Mặt Trời Chỉ Chiếu Rọi Hướng Dương

Chương 2: Nếu chỉ là thoáng qua



Tại không gian rộng lớn, đầy hơi thở pha trộn lẫn nhau, sự nhộn nhịp của những bước chân không theo tiết tấu trong sân bay.

" Ừm, con tới rồi không cần tới đón. Có chân tự con lết tới, không cần lo" tiếng nói thờ ơ, mà ấm áp của cậu nói xong liền cúp máy. Kéo lê theo chiếc vali của mình ra cửa. Ngắm nhìn một bầu trời mới, đất nước mới.

"Nào nào nhanh tới nhà gì đi, tôi thật sự nhớ gì lắm rồi ", người con trai đằng sau chạy tới bá vai lên cậu mà trêu đùa. Vẻ mặt cậu cau có liệc cậu ta một cái, nhưng cậu ta lại chẳng sợ mà còn trêu đùa.

"Tô Đình cậu mà cứ như vậy, cậu ta sẽ đã cậu về nước mất thôi" chàng trai với vẻ phong lưu, ngả ngỡn từ sau tiến lên liếc nhìn Trần Quý nhếch mép mỉa mai.

"Đuổi đi! Hứ, chúng tôi hi sinh mà theo cậu đến đây. Đã đăng kí định cư rồi còn cả đơn nhập học cũng hoàn thành. Chúng tôi chỉ thông báo chứ không hỏi ý kiến ôkê" Châu Tô Đình nói xong liền giơ cú đấm với Trấn Hành Dịch, hai người tí tớn mà cụng tay với nhau. Quay lại nhũn vai với vẻ mặt không nói nên lời của Trần Quý.

"Tôi không cần vong theo" Trần Quý khó khăn mà liếc nhìn hai người kia. Họ là hội bà thuyền chèo lái của anh, ở đâu có anh nhất định phải có họ, thế nên chuyến đi về Việt Nam thăm quê hương của mẹ anh thì cái đám người không qua tâm là đi đâu về đâu liền xách đít đi theo. Thật phiền, nhưng mà có họ cũng chả sao, có người mua vui cho anh.

Một tốp thanh niên m8 tiến ra sảnh, làm tâm điểm sự chú ý. Người thì thờ ơ cao ngạo, người thì phong lưu ngả ngỡn, người còn lại nụ cười xán lạn nhìn là biết người khơi dậy nụ cười trong mọi cuộc chơi.

Việt Nam với hai mùa mưa, nắng trong năm. Bây giờ đã là đầu tháng chín rồi, theo khí hậu ở đây thì hẳn sẽ mưa nhiều nhưng hôm nay có vẻ Mặt Trời không buồn bực mà nổi cơn giông nữa, mà lại nắng chiếu xuyên lòng người.

Trước cửa sân bay, một cô gái nhỏ như thiên xứ cùng với mái tóc màu hạt dẻ bước xuống xe taxi. Tóc chấm eo, cơn gió luồn qua mái tóc như đang trêu ghẹo mà lướt qua làn tóc ấy mà bay tứ tung trước mặt. Đôi tay thon nhỏ vén mái tóc ra mang tai, làm lộ khuôn mặt trắng hồng của nàng Thiên Xứ ấy.

" Ba mẹ con vô trước đây, chị nhắn tin cho con rồi" Hướng Hướng xuống xe liền chạy vô trong, lướt qua một gương mặt bất cần, ngã ngỡn của một thiếu niên mà vô tình đụng vào chàng trai đằng sau.

" Xin lỗi, xin lỗi ạ" Hướng Hướng cúi đầu hốt hoảng xin lỗi người ta rồi liền chạy vô trong để tìm người.

" Đúng là một nàng Thiên Xứ nhỏ mà, va vao tim tớ rồi đây" Tô Đình làm vẻ đau khổ mà ôm tim của mình. Hai người còn lại ném cho cái liếc nhìn khinh bỉ rồi nhìn cô gái được gọi là thiên xứ vừa lướt qua. Mùi hương rất nhẹ nhưng lại cảm giác rất nóng, chiếc váy trắng dài trên người cô làm nổi bật nước da trắng hồng ấy. Ừm! Nếu gọi là Thiên Xứ thì cũng không sai, nhưng chỉ tiếc chưa nhìn rõ mặt. Ba chàng trai liếc nhìn cô gái vừa thoáng qua ấy, rồi cất đi ánh nhìn tiến về phía đại sảnh làm thủ tục rồi leo lên xe chạy về nơi đô thị sầm uất.

...

Hướng Hướng ngó nghiêng ngó dọc mà chả thấy người đâu "Kì lạ, đã nhắn tin kêu tới rồi mà ta. Sao chả thấy bóng người đâu vậy"

"Hù"

Hướng Hướng giật mình quay lại thì bắt gặp bóng người quen thuộc mà cũng giường như xa lạ ấy. Đúng cô ấy là chị gái sinh đôi khác trứng với cô, tên là Vũ Mẫu Đơn, mang họ mẹ còn cô theo họ bố.

"Còn ngây ra làm gì đấy" Mẫu Đơn với giọng nói ấm áp rồi búng nhẹ lên đầu Hướng Hướng làm cho Hướng Hướng bừng tỉnh.

"Chị ơi" nói xong Hướng Hướng ốm lấy Mẫu Đơn hít hà hương thơm của chị gái mình, ngọ nguậy cái mũi quẹt qua bờ ngực của chị.

"Hít đủ chưa, về thôi tui đói quá rồi nè"

"Chưa đủ, hàhà " Hướng Hướng rất bám cô chị xinh đẹp và ấm áp hơn của mẹ. Lâu rồi không gặp, mà phải nói sự trở lại của chị làm cho gia đình rất bất ngờ. Năm lên cấp hai Mẫu Đơn muốn ra nước ngoài để học tập, chủ yếu là bác sĩ. Chị ấy theo con đường bác sĩ từ nhỏ cho nên khi muốn ra nước ngoài học chuyên ngành từ sớm thì mọi người đều đồng ý. Tuy nhiên Hướng Hướng từ nhỏ đã ưu ái người chị này nên có chút tiếc nối, nhưng vẫn động viên và là tinh thần số 1 của chị gái. Nhà có cô em gái như Thiên Xứ ai lại không yêu thích cơ chứ, nhưng cũng có lẽ cô Thiên Xứ này đã bị gãy mất một phần đôi cánh, sau này có lẽ sẽ trật vật hơn nhiều.

"Được rồi về thôi, không phải nói muốn cho chị gái ăn đồ ăn mới học sao" từ xa ba mẹ nhìn thấy cảnh này muốn phát ngán nên lại để ngan cản lại.

"Lại học nấu sao" Mẫu Đơn tỏ vẻ nghi ngờ nhưỡn mày dò hỏi.

"Rất ngon đó nha" Hướng Hướng Hướng tủm tỉm cười làm người khác siêu lòng bao nhiêu, nãy giờ rất nhiều chàng trai nhòm ngó rồi.

"Không có độc"

"Để nhà mình thử, dù gì chị cũng học bác sĩ nếu có tình huống gì xảy ra thì còn có chị mà hhh"

"Thật báo đời, còn lấy gia đình ra thử nghiệm "

Gia đình cũng bất lực với Hướng Hướng nhà mình, ngoài thì trầm tĩnh thận trọng bên trong có việc gì đều lấy gia đình ra thử nghiệm

...

Về đến nhà

"Ăn hoi ăn hoi" bàn đồ ăn thịnh soạn với món ăn rất chi bình thường cho đến khi nhìn thấy tô cháo màu xanh sẫm, Mẫu Đơn há mồm kinh nghiệm.

" Con có thể trở lại Trung ngay và liền có được không"

" Hã" Hướng Hướng đang tập trung dọn đồ ăn, không nghe rõ mà đáp lại. Mọi người cười phá lên vì sự ngây thơ của cô. Lúc này cô mới hiểu ra và nhìn về phía tô cháo xanh sẫm ấy, liền đi vô lấy quá chanh đã cắt mang ra ngoài. Vắt vô tô cháo một chút, khuấy khuấy rồi xanh xanh thành đỏ hồng

"Rất ngon cũng rất đẹp không phải sao?" đôi mắt ngây thơ nhìn cả nhà. Ai nẫy cũng nể tình út nhỏ nhà mình mà chuẩn bị bỏ vào bát nếm thử cho tới khi Hướng Hướng nói ra câu này.

"Trên mạng xem có vẻ ăn được, nhưng con chưa thử bao giờ" nói xong lại là ánh mắt ấy nhìn mọi người.

...

"Về phòng chuẩn bị sách vở mai đi học nhé hai gái con"

"Dạ"

"Dạ"

Hai chị em đồng thanh đáp rồi chở về phòng của riêng mình.

...

Sáng sớm của ngày học đầu tiên, trời hôm nay có vẻ rất vui vẻ, xanh tươi nhưng không có đám mây nào hết, có vẻ rất nắng.