Mặt Trời Của Em

Chương 7



Cho dù như vậy thì bé nhát gan cũng có quyền được yêu thương.

Kỵ sĩ mang kiếm bảo vệ cô ấy lúc này mới càng hợp lý hơn.

Công chúa Khương Khương ngủ rồi, vốn dĩ kỵ sỹ muốn nghĩ biện pháp bảo vệ cô ấy.

Vì vậy, tôi trả tiền để mọi người xóa tất cả những bài đăng có liên quan đến bệnh án của cô ấy trên mạng.

Ý nghĩa tồn tại thật sự của phụ nữ không phải là để sinh con.

Đừng dùng những thứ này để tấn công cô ấy nữa.

Tôi cũng sẽ dùng tiền mời một vị luật sư lợi hại giúp cô ấy.

Cô ấy cứu người, cô ấy không sai.

Nếu như bạn vẫn không tin.

Đừng mắng cô ấy nữa, mắng tôi đi, tôi có áo giáp có thể chịu đựng tốt hơn cô ấy.]

16.

Bài đăng đã được rất nhiều người share.

Trần Luật cũng chia sẻ.

Kèm theo một câu: [Hãy cho công lý một chút thời gian, dù muộn nhưng sẽ đến]

Làn sóng dư luận hoàn toàn đảo ngược.

Những người dùng ngồi bút mắng tôi, cũng mang danh chính nghĩa mắng con trai ông lão.

Kiều Sinh từ nhà bếp đi ra, để thức ăn trên tay cưỡng ép hôn tôi một cái.

“Anh trai đẹp không?”

Tôi cắn vào cằm anh một cái không dùng sức, có thể run nhẹ.

“Đẹp trai ch///ết đi được.”

Kiều Sinh vui vẻ.

“Chị, anh thật hâm mộ chị, bạn trai của chị rất tuyệt vời.”

Người này….

Luôn không bao giờ nghiêm túc được.

Cái này nói sớm quá rồi.

Suy cho cùng thì lời cầu hôn đêm đó của anh rất nghiêm túc.

Trên tòa nhà cao tầng, có thể nhìn ra toàn thành phố.

Ngẩng đầu lên cao, ánh trăng sáng lại giống như mất cảnh giác.

Kiều Sinh nói muốn đi toilet, lúc quay lại thì ôm một bó hoa.

Phía sau là những người bạn của tôi.

Trên màn hình chiếu rõ từng khoảnh khắc quen nhau từ trước đến giờ của chúng tôi.

Tôi đang nghĩ.

Có phải anh thấy dù có bị cư dân mạng tấn công tôi cũng không khóc.

Cho nên làm việc này khiến tôi khóc đúng không?

Kiều Sinh quỳ một chân xuống, trong mắt sáng lấp lánh.

“Khương Khương.”

“Đây là một chiếc nhẫn thần kì.”

“Đeo nó vào có thể sẽ may mắn cả đời.”

Anh cũng luống cuống đến mức run tay.

Gió đêm thổi, thổi bay lo âu, thổi đến hạnh phúc.

Tôi đưa tay ra để anh đeo nó vào.

“A Sinh, anh còn hấp dẫn hơn ‘vận may’.”

Nửa năm sau, đêm trước phiên tòa.

Là một đêm mát mẻ.

Tôi và Kiều Sinh ngồi ở ban công, quấn chăn trò chuyện.

Kiều Sinh kể tôi nghe một chuyện cười ngớ ngẩn.

Thấy tôi không cười anh véo mặt tôi.

“Đừng quá lo lắng, đến, cười với ba một cái nào.”

Tôi lạnh lùng liếc anh một cái.

Kiều Sinh tràn đầy năng lượng.

“Này, Khương cô nương là nơi nhỏ này phục vụ cô không tốt sao?”

“Khương cô nương, nhỏ nhưng đứng đầu bản ở đây đấy.”

“Ngoài anh ra, em có thể tìm được người lợi hại hơn anh sao?”

Hả, sau khi kết hôn anh vẫn còn cợt nhã như vậy.

Cợt nhã đến không có điểm dừng.

Anh còn muốn làm loạn, tôi quay đầu lại cười.

Lúc anh định bế tôi lên mang về phòng.

Tôi ngăn anh với vẻ mặt nghiêm túc.

“Hôm nay em đi bệnh viện.”

Bàn tay đang siết chặt tôi của Kiều Sinh dừng lại.

“Bệnh gì vậy? Có nghiêm trọng hay không?”

Tôi suy nghĩ một chút.

“Nghiêm trọng.”

Mắt Kiều Sinh phút chốc đỏ lên.

“Nghiêm trọng thì em vẫn là Kiều thái thái.”

“Đừng quan tâm bệnh gì, dù thế nào em cũng sẽ được ch///ôn ở phần mộ tổ tiên nhà anh.”

Tôi cười.

“A Sinh, em mang thai rồi.”

Ngay cả bác sĩ cũng nói.

Rõ ràng là rất khó, nhưng chúc mừng tôi, thật sự là mang thai.

Vẻ mặt của Kiểu Sinh đổi rồi lại đổi.

Cuối cùng bàn tay rơi xuống bụng tôi rồi la lên ngạc nhiên.

“Ch///ết tiệt, anh đã tạo ra kì tích y học.”

Tôi cho anh một đấm.

Hai người cười cười đến mức khóc.

Vụ kiện đã thắng.

Ngày hôm sau người con trai của ông cụ đến công ty Kiều Sinh làm loạn.

Đúng lúc tôi đang ở dưới lầu đợi anh tan làm cùng đi về nhà.

Ông ta cố tình ăn mặc rách rưới, phía sau đứng hai người quay phim.

Nhìn thấy tôi thì quỳ xuống lớn tiếng kêu khóc.

“Là do ban đầu tôi hiểu lầm cô, vụ kiện có thể bỏ qua được hay không?”

“Tôi là một người nông dân, một năm cũng không kiếm ra mấy đồng tiền.”

“Số tiền bồi thường lớn như vậy, tôi thật sự trả không nổi.”

“Cô đại nhân đại lượng, buông tha cho tôi một con đường đi.”

“Nếu không tôi chỉ có thể đi ch///ết mà thôi.”