Mặt Trời Chỉ Chiếu Rọi Hướng Dương

Chương 5: Hướng của Hướng Dương



Hướng Hướng thấy cô giáo đã ra khỏi lớp liền tiên lên bục giảng, tay cầm tờ giấy.

“ Lớp chúng ta có ai muôn tham gia tiết mục văn nghệ gì vào hôm khai giảng không, nếu có thì đăng ký nhé” giọng nói từ tốn nhỏ nhẹ nhưng tất cả đều lọi vô tai của mỗi người.

“ Thiên xứ của tớ à, lớp chỉ có mình cậu thôi. Để cậu làm tâm điểm, ai mà nỡ cướp hào quang của cậu chứ” người nói là Lục Tẫn pha lẫn sự trêu chọc.

“ Chắc không ai tham gia đâu, đã nắng nôi còn bắt hát hò nữa là chết đó thiên xứ à” cô bạn ở đằng sau nói cũn có nhiều người gật đầu tán thành. Thấy không ai để tâm nên Hướng Hướng gật đầu đi xuống bàn Mẫu Đơn.

“ Chị, tham gia với em nha. Chị kéo đàn còn em múa” cô đứng bên cạnh chị mà chọc chọc tay vào vai chị, làm vẻ nũng nịu mà đòi hỏi, mong muốn.

“ Chị?” Hành Dịch ngồi bên cạnh nghe thấy cô gái lớp trưởng gọi bạn cùng bàn của mình là chị, thì vô tình bật thốt hỏi. Tiếng cậu làm mấy người xung quanh để ý đến hai cô gái.

“Quen biết? “.

“Chuyện gì vậy, đừng nói là gây sự với thiên xứ của chúng ta nha”.

“Hình như không phải đâu, cô gái kia nhìn cũng có vẻ hiền lành mà”.

“ Quên giới thiệu với mọi người, mình là chị gái sinh đôi khác trứng với Hướng Hướng, em ấy là em gái mình” Mẫu Đơn dùng lời nói khẳng định rằng, đây là em gái tôi.

“Nhưng không cùng họ” có người nghe vậy liền phản bác, tưởng chị em này khác cha liền hỏi. Nhưng họ lại nói sinh đôi, đã thế gia đình của thiên xứ lớp họ rất hạnh phúc.

“ Tôi theo họ mẹ còn em ấy mang họ ba”.

“ Oa đỉnh vậy” “ với xã hội ngày nay vẫn còn tình trạng trọng nam khinh nữ, vậy mà còn có thể theo họ mẹ”.

“ Mẹ của họ là ai chứ, là Vũ Ngọc Tâm nghệ thuật gia đồ họa nổi tiếng, vừa xinh đẹp giỏi giang cho con theo họ mẹ cũng chả thiệt” mọi người vẫn cứ bàn luận về hai chị em họ mà không kiêng nể. Họ im lặng, thờ ơ. Mẫu Đơn nhìn Hướng Hướng rồi gật đầu đồng ý với lời nói ban nãy của em mình.

...

Giờ ra chơi.

“ Hướng Dương, đi căn tin đi” Hướng Hướng khẽ gật đầu, thu dọn sách vở.

“ Hướng Dương là hoa mà, nữ thần à cậu kêu ai vậy” Châu Tô Đình nghe cái tên lạ lẫm liền ngóc đầu lên hỏi.

“ Là Hướng trong Hướng Dương trong tên của tôi” giọng Hướng Hướng nhỏ nhẹ giải thích.

“ A! Là kiểu giống tên gọi của Mặt Trời sao?”

“ Là Hướng Dương được ánh sáng của Mặt Trời chiếu rọi” cái tên này cô rất thích, nghe có người hiểu sai về cái tên liền không nhịn được giải thích.

Trần Quý ngồi bên cạnh rũ ánh mắt đang xem điện thoại khẽ nhếch khéo môi cười, thì thiên xứ là cái tên họ gọi cô, còn Hướng Dương được Mặt Trời chiếu rọi mới là thứ cô ưu ái muốn người khác gọi. Nhưng Mặt Trời là ai thì chưa biết được.

“Đi thôi” Trần Quý đứng dậy ra khỏi lớp.

“Đi đâu” Trấn Hành Dịch ngả đầu ra sau, nhướng mày lên hỏi.

“Không đi thì thôi”

Hỏi cái này trả lời cái kia, đúng là láo không chịu được. Trấn Hành Dịch đứng dậy lười biếc đi theo sau.

“Ấy đi đâu đấy, tôi đi với” Châu Tô Đình phản ứng cuối cùng xách chân chạy ra ngoài bá vai lên Hành Dịch nhướng tỏ ý hỏi.

“ Ai biết được cậu ta đi đâu” Hành Dịch nhũn vai trả lời, lười biếng. Ánh mắt liếc người đằng trước cười khinh, đừng nói là phải lòng cái cô Thiên Xứ kia rồi đấy chứ.

“Sao?” cảm nhận được ánh mắt đằng sau Trần Quý quay lại nhìn.

“Trên trời”

Ở hành lang hai nữ sinh đi trước nhìn hiền lành thục nữa biết bao, thì ba nam sinh đằng sau ngược lại bấy nhiêu. Nhìn là biết người không dễ chọc.

Đến trước cửa 11a3 Hướng Hướng đừng trước cửa lớp tìm người, ngõ đi ngõ lại thì phát hiện ba nam sinh đi đằng sau bọn cô nãy giờ đứng đó đợi. Nhận thấy ánh mắt nhìn của Hướng Hướng, Trần Quý mới nói” đi chung”.

“ Hướng Dương à, mình nhớ cậu quá đi” đột nhiên có người sau cô chạy lại ôm chầm, giọng nói mềm mại, “ Nào cho mình hôn cái” nghe thế Hướng Hướng liền ngửa đầu ra tránh né.

Cô gái ngó đầu ra sau lưng Hướng Hướng nhìn thấy đám người kia, cô gái xinh đẹp kia chắc là chị Hướng Dương rồi, còn đám thanh niên kia...

“ Vũ Mẫu Đơn là chị mình, mới về nước, mình có nói với cậu rồi đó” “ còn đây là học sinh mới lớp mình” giới thiệu với cô nàng xong cô quay lại nhìn đám người sau lưng.

“ Còn đây là Trương Nhược Ái, học 11a3”

“ Xin chào, xin chào có thể gọi mình là Ái Ái, nghe rất gần gũi” Nhược Ái tinh nghịch vẫy tay với đám người. Cô là Ngược Ái quen nhau hồi vô cấp ba, cô ấy thích cô múa nên làm quen cô. Cô ấy là người hướng ngoại, rất năng động thường hay rủ cô đi chơi, đi ăn, xem phim cuối tuần nên cũng tính là bạn thân.

“ Xin chào, Châu Tô Đình có thể gọi là anh Châu” Châu Tô Đình không bỏ lỡ cơ hội giao du mà nói.

“ Anh Châu?” “À! Anh Châu”

Trướng Nhược Ái gọi tên anh, giọng nói mềm mại đúng là ngứa tim gan. Trong phút trốc vô thức đưa tay lên gãi đầu.

“ Trần Quý” “ Trấn Hành Dịch” hai thanh niên còn lại cũng lịch sự đáp lại.

Căn tin ở phía trái so với tầng học của bọn họ. Trước cửa căn tin đầy áp người, không khí pha trộn lẫn nhau.

“ Hướng Hướng” “Mẫu Đơn” đột nhiên phía sau có người gọi tên hai cô.

Hai nam sinh từ xa dần xuất hiện trước họ.

“ Về rồi không rủ anh em làm bữa à” nam sinh đeo cặp mắt kính trắng, rất học thức còn lại rất đẹp trai.

“ Rất thịnh soạn nhưng sợ nói cậu lại chả giám đi thôi” Mẫu Đơn giọng nói đùa giỡn, nhũn nhường liếc mắt về Hướng Hướng. Khác với vẻ hiền lành như nữ thần như mọi nói.

“ Hóa ra là bông hoa nhỏ Hướng Dương của chúng ta nấu à, vậy thì khỏi vậy” giọng nói của cậu đầy vẻ trâm biếm, còn cười cười nhìn Hướng Hướng.

“ Nào không chọc Hướng Dương của chúng ta nữa” cậu bạn đến sau vỗ vỗ vai cậu bạn mắt kính, nhưng khuôn mặt đã cười lên tận mắt, miệng sắp rách ra sau luôn rồi.

Cô không nói gì chỉ im lặng liếc đám người kia rồi phồng má.

“Đi thôi mình đưa mấy cậu vô căn tin” nói xong với đám nam sinh mới chuyển thì đi vô trong, không thèm để ý đến chị và hai người kia nữa. Cô chả thèm để ý, ngày nào cũng trọc cô tức vài lần mới chịu được. Nhưng giờ cô đã có miễn dịch với họ rồi, chả quan tâm nữa.

Bên kia hai nam sinh thấy Hướng Hướng vô cùng với đám người lạ liền chăm chú đánh giá, cô gái còn lại đi cùng là nữ sinh lớp họ còn mấy người kia thì hoang toàn lạ mặt.

“ Ai vậy”

“ Học sinh mới chuyển đến lớp mình” Mẫu Đơn nghe hỏi thì trả lời.

“ À” một câu nhận xét đã rõ, cậu cứ thế nhìn dõi theo họ khi không thấy nữa.