Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 132: Quay trở về



Chúng Thanh Phong muốn Phạm Khả Hân tin tưởng rằng mình sẽ giải quyết ổn thoả mọi vấn đề giúp cô.

Để đảm bảo sự an toàn cho Khả Hân, anh đã tính toán chi li từ việc giúp cô ly hôn thế nào, sinh sống ở đâu.

Chỉ cần cô cho anh thêm chút thời gian nữa.

"Sau khi luật sư giúp em hoàn thành thủ tục ly hôn với Ngô Chí Kiên, anh sẽ lập tức đưa em sang nước ngoài."

"Dù em có đi tới cùng trời cuối đất thì Ngô Chí Kiên vẫn có thể tìm ra em"

Phạm Khả Hân khẳng định một cách chắc chắn, "chỉ có em chết rồi thì hắn ta mới chịu từ bỏ"

Ánh mắt kiên định của Phạm Khả Hân khiến Chúng Thanh Phong phải mềm lòng.

"Khả Hân, anh xin lỗi.."

Chúng Thanh Phong nói, giọng lạc đi như muốn khóc.

Phạm Khả Hân áp bàn tay gầy guộc, nối đầy gân xanh của mình lên má Chúng Thanh Phong.

Cô nhìn thắng vào mắt anh dịu dàng nói "Anh đừng nói xin lỗi em.Anh không làm gì sai với em hết"

"Anh có lỗi với em.."

"Không, anh không có lỗi.Không có lỗi gì hết"

Phạm Khả Hân lắc đầu phủ nhận.

"Anh đã không bảo vệ được em"

Chúng Thanh Phong nhắm mắt lại.

Một dòng nước mắt rơi xuống má anh.

Khi Chúng Thanh Phong rơi nước mắt cũng là lúc sự cứng rắn, mạnh mẽ mà Phạm Khả Hân cổ gắng xây dựng lên cho anh thấy đã sụp đổ hoàn toàn.

Cô gục đầu lên đầu gối anh, khóc nức nở.

Hai người họ cứ ngồi ở ban công khóc cùng nhau như vậy một lúc lâu.

Trời ban duyên số để Chúng Thanh Phong và Phạm Khả Hân gặp nhau.

Ngỡ đâu hai người sẽ hẹn ước dài lâu.

Yêu và yêu đậm sâu qua bao năm tháng tuổi trẻ tươi đẹp và rực rỡ.

Ấy thế mà định mệnh trớ trêu đã chia cắt họ, khiến tiếng yêu ngọt ngào giờ chỉ còn là niềm hư hao.

Cuối cùng Phạm Khả Hân cũng là người ngừng khóc trước.

Cô đưa tay lau nước mắt rồi ngước nhìn Chúng Thanh Phong, nở nụ cười như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Đều là quyết định của em.Không liên quan gì tới anh hết..."

Chúng Thanh Phong biết Phạm Khả Hân đang cổ an ủi mình nên anh cũng nhanh chóng lấy lại trạng thái bình thản như mọi khi.

"Anh đừng phức tạp hoá mọi chuyện lên, cứ coi như chúng ta chuẩn bị...đóng một bộ phim đi, có được không?"

Phạm Khả Hân nghiêng đầu nhìn Chúng Thanh Phong hỏi.

"Cảnh phim hỏng có thể đóng lại hai lần, ba lần, thậm chí cả trăm lần.Nhưng chuyện này chỉ cần sai một ly là sẽ đi cả ngàn dặm"

"Em tin vào sự thông minh và chuẩn chỉ của anh"

Chúng Thanh Phong cúi đầu nhìn xuống hàng cúc áo sơ mi trước mặt.

Anh chần chừ, không muốn để Phạm Khả Hân quay trở về ngôi có gã ác quỷ đó sinh sống.

Nhưng hơn ai hết, anh cũng hiểu Khả Hân là người cố chấp thế nào.

Một khi cô đã quyết định chuyện gì nhất định sẽ làm tới cùng, dù là anh cũng không thể ngăn cản được.

"Anh để em quay trở lại Ngô gia nhé? Nhé anh?"

Phạm Khả Hân năn nỉ.

"Được rồi! Với điều kiện em phải thực hiện đúng theo đúng kế hoạch anh vạch ra"

"Vâng ạ!"

Phạm Khả Hân ngoan ngoãn gật đầu.

"Chỉ cần thấy nguy hiểm là phải ngừng lại ngay"

"Vâng ạ!"

Phạm Khả Hân tiếp tục gật đầu.

Sau khi cùng Phạm Khả Hân vạch ra một kế hoạch tỉ mỉ và chu toàn nhất có thể, Chúng Thanh Phong đích thân lái xe đưa cô về tới trước biệt thự của Ngô gia khoảng 300 mét.

Trước đây, khi Phạm Khả Hân mới kết hôn với Ngô Chí Kiên hầu như đêm nào Chúng Thanh Phong cũng một mình lái xe tới đậu trước căn biệt thự này, rồi nhìn chằm chằm về phía cánh cổng gỗ đồ sô đóng kín mít đó.

Không ít lần anh muốn đạp cửa xông vào, đánh cho Ngô Chí Kiên một trận thừa sống thiếu chết rồi đưa Phạm Khả Hân đi.

Vừa tháo dây an toàn ra, Phạm Khả Hân vừa nói.

"Em vào trong nhé!"

Chúng Thanh Phong dặn dò Phạm Khả Hân.

"Hứa với anh phải cẩn thận, không được khinh suất?"

"Em nhớ rồi! Anh về đi, kẻo tay chân của Ngô Chí Kiên nhìn thấy hoặc chẳng may lọt vào camera an ninh thì không hay đâu...

Thực ra Chúng Thanh Phong lại muốn công khai cho Ngô Chí Kiên thấy mình đưa Phạm Khả Hân vê.

Nhưng vì lo lắng cho sự an toàn của Thanh Phong nên Khả Hân không đồng ý.

"Anh về đi!"

"Nhìn thấy em vào trong rồi anh sẽ vẽ."

Phạm Khả Hân mở cửa xuống xe, đi từng bước nặng nề về phía cánh cổng gỗ lim được trạm trổ tinh xảo.

Trong lòng cô ngổn ngang trăm mối.

Dù mạnh miệng thuyết phục Chúng Thanh Phong hãy tin tưởng mình, nhưng chính bản thân cô cũng không chắc kế hoạch của mình sẽ thành công.

Phạm Khả Hân vừa bước chân vào nhà thấy người giúp việc đang dùng chổi lông gà quét bụi trên bộ bàn ghế làm bằng gỗ sưa đáng giá cả gia tài của những gia đình bình thường.

Vừa phát hiện ra sự có mặt của Phạm Khả Hân, người giúp việc liền hỏi.

"Cô chủ, mấy hôm nay cô đi đâu vậy? Sao lại không về nhà?"

"Tôi có chút việc riêng.

Cậu chủ có nhà không?"

"Cậu chủ đang ở trên phòng ạ"

- người giúp việc lễ phép trả lời.

Phạm Khả Hân ngước nhìn lên trên lầu, tim cô bỗng đập nhanh và mạnh hơn so với bình thường.

Nhưng cô không hề sợ hãi.

Phạm Khả Hân sẽ dũng cảm đối mặt với chuyện này.

Bình thường Phạm Khả Hân và Ngô Chí Kiên không ngủ chung phòng, hắn sử dụng phòng ngủ chính, còn cô ngủ ở phòng dành cho khách.

Thế nên muốn gặp Chí Kiến chỉ có một cách duy nhất là đến phòng hắn.

Phạm Khả Hân đứng thẳng lưng, ngẩng cao đầu bước về phía phòng ngủ chính.

Cô giơ tay gõ cửa, nín thở chờ đợi.

"Có chuyện gì?"

- Ngô Chí Kiên cao giọng.

Phạm Khả Hân không trả lời, mở cửa đi vào.

Ngô Chí Kiên có chút bất ngờ khi nhìn thấy cô còn dám bước chân vào căn biệt thự này, căn phòng này.

"Quay về đây làm gì? Tôi tưởng sau cú nhảy đó giờ cô đang ở trên đường xuống suối vàng rồi chứ?"

"Tôi muốn ly hôn"

Ngô Chí Kiên tiến về phía Phạm Khả Hân.

"Trước sau gì tôi cũng tống cổ cô ra khỏi Ngô gia.

Nhưng không vội...

Tôi muốn chơi cùng cô và thằng bồ của cô thêm chút nữa đã"

Phạm Khả Hân giương mắt nhìn người là chồng mình trên danh nghĩa.

"Tôi không yêu anh.

Anh cũng chán ghét tôi.

Vậy tại sao anh không buông tay giải thoát cho tôi và cho chính bản thân anh?"

"Kẻ nào làm ô uế Ngô gia, kẻ đó phải bị trừng phạt"

- Ngô Chí Kiên đưa tay bóp cổ Phạm Khả Hân.

Hắn dồn cô vào tường.

Ngoài giãy giụa ra thì Phạm Khả Hân không phát ra một tiếng động nào khác.

Không cầu xin.

Không than khóc.

Sắc mặt Ngô Chí Kiên trông rất khó coi, trong đôi mắt tràn ngập sự u ám.

Hắn dồn hết lửa giận ngút trời vào cổ tay, ngày càng siết chặt cổ cô.

"Phạm Khả Hân, tôi đã quá nuông chiều cô nên cô mới điếc không sợ súng chứ gì?"

Trong nháy mắt, Phạm Khả Hân cảm thấy cái chết đang cận kề.

Cô nghĩ mình không còn gắng gượng được bao lâu nữa.

Ngô Chí Kiên thấy sắc mặt Phạm Khả Hân đã dân xanh tím, sự giãy giụa dưới tay cũng ngày càng yếu ớt, một giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống mu bàn tay lạnh lẽo của hắn.

Cảm giác này đã kéo lí trí của Ngô Chí Kiên trở về.

Hắn cau mày giận dữ buông tay ra, đẩy cô ngã xuống giường.

Phạm Khả Hân như người chết đuối nổi trên mặt nước, hai mắt đỏ văn, thở hắt ra, ho khan liên tục.

Cố họng cô cứng đờ, khô rát.

"Giết chết cô thì dễ dàng đối với cô quá.Để tôi nghĩ xem nên chơi với các người thể nào cho vui".

Ngô Chí Kiên cười, ánh mắt hắn chứa đựng sự tàn nhẫn, ác độc.