Mặt Trời Chỉ Chiếu Rọi Hướng Dương

Chương 1: Cô gái được ánh sáng chiếu rọi hay cô gái của Ánh



Trước cái nóng oi bức làm cháy lòng người của thành phố Hồ Chí Minh, đường phố tấp nập ù tắc. Ai nấy cũng khiêng dè mà che đi ánh Mặt Trời chói chang, chả ai dám nhìn thẳng đối mặt với ánh sáng ấy.

Nhưng hình như là có... Hướng Dương luôn hướng về ánh Mặt Trời.

“Hướng Dương”

“Xuống ăn đi nào Hướng Dương của ba, Hướng Dương à...” Ngoài cửa phòng Nguyễn Tân Sinh ba của Nguyễn Hướng Hướng đạng gọi cô ngoài cửa.

“Hự~ con ra liền” Hướng Hướng vọng ra ngoài với giọng nói mềm mại trả lời người ba của mình.

“Được, nhanh lên nhé” nói xong ông quay đi với nụ cười trên môi. Đúng là Hướng Dương của ông, rất ngọt ngào.

Trong chăn một khuôn mặt trắng hồng với đôi mắt đen lóng lánh còn tèm nhem, đàu tóc rỗi mù với những cọng tóc còn chổng dựng lên. Cô gái đưa đôi tay mềm mại dụi dụi đôi mắt còn chưa tỉnh ngủ của mình như chú mèo nhỏ đáng yêu.

Trong phòng Hướng Hướng bước vào phòng tắm, đánh răng, rửa tay, rồi lấy sữa rửa mặt để rửa, xong tất cả cô lấy khăn sạch thấm mặt, thay một bộ đồ vải sốp màu xanh ngọc bước xuống lầu.

“ Hướng Dương xuống rồi sao, lại ăn đi con. Rồi con lên học bài trước đi” bà Vũ Ngọc Tâm, mẹ của cô đang bưng đồ ra thì thấy cô xuống liền lên tiếng.

“ Tí con sẽ đi tập múa bữa cuối” cô ngồi xuống nhẹ nhàng cất tiếng nhưng lại rất thờ ơ.

Bà Ngọc Tâm nghe vậy liền nhíu mày, con gái út này của bà nhìn có vẻ trầm tính, nhút nhát nhưng lại rất kiên cố với thứ mình muốn. Cũng là đứa con mà bà phải lo “ Hướng Dương à, chỉ học cho vui còn đi học thì tập trung cho mẹ nhé”

Hướng Hướng im lặng không nói mà chỉ cắm đầu ăn mà không trả lời, cô đã quen với sự thờ ơ này rồi. Thấy không khí trầm mặc ông Tân Sinh phá vỡ bầu không khí “ Hướng Dương của ba à, nhớ học về sớm. Mai còn đi sớm đón chị nhé”

“Dạ”

Tại phòng tập múa ở trung tâm thành phố Hồ Chí Minh

Bầu không khí hanh khô nóng bức, trong phòng tập múa với thân hình mảnh mai uyển chuyển như chim sơn ca đang hát, như chàng công tung bộ lông xinh đẹp của mình để mời gọi, thì cô gái ở đây với những tia nắng chiếu rọi vào như bông Hướng Dương đang dưới ánh nắng Mặt Trời, mà cũng như Ánh Dương nơi Biển Đông dịu nhẹ mà người người đều thích ngắm nhìn từ bờ biển ra xa xa.

Cô gái lấm tấm từng giọt mồ hôi trên đường viềm cằm rơi xuống xương quai xanh thấm dần qua lớp áo, nhễ nhại mà cuốn hút những kẻ si mê... Dừng lại điệu múa như tung cánh bay rồi từ từ mà hạ xuống, hơi thở gấp rút của cô phả ra lại nhìn người giáo viên đang nhìn mình mà mang ánh mắt dò hỏi.

“ Ba mẹ em nói sao về chuyện này?”

“ Em sẽ tự làm những thứ em muốn” giọng nói thanh thuần mạnh mẽ từ phía cô gái nhỏ nhắn không khiến người giáo viên này thở dài, cũng có lẽ chỉ tiếc cho một tài năng mà thôi.

“ Ừm, em về đi. Mong sau này cuộc sống quá khó khăn nhưng mong em vẫn bước đi vững chắc “ cô giáo ỉm cười với khuôn mặt ngay đối diện.

“ Dạ, cảm ơn cô” Hướng Hướng ỉm cười rồi bước ra ngoài. Cô giáo nhìn cô gái trước mắt cứ thế mà khuất lối không thấy nữa, Là đóa hoa được ánh sáng chiếu rọi cũng được hay ánh Dương trên mặt biển cũng được, chỉ cần muốn thì có thế khiến Mặt Trời ngắm nhìn biển Đông phải e ấp.

Hướng Hướng nhìn khuôn mặt đỏ ửng trong gương khẽ thẫn thờ. Từ nhỏ chân cô đã rất yếu, kém chịu đựng hơn người khác. Nhưng cô vẫn muốn học múa, gia đình rất đau đầu với cô, nhưng họ nghĩ cô chỉ hứng thú thôi sau này đi học cô sẽ quên thứ này đi. Nhưng nào có hay cô gái bước vào tuổi 17 mang một hoài bão có ai đâu ngờ.

Trên con đường rực sáng của thành phố, những ánh đèn từ các khu chung cư, đèn đường làm cho mọi thứ thật sặc sỡ. Về đến nhà mới hơn 8 giờ tối, hiếm khi nhà sáng đèn. Bước vào nhà ba cô đang đọc tài liệu có lẽ lại có hiện tượng mới để ba cô nghiên cứu rồi, ba cô làm nghiên cứu thiên văn vũ trụ vì thế mà mới tán được mẹ cô. Vì mẹ cô làm nghệ thuật gia đồ họa nên rất thích cảnh đẹp nên ba đã thành công có được người phụ nữ họ Vũ tên Ngọc Tâm này rồi sinh ra hai cô chị em sinh đôi khác trứng, cô là em còn chị gái thì mai mới về nước lận.

“ Ba, mẹ con về rồi. Con đi tắm rửa rồi ngủ mai dậy sớm đây”

“ Không ăn sao Hướng Hướng “ bà Ngọc Tâm nghe tiếng cô hỏi vọng lại.

“ Con ăn rồi” nói xong thì cô lên lầu luôn.

Hai vợ chồng nhìn nhau cũng cười thầm, tuy bé út như nàng tiên hạ phàm ôn nhu nhưng đôi lúc cũng ngỗ nghịch. Còn đứa kia chính chắn không nói nên lời.

Nói là ngủ sớm, nhưng khi về phòng thì cô đã đóng chặt cửa luyện đàn vừa nghe nhạc đến khi tay mỏi nhừ cô mới đi tắm rồi đi ngủ.