Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 17: Nhẫn nhịn



Từ nhà hàng hải sản trở về, Cẩm Thanh Tú luôn cảm thấy khó chịu, bực bội trong người vì đã không làm gì được Trương Mỹ Vân lại còn bị người đàn ông lạ mặt kia nhìn với ánh mắt khinh khi, trình thượng.

Vừa bước vào phòng khách, thấy Thẩm Toàn Đức đang nằm dài trên ghế sô pha chơi điện tử, tâm trạng của Cẩm Thanh Tú càng trở nên bức bối hơn.

Cô ta thả người xuống chiếc ghế bành đối diện, ra lệnh.

"Toàn Đức, lấy cho em cốc nước ép cần tây..."

Mặt vẫn cắm vào điện thoại, Thẩm Toàn Đức làu bàu "Em tự lấy đi.

Anh đang chơi dở"

Máu nóng trong người Cẩm Thanh Tú bốc lên.

Cô ta ngồi bật dậy, nhìn chồng chăm chằm.

"Thái độ của anh là sao hả?"

Nghe thấy mùi "thuốc nổ"

từ Cẩm Thanh Tú, ngay lập tức Thẩm Toàn Đức quảng điện thoại xuống ghế, miệng liến thoảng.

"Anh sai rồi! Anh sai rồi!"

"Đây là lân đầu và cũng là lần cuối.

Anh biết chưa?"

Cẩm Thanh Tú cảnh cáo.

"Anh biết! Anh biết! Anh biết! Anh sẽ rút kinh nghiệm sâu sắc"

Thẩm Toàn Đức đứng dậy, đi vòng qua ghế bành, mát xa vai gáy cho Cẩm Thanh Tú.

"Thế nào vợ yêu, em thấy tay nghê của anh có tiến bộ không?"

Thẩm Toàn Đức vừa cười vừa hỏi.

"Cũng tàm tạm! Đang khát khô cả cổ rồi đây.

Đi lấy cho em cốc nước ép đi"

"Ô kê con tê tê! Anh đi liền ngay và lập tức đây!"

Thẩm Toàn Đức ngoan ngoãn cun cút đi vào bếp.

Vừa rời khỏi phòng khách, thoát khỏi sự kiểm soát của Cẩm Thanh Tú, nhanh chóng Thẩm Toàn Đức thay đổi sắc mặt.

"Mình là chồng hay ô sin của cô ta không biết?"

Thẩm Toàn Đức nghĩ thầm trong bụng.

Sự khó chịu thể hiện luôn ra mặt.

Trước đây, khi còn yêu đương, hẹn hò Cẩm Thanh Tú luôn tỏ ra là một cô gái đoan trang, hiền thục.

Mặc dù là thiên kim tiểu thư, được nâng niu chiều chuộng, mười đầu ngón tay không phải đụng nước, nhưng Cẩm Thanh Tú vẫn chịu khó đi học nấu ăn, tự mình vào bếp nấu cơm cho Thẩm Toàn Đức.

Cô ta dịu dàng, nũng nịu như chú mèo con vô cùng đáng yêu.

Nhưng sau khi cưới về, Cẩm Thanh Tú thay đổi một nghìn không trăm tám mươi độ.

Cô ta không còn là Cẩm Thanh Tú trước đây nữa.

Sự ân cần, chăm sóc dành cho Thẩm Toàn Đức đã hoàn toàn bốc hơi mất.

Thay vào đó là sự ngang ngược, hông hách.

Cô ta thản nhiên sai bảo Cẩm Thanh Tú như người hầu của mình.

Đối với Cẩm Thanh Tú, đây dường như là một cú sang chấn tâm lý.

Bởi trước đây anh ta được Trương Mỹ Vân chăm lo cho từng bữa ăn, giấc ngủ, cơm bưng nước rót, tận tình, chu đáo.

Vậy mà từ lúc kết hôn về anh ta lại phải "phục vụ"

một đại tiểu thư tâm tính thất thường: sáng nắng, chiều mưa, trưa sương mù.

Âu cũng là bị nghiệp quật cho không trượt phát nào.

Nhưng dù Cẩm Thanh Tú đỏng đảnh, đành hanh, quá quất thế nào Thẩm Toàn Đức vẫn cắn răng, nín nhịn không dám bật lại cô ta nửa lời.

Bởi vì bỗ của Cẩm Thanh Tú, ông Cầm Ngọc Hải chính là người đã rót vốn đầu tư cho công ty đang trên bờ vực phá sản của anh ta.

Hơn nữa Cầm Ngọc Hải cũng chỉ có một đứa con gái rượu là Cẩm Thanh Tú.

Nếu sau này ông ta qua đời, không phải sản nghiệp trị giá cả trăm tỷ kia sẽ do Cẩm Thanh Tú thừa kế sao? Tới lúc đó chỉ cân Thẩm Toàn Đức bám chặt lấy Cẩm Thanh Tú thì sợ gì không sơ múi được ít nhiều? Đó là lý do Thẩm Toàn Đức luôn dặn lòng phải nhẫn nhịn, nhẫn nhịn và nhẫn nhịn.

Dù Cẩm Thanh Tú có đòi hỏi quá quắt thế nào anh ta cũng tìm mọi cách để chiều lòng người vợ quái thai ngâm dấm của mình.

Vì một tương lai tươi sáng đang chờ đợi ở phía trước, dù Cẩm Thanh Tú có muốn hái sao trên trời Thẩm Toàn Đức cũng sẽ tìm cách thoả mãn cô ta chứ nói gì tới một ly nước ép cần tây vặt vãnh? "Anh ngủ luôn trong bếp hay sao mà lâu thế?"

Cẩm Thanh Tú sốt ruột hỏi vọng vào.

"Anh ra ngay, ra ngay đây...

Thẩm Toàn Đức ép một ly cần tây xanh lét rồi nhanh chóng đeo lên mình chiếc mặt nạ tươi cười hớn hở, mang ra phòng khách đưa cho Cẩm Thanh Tú.

"Nước ép cần tây của công chúa đây.

Xin mời nàng thưởng thức..."

"Anh bắt em phải đợi lâu, nên không có hứng uống cần tây nữa rồi.

Đổi qua nước ép cóc đi.."

"Hết cóc rồi.

Em uống sang bưởi, cam, hoặc dâu tây được không?"

Thẩm Toàn Đức nhẹ nhàng hỏi.

"Bây giờ em chỉ muốn uống nước ép cóc thôi"

"Nhưng trong tủ không còn quả cóc nào cả..."

"Hết anh không biết đường đi mua à?"

Cẩm Thanh Tú quắc mắt liếc Thẩm Toàn Đức.

Ánh mắt sắc như dao cạo của cô ta khiến Thẩm Đức im re không dám cãi lời.

"Ok! Vậy em chịu khó đợi anh chút.

Để anh chạy ra siêu thị tìm cóc cho em...""Nhanh lên đấy! Anh cũng biết em không phải là người có tính kiên trì rồi mà..".

Cẩm Thanh Tú nhắc nhở.

Thẩm Toàn Đức vội vội vàng vàng phóng ô tô tới siêu thị chuyên bán hoa quả cao cấp.

May mắn thay anh ta cũng tìm được một khay cóc mang về ép cho Cẩm Thanh Tú.

Uống ly cóc ép, tâm trạng Cẩm Thanh Tú dịu đi ít nhiêu.

Thẩm Toàn Đức vừa xoa bóp, mát xa chân cho vợ vừa hỏi một cách thận trọng.

"Hôm nay em đến ngày à?"

Cẩm Thanh Tú nhìn Thẩm Toàn Đức trân trân.

"Ý anh là gì?"

"Không, anh nào dám có ý kiến gì.

Chỉ là thấy sắc mặt em không được tốt, tâm trạng lại có vẻ bực bội nên anh hỏi thăm thôi"

Thẩm Toàn Đức vội vàng giải thích.

"Lúc trưa đi ăn vô tình gặp bạn gái cũ của anh..."

Cẩm Thanh Tú kể.

Thẩm Toàn Đức có chút ngạc nhiên "Em gặp Mỹ Vân sao?"

"Không lẽ còn ai khác?"

Cẩm Thanh Tú cao giọng hỏi.

"Em cũng biết thời sinh viên anh cắm đầu vào học, tốt nghiệp ra trường thành lập công ty, tập trung kiếm tiền.

Vài năm sau thì quen Mỹ Vân.

Rồi đùng một cái cô gái với gương mặt xinh đẹp, thân hình quyến rũ là em rơi trúng đầu anh, khiến anh trúng tiếng sét ái tình ngay từ lần gặp đầu tiên còn gì.."

Thẩm Toàn Đức thanh minh.

"Ban đầu em còn tưởng cô ta bị chúng ta cảm sừng, tới hôm nay mới vỡ lẽ người bị cảm sừng lại chính là anh, người chồng đáng thương của em ạ"

"Em nói vậy là có ý gì?"

Thẩm Toàn Đức ngạc nhiên.

"Lúc em đang chào hỏi Trương Mỹ Vân, có một người đàn ông xuất hiện, đưa cô ta đi.

Qua những hành động, cử chỉ của hai người, có thể thấy quan hệ của họ không đơn thuần chỉ là bạn bè thông thường đâu...

Mặc dù không còn tình cảm gì với Trương Mỹ Vân, nhưng khi nghe Cẩm Thanh Tú kể, Thẩm Toàn Đức vẫn cảm thấy có chút không thoải mái trong lòng.

"Không chỉ vậy, người đàn ông của bạn gái cũ anh có vẻ không phải dạng vừa đâu.

Vừa có tiên lại còn sở hữu vẻ bê ngoài soái khí ngút ngàn nữa"

"Không lẽ người đàn ông đi cùng với Trương Mỹ Vân mà Cẩm Thanh Tú đang nhắc tới chính là người đã thuê cô mang thai hộ?"

Thẩm Toàn Đức nghĩ bụng.

"Sự lạnh lùng, cao ngạo của anh ta khiến người đối diện vừa dè chừng lại vừa bị thu hút"

Cẩm Thanh Tú miêu tả về Chúng Thanh Phong.

"Đừng nói là vợ anh bị anh ta hớp hồn rồi nhé?"

"Có lẽ gặp thêm vài lần nữa bị anh ta hút hồn thật cũng không biết chừng.."

Cẩm Thanh Tú vừa nhâm nhỉ ly nước ép, vừa nhớ lại dáng vẻ cao cao tại thượng, dáng vẻ đẹp trai của Chúng Thanh Phong.

Lời nói của Cẩm Thanh Tú khiến Thẩm Toàn Đức có chút bất an trong lòng.

Anh ta phải dùng mọi cách để trói chặt "mỏ kim cương" này lại mới được.