộp đêm là ông xã.

Thành Quyết tỏ ra hài lòng với khả năng diễn xuất của Beta.

“Không sai, là cậu ta.”

Nghe vậy, giám đốc hộp đêm và Beta kia không hẹn cùng nhau tỏ ra vui vẻ.

Còn những công chúa thiếu gia khác thì đều cúi đầu tiu nghỉu mất mác.

“Vậy hôm nay ngài Thành đưa cậu ấy về, hay là…”

Thành Quyết lập tức tỏ ra chán ghét.

“Tôi không hứng thú với cậu ta.” Thành Quyết tỏ ra ghét bỏ, sau đó nói giọng mang theo chút tự hào: “Tôi là người đã có gia đình.”

Ở hộp đêm thiếu gì khách đã có gia đình lén chạy tới đây tìm thiếu gia công chúa mua vui chứ?

Dĩ nhiên bọn họ không dám nói ra miệng.

Có điều giám đốc hộp đêm nghe Thành Quyết thật sự không có hứng thú, không kiềm được lòng nghi ngờ hỏi: “Vậy ý ngài là…”

“Cậu ta có chuyện khác phải làm.” Thành Quyết lạnh lùng nói: “Trong khoảng thời gian sắp tới, cậu ta không cần đến hộp đêm làm việc.”

Mọi người đều lộ ra vẻ mặt khó hiểu.



Bên kia.

Bùi Thiểu Khuynh đang làm việc, không biết vì duyên cớ gì mà sống lưng lạnh toát.

Chẳng lẽ máy điều hòa trong phòng mở nhiệt độ quá thấp?

Bùi Thiểu Khuynh cảm thấy nghi ngờ nên cầm điều khiển chỉnh nhiệt độ tăng lên, thế nhưng cơn lạnh sống lưng kia vẫn không biến mất, vì vậy hắn dứt khoát tắt luôn máy điều hòa.
Nhưng tắt máy điều hòa xong, Bùi Thiểu Khuynh vẫn không đỡ lạnh, hắn không hiểu mà cũng không rảnh để suy nghĩ kỹ.

Bây giờ còn một núi công việc đang chờ hắn giải quyết.

Bốn giờ chiều, Bùi Thiểu Khuynh thu dọn tài liệu trên bàn rồi dẫn theo thư ký lên xe riêng, chuẩn bị đến khách sạn bàn hợp đồng với đối tác.

Bên trong xe, Bùi Thiểu Khuynh ngồi một mình ở ghế sau, còn thư ký thì ngồi phía trước với tài xế.

Trên đường đi, tài xế nhíu chặt mày nhìn vào kính chiếu hậu.

“Sếp Bùi…” Tài xế nghiêm túc nói: “Không biết có phải là tôi nhạy cảm quá hay không, tôi luôn cảm thấy chiếc xe phía sau… Hình như đã đi theo chúng ta từ nãy đến giờ.”

Bùi Thiểu Khuynh hơi run lên, theo lời tài xế ngoái đầu ra sau nhìn, đó là một chiếc xe mang biển số rất lạ, hắn chưa từng thấy bao giờ.

Hắn cẩn thận suy nghĩ thì thấy mình không có thù oán với nhà nào.

“Thế à?” Bùi Thiểu Khuynh sực nhớ đến một chuyện, ngẩng đầu hỏi thư ký: “Phải rồi, dạo này bên chỗ Thành Quyết thế nào?”

Sau khi Kiều Bất Quy, hoặc gọi là Kiều Thượng Ngu rời khỏi thành phố S, thú vui của hắn cũng theo đó không còn.

Vừa nghĩ đến đây, Bùi Thiểu Khuynh không khỏi thở dài tiếc nuối.

Thư ký nghe vậy hơi sửng sốt rồi đáp: “Dạo gần đây sếp Thành vẫn bình thường, không có gì thay đổi.”

Bùi Thiểu Khuynh tỏ vẻ thất vọng.

Đến khi nào Thành Quyết mới nhớ lại đây? Đừng nói là hắn sẽ mất trí nhớ cả đời, như vậy thì chán chết.

Thư ký nói xong, bỗng nhớ đến một chuyện.

“A đúng rồi.” Thư ký lễ phép nói: “Chiều hôm qua, sếp Thành đột xuất bay đến thành phố B một mình.”

“Thành phố B?” Bùi Thiểu Khuynh nhíu mày: “Hắn đến cái nơi khỉ ho cò gáy đó làm gì?”

Vừa nói xong, Bùi Thiểu Khuynh hơi khựng lại.

Khoan đã.

Không phải Kiều Thượng Ngu đang ở thành phố B sao?

Nếu hắn đoán không sai… Thành Quyết có thể đã khôi phục trí nhớ.

Nếu Thành Quyết đã nhớ lại tất cả…

Như vậy… Tài xế vừa nói hồi nãy…

“Bẻ lái, mau tránh—”

Tài xế không rõ nội tình nhưng vẫn lập tức làm theo.

Có điều đã quá trễ.

Rầm—

Đuôi xe bị xe phía sau tông một cú rất mạnh.

Tài xế trở tay không kịp, vẻ mặt bàng hoàng, thân xe bị mất lái lủi thẳng vào luống hoa trên vỉa hè.

Sau một hồi chấn động dữ dội, cái xe mới dừng lại.

Bên trong xe, tài xế và thư ký đã bất tỉnh.

Bùi Thiểu Khuynh ngã nằm trên dãy ghế phía sau, trên trán ướt đẫm máu tươi, ý thức mông lung, không nhìn rõ cảnh tượng trước mắt.

Trong tầm mắt bị máu tươi nhiễm đỏ của hắn xuất hiện một bóng dáng Alpha cao lớn đĩnh đạc, áo mũ chỉnh tề, thong thả đút tay vào túi đi tới bên cạnh thân xe, mang theo vẻ mặt lạnh lùng vô cảm duỗi tay mở cửa xe ra.

Bùi Thiểu Khuynh chật vật ngước mắt lên nhìn.

Rõ ràng ý thức đã rơi vào trạng thái bán hôn mê, nhưng sau khi thấy khuôn mặt lạnh lùng của Thành Quyết, Bùi Thiểu Khuynh vẫn vô thức nhếch môi nở nụ cười nhạt như có như không.

“Thành Quyết… Không hổ… Là mày.”

Đối diện, Thành Quyết mặc bộ vest màu xám, sống lưng thẳng tắp, mặt mũi lạnh lùng.

Hắn vô cảm nhìn Bùi Thiểu Khuynh từ từ nhắm nghiền hai mắt rơi vào hôn mê sâu, lúc này mới lấy điện thoại ra gọi xe cứu thương. 

Bốn tiếng sau.

Bởi vì bị tông vào đuôi xe nên tài xế và thư ký chỉ bị thương nhẹ hơn Bùi Thiểu Khuynh một chút.

Sau bốn giờ cấp cứu và nghỉ ngơi, Bùi Thiểu Khuynh mới từ từ mở mắt ra, trên trán hắn quấn lớp băng vải dày cộm, mặc đồng phục bệnh nhân kẻ sọc màu xanh lam, khuôn mặt tái nhợt không miếng máu.

Bởi vì vừa mới tỉnh lại nên hai mắt của hắn còn hơi nhòe không nhìn rõ.

Đối diện, Thành Quyết ngồi bắt chéo chân dài, thờ ơ lên tiếng hỏi: “Bùi Thiểu Khuynh, năm nay là năm bao nhiêu?”

Bùi Thiểu Khuynh hơi sửng sốt, theo phản xạ đáp: “Năm nay? 2017.”

Thành Quyết mỉm cười một cách bí hiểm.

“Tốt lắm.”

Bùi Thiểu Khuynh đã mất đi trí nhớ của ba năm trước.

Mặc dù hắn vẫn chưa thấy hài lòng, nhưng là người thì nên biết đủ, ít ra đã thành công chỉ trong một lần thử nghiệm.

Còn nếu không thành công…

Tất nhiên sẽ có tai nạn giao thông tập hai.

Thành Quyết mỉm cười, nhấc tay gõ nhẹ hai cái xuống bàn trà trước mặt rồi thu tay về.

Ngoài cửa, Beta nhận được ám hiệu liền mang theo đôi mắt đẫm lệ vọt vào phòng bệnh.

Trước vẻ mặt nghi ngờ lẫn khó hiểu của Bùi Thiểu Khuynh, Beta khóc nức nở chạy tới bên cạnh mép giường.

“Thiểu Khuynh, anh không sao chứ? Trên người còn đau chỗ nào không?

“Em vừa hay tin anh bị tai nạn liền chạy ngay đến—”

Bùi Thiểu Khuynh nhăn mặt nhìn Beta đang khóc lóc om sòm.

Hắn giống như bị giật điện, vội vã hất tay của Beta ra.

“Cậu là ai?”

Trước vẻ mặt nghi ngờ và chán ghét của Bùi Thiểu Khuynh, Beta chớp đôi mắt đẫm lệ, trông vừa vô tội vừa ngây thơ.

“Em là bạn trai của anh.” Beta đau lòng nói: “Thiểu Khuynh, chẳng lẽ anh đã quên mất em?”

“Không thể nào.” Bùi Thiểu Khuynh nói như đinh đóng cột: “Cậu không phải là gu của tôi.”

Không, nói chính xác hơn là loại hình hắn ghét nhất.

Bùi Thiểu Khuynh chối bỏ khiến cho Beta khóc càng thêm đau lòng, như thể cậu ta là trai nhà lành bị kẻ phụ tình là hắn vứt bỏ

“Chúng ta quen nhau lâu như vậy, bây giờ không may bị tai nạn, anh lại quên mất em…”

Beta khóc tức tưởi.

Gân xanh trên trán Bùi Thiểu Khuynh nhảy disco liên tục, bị tiếng khóc ồn ào của Beta làm đinh tai nhức óc.

Thành Quyết cực kỳ hài lòng với khả năng diễn xuất của Beta.

Trong khi Bùi Thiểu Khuynh đang vò đầu buồn bực, Thành Quyết ưu nhã đứng lên khỏi ghế sofa.

Hắn mang theo tâm tình vui vẻ sảng khoái mỉm cười với Bùi Thiểu Khuynh.

“Trên tủ đầu giường có để giỏ hoa quả tôi tặng cho sếp Bùi, chúc sếp Bùi mau sớm xuất viện.”

“Tôi xin phép đi trước.”

“Không quấy rầy sếp Bùi… Và bạn trai nhỏ của ngài tâm sự.”

Thành Quyết khoái trá đi ra, còn tốt bụng đóng cửa lại.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Thành Quyết không về nhà ngay mà là đến dinh thự họ Thành.

Trở lại dinh thự, Thành Quyết lướt qua nhóm người hầu và quản gia đang cung kính cúi chào, đi thẳng lên phòng ngủ của Hác Kim Thiến ở tầng hai. 

Lúc này mặt trời đã xuống núi từ lâu, Hác Kim Thiến đã thay quần áo ngủ và lên giường ngáy khò khò.

Thành Quyết xông thẳng vào phòng Hác Kim Thiến, duỗi tay tới xách cổ cô ta đang say giấc nồng lên.

Dù gì Hác Kim Thiến cũng là Alpha trội, đang ngủ mà bị ‘đánh lén’ bất ngờ như vậy, đầu óc còn chưa tỉnh lại nhưng thân thể đã theo phản xạ phản đòn dữ dội về phía đối phương.

Nhưng đối phương dễ dàng chặn lại mọi đòn phản công của cô ta.

Sau khi phát hiện bị chặn, Hác Kim Thiến nhận ra không đúng, đột nhiên mở choàng mắt ra.

Sau khi mở mắt ra, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của anh trai quý hóa nhà mình đập thẳng vào mặt.

Hác Kim Thiến lập tức thả tay xuống, bĩu môi than phiền: “Anh làm cái gì thế, em đang ngủ mà…”

“Đi xin lỗi anh dâu mày.” Thành Quyết âm u nói.

Thành Quyết nói xong liền thô bạo xách cổ áo của Hác Kim Thiến lên, không cho phép phản kháng xách người ra khỏi phòng.

“Anh dâu? Là cậu út nhà họ Bùi đó hả?” Hác Kim Thiến khó hiểu hỏi: “Kêu em đi xin lỗi cậu ta làm gì?”

“Ủa khoan… Anh đã ly hôn với cậu ta rồi mà…”

“Không lẽ là… Kiều Bất Quy?” Hác Kim Thiến lập tức ngộ ra.

Thành Quyết không nói gì, nhưng cũng không phủ nhận.

“Anh ta đã rời khỏi thành phố S rồi mà?” Hai mắt của Hác Kim Thiến tỏa sáng, kinh ngạc vui mừng hỏi: “Anh ta về khi nào vậy, mà các anh ở chung với nhau hồi nào thế?”

Nếu đổi lại là Kiều Bất Quy, à không, Kiều Thượng Ngu của trước kia, cô ta chắc chắn sẽ không muốn anh trai mình sống chung với một Beta như vậy.

Nhưng bây giờ, cô ta đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn về đối phương, thậm chí còn giơ hai tay tán thành Kiều Thượng Ngu sống chung với anh trai mình.

“Khoan đã.”

“Nói xin lỗi…” Hác Kim Thiến nghĩ ngợi một phen, cảm thấy không đúng, nhưng cô ta nhanh chóng tìm ra câu trả lời: “Chẳng lẽ anh… Đã khôi phục trí nhớ?”

Vẫn không trả lời.

Nhưng cũng không phủ nhận.

Không phủ nhận tức là ngầm thừa nhận.

Hác Kim Thiến thấy Thành Quyết ngầm thừa nhận, bèn lên tiếng xin lỗi: “Em sai rồi… Trước kia em không nên đối xử với anh ấy như vậy…”

“Mày nói mấy lời này với anh làm gì.” Thành Quyết lạnh nhạt nói: “Đi mà nói ngay trước mặt em ấy.”

“Dạ được ạ.” Hác Kim Thiến ngoan ngoãn nghe lời, sau đó cô ta cẩn thận hỏi thử: “Anh ơi, trước khi đến xin lỗi anh dâu, em có thể thay đồ được không…”

“Không được.” Thành Quyết vô tình cự tuyệt.

Hác Kim Thiến nghe vậy ỉu xỉu, không nói nữa.

Bây giờ trông Hác Kim Thiến y chang con gà bị vặt lông rồi treo cổ trên móc sắt, dưới quyền uy và vũ lực áp đảo của anh trai nhà mình, một Alpha trội như cô ta không thể phản kháng lại dù chỉ một đòn.

Cô ta ủ rũ cúi đầu, vẻ mặt như đưa đám.

Thành Quyết xách cổ áo của cô ta đi thẳng một mạch xuống lầu, sau đó thô bạo vứt vào trong xe rồi lạnh lùng ngồi vào kế bên.

Sau khi xe lăn bánh, Thành Quyết cất giọng âm u hỏi: “Trước khi anh mất trí nhớ, mày đã nói gì những gì với vợ anh?”

Thành Quyết sầm mặt chất vấn.

Cơ thể của Hác Kim Thiến run lên.

“Anh, em sai rồi… Em thật sự biết lỗi rồi… Lần sau em không dám nữa…”

“Lần sau? Còn dám có lần sau?”

“Dạ không dám! Tuyệt đối không dám!!”

“Nói.”

“Em… Em đã nói với anh ấy…Giá tiền của chiếc nhẫn…” Trước sự tra hỏi đầy áp lực của Thành Quyết, Hác Kim Thiến sợ hãi nuốt nước miếng, khóc không ra nước mắt, hối hận xanh cả ruột: “Nói anh ấy đừng đeo mỗi ngày… Nếu lỡ bất cẩn rơi mất… Sẽ không đền nổi…” 

Gân xanh trên trán Thành Quyết giật giật.

Thì ra đây là nguyên nhân tại sao Kiều Thượng Ngu lại đem trả nhẫn cho hắn ngay ngày hôm sau.

Hác Kim Thiến thấy mặt anh mình chuyển thành màu đen, không khỏi lộp bộp trong lòng, nhanh chóng che kín mặt.

“Anh đừng đánh vào mặt em!”

Lửa giận bùng cháy hừng hực trong lòng Thành Quyết, nhưng hắn cố gắng dằn xuống.

“Nói tiếp.”

“Em không dám…”

“Nói.” Giọng điệu ra lệnh cứng rắn.

“Hức…” Hác Kim Thiến nghẹn ngào một tiếng, ngoan ngoãn nói tiếp: “Còn nói với anh ấy… Không có nhan sắc, không có gia cảnh tốt, tính cách nhạt nhẽo không thú vị…”

“Còn nói anh ấy hao tâm tổn sức trên người anh suốt năm năm, cuối cùng có thể trèo vào nhà họ Thành…”

Hác Kim Thiến càng nói, âm lượng theo đó càng nhỏ dần xuống.

Cô ta cúi gằm mặt, không dám lén nhìn sắc mặt của anh trai.

Bên cạnh Hác Kim Thiến, tâm trạng tốt cả buổi sáng của Thành Quyết bỗng chốc mất sạch.

Chỉ nghe hắn hỏi: “Ai cho phép mày ăn nói như thế với em ấy?”

“Em nghĩ là…”

“Mày nghĩ cái gì?” Thành Quyết hỏi ngược lại: “Anh mày ở với ai, Beta hay Omega, đẹp hay xấu thì có liên quan gì đến mày?”

Hác Kim Thiến vô cùng biết điều nói xin lỗi: “Anh ơi em sai rồi…”

“Hác Kim Thiến, gan mày to bằng trời phải không? Dám quản cả người của anh mày?” Thành Quyết hung ác hỏi.

Hác Kim Thiến suýt chút nữa bị dọa khóc.

“Mày thân là một Alpha trội, nhà có điều kiện tốt như vậy mà thành tích học tập lại không bằng em ấy.”

“Mày dựa vào đâu dám nói những lời đó với em ấy?”

Hác Kim Thiến im re.

Cô ta thật sự biết lỗi rồi.

===Hết chương 86===

Đúng là truyện, bị đụng xe là auto mất trí nhớ =))))))