Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 152: Phê bình



Hiện tại Trương Mỹ Vân đã mang thai được 4 tháng rưỡi, em bé bắt đầu biết đạp trong bụng mẹ.

Thời điểm này người mẹ cần phải giữ tinh thân luôn vui vẻ, lạc quan, ăn uống đầy đủ dưỡng chất, nghỉ ngơi đầy đủ thì sau này sinh ra em bé mới khoẻ mạnh, hạnh phúc.

Ấy vậy mà ban ngày Mỹ Vân đi làm mệt nhọc, tan làm lại phải một thân một mình tới nhà kho hoang vu, hẻo lánh đấu trí với ba tên xã hội đen để giải cứu Trương Bá Thái.

Cứu xong phải đưa vào bệnh viện, ngôi đợi vật vờ bên ngoài phòng cấp cứu, cô vừa mệt mỏi vừa đau lưng rã rời, hai mắt cứ díp lại với nhau.

Lúc này Trương Mỹ Vân chỉ có một ước muốn nhỏ nhoi đó là được tắm nước nóng, rôi trèo lên chiếc giường êm ái trong phòng ngủ của Chúng Thanh Phong, ngủ một giấc thẳng cảng đến tận sáng mai.

Nhưng cô không thể bỏ về khi Trương Bá Thái đang nằm trong phòng cấp cứu, chưa biết tình hình thế nào được.

Trương Mỹ Vân đưa tay xoa lưng cho đỡ đau, rồi nhắm mắt lại chợp mắt một lúc.

Vì quá mệt nên cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Trong vô thức, người Mỹ Vân từ từ đổ xuống.

Đúng lúc đó, một cánh tay kịp thời đưa ra đỡ lấy cô.

Người vừa đỡ cô không ai khác, chính là Chúng Thanh Phong.

Khi Trương Bá Thái vừa được các bác sĩ và y tá đưa vào phòng cấp cứu thì Trương Mỹ Vân nhận được điện thoại của Chúng Thanh Phong.

Anh hỏi cô đang ở đâu để anh qua đón.

Mỹ Vân nói mình có chút việc, có thể đêm nay sẽ không về nhà.

Vì cảm thấy không yên tâm nên Chúng Thanh Phong hỏi rõ ràng, cụ thể xem cô có việc, sao lại không vê.

Sau một hồi quanh co, cuối cùng Trương Mỹ Vân cũng phải nói thật chuyện anh trai cô đang nằm trong phòng cấp cứu.

Vậy là chưa đây 20 phút sau, Chúng Thanh Phong và Võ Quế Sơn đã có mặt trong bệnh viện.

Hai người vừa tới khu vực hành lang phòng cấp cứu thì thấy Trương Mỹ Vân đổ dần, đổ dần xuống.

May mà anh nhanh tay đỡ kịp nếu không cô đã ngã xuống đất rồi.

Võ Quế Sơn và Chúng Thanh Phong lặng lẽ ngồi xuống dãy ghế chờ ngoài hành lang phòng cấp cứu.

Thanh Phong để Trương Mỹ Vân tựa đầu lên vai mình.

Ngủ trong tư thế ngôi, nên Trương Mỹ Vân bị mỏi người, đau cổ, không ngủ được lâu và sâu giấc.

Khi mở mắt ra, thấy Chúng Thanh Phong và Võ Quế Sơn đang ở bên cạnh mình Mỹ Vân ngạc nhiên hỏi: "Hai anh tới từ khi nào thế?"

"Bọn anh đến được một lúc rồi, thấy em vừa ngủ vừa ngáy o o nên không dám đánh thức..."

Võ Quế Sơn vừa cười vừa trêu chọc Trương Mỹ Vân.

"Anh chém gió thì cũng phải chọn đúng đối tượng chứ anh Sơn.

Từ nhỏ tới giờ em chưa bao giờ ngủ ngáy, nói nhanh cho nó vuông."

Trương Mỹ Vân tự tin khẳng định.

"Anh nói dõi em làm gì, không tin thì hỏi anh Phong thử xem."

Trương Mỹ Vân và Võ Quế Sơn cùng nhìn sang Chúng Thanh Phong, người đàn ông đang ngồi kẹt ở giữa hai người họ, hồi hộp chờ đợi xem anh sẽ nghiêng về phía ai.

Sau một hồi im lặng, cuối cùng Chúng Thanh Phong cũng lên tiếng: "Anh xin xác nhận, những lời Quế Sơn nói hoàn toàn là sự thật."

Được đại boss vào hùa, đứng về phía mình để trêu Trương Mỹ Vân, Võ Quế Sơn vênh mặt lên đắc ý: "Đấy nhé, có cả boss chứng kiến không thì anh lại mang tiếng đổ oan cho em."

Trương Mỹ Vân xị mặt xuống, bĩu môi không phục: "Rõ ràng là hai người vào hùa bắt nạt em."

Thấy Trương Mỹ Vân giận dỗi, không thèm nói chuyện với mình và Võ Quế Sơn nữa, Chúng Thanh Phong nói lảng sang chuyện khác: "Vụ 200 triệu là thể nào vậy em?"

Thật ra chuyện Trương Bá Thái vay nặng lãi, bị xã hội đen bắt cóc đòi tiền cũng chẳng có gì phải giấu nhưng Trương Mỹ Vân sợ sau này anh trai mình ngựa quen đường cũ, mỗi lần gặp rắc rối sẽ lại tìm tới cô, thậm chí là làm phiên Chúng Thanh Phong nếu như Bá Thái biết việc Mỹ Vân đang mang thai con của anh, nên cô lượng lự không biết có nên nói ra hay không.

"Có phải người ta bắt cóc người đang nằm trong phòng cấp cứu để tống tiên em không?"

Chúng Thanh Phong hỏi.

"Chuyện này kể ra thì dài dòng lắm."

Chúng Thanh Phong nói: "Em cứ từ từ kể rõ ràng, cụ thể từng chi tiết một.

Dù sao chúng ta cũng đang có thời gian mà."

Nghe Trương Mỹ Vân kể xong, Chúng Thanh Phong giận đến mức quay sang đặt hai tay lên vai cô siết chặt.

"Trương Mỹ Vân, em có biết chuyện em làm nguy hiểm như thế nào không hả?"

Chúng Thanh Phong rít lên.

"Anh đang làm đau em đấy.."

Trương Mỹ Vân nhăn mặt lại.

Sực nhớ ra mình đã dùng hơi nhiều sức với Trương Mỹ Vân nên Chúng Thanh Phong nhanh chóng thu tay về.

Trương Mỹ Vân biết hành động cảm tính của mình có thể gây nguy hiểm cho bản thân và cả đứa con trong bụng, nhưng trong tình huống gấp gáp đó cô thật sự không còn cách lựa chọn nào khác.

"Em nghĩ là nếu anh đặt mình vào vị trí của em, anh cũng sẽ hành động giống như em."

"Anh sẽ không đặt bản thân mình vào nguy hiểm nếu như có biện pháp an toàn hơn."

"Vi em ngốc nghếch nên mới bất chấp lao đầu vào nguy hiểm như vậy.

Đâu phải ai cũng thông minh, bản lĩnh như anh."

Trương Mỹ Vân dẫn dỗi, quay mặt đi.

"Anh chỉ ra lỗi sai của em là để em rút kinh nghiệm, lần sau không tái phạm nữa chứ không phải anh đang trách mắng gì em."

Chúng Thanh Phong giải thích cho Trương Mỹ Vân hiểu.

Trước đây khi còn trẻ, Chúng Thanh Phong cũng giống như Trương Mỹ Vân bây giờ.

Luôn tìm cách bao biện cho lỗi sai của mình, không chịu tiếp nhận sự phê bình từ người khác.

Chính ông ngoại đã dạy Chúng Thanh Phong rằng phải cảm kích sự phê bình người khác dành cho mình.

Trên đường đời, có rất nhiều lúc chúng ta phải kiên định làm theo suy nghĩ của mình.

Nhưng để bước đi của mình càng thêm vững vàng, chúng ta cũng cân nghiêm túc lắng nghe lời phê bình của người khác, hơn nữa còn phải cảm kích họ.

Mỗi người chúng ta đều có khuyết điểm và nhược điểm, đều có lĩnh vực không phải sở trường của mình, cho nên ta đều có thể phạm sai lâm.

Vậy thì sao không tĩnh tâm lại để thu nhận những ý kiến phê bình của người khác, để giúp bản thân được hoàn thiện hơn? Dấu biết là Chúng Thanh Phong nói đúng nhưng vì đang giận nên Trương Mỹ Vân không chịu tiếp nhận lời phê bình của anh.

Cô vẫn cố cãi cho bằng được: "Nếu như hôm nay, người ta bắt cóc cậu Thời Giang để uy hiếp anh, em nghĩ anh cũng sẽ không màng tới an nguy của bản thân, lập tức tới cứu cậu ấy thôi."

"Anh lại hỏi em, Trương Bá Thái đã đối xử với em như thế nào? Anh ta có yêu thương em, che chở cho em, bảo vệ em như hành động của một người anh trai vẫn làm cho em gái mình hay không?"

Trương Mỹ Vân hoàn toàn câm nín trước câu hỏi này của Chúng Thanh Phong.

"Cậu Thời Giang luôn yêu thương anh, quan tâm tới anh, sẵn sàng nhường cho anh món đồ chơi mà cậu ấy yêu thích nhất."

Không cần Chúng Thanh Phong phải kể ra, Trương Mỹ Vân cũng biết mối quan hệ giữa hai cậu cháu họ tốt đẹp tới nhường nào.

Chúng Thanh Phong chốt hạ: "Sự so sánh của em vừa rồi căn bản là hoàn toàn khập khiễng."

Nãy giờ Võ Quế Sơn ngôi im hóng hớt, khách quan mà nói anh thấy trong chuyện này rõ ràng là Trương Mỹ Vân không đúng, vậy mà cô còn quay ra trách ngược lại Chúng Thanh Phong.

Phụ nữ đúng là vừa kỳ quặc vừa vô lý.