Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 177: Gặp khách hàng



Theo kế hoạch, sáng nay Trương Mỹ Vân và Võ Quế Sơn sẽ cùng nhau tới công ty Big Tiger gặp mặt khách hàng, để bàn về việc ký kết hợp đồng hợp tác giữa hai bên.

Vừa bước chân vào phòng làm việc của giám đốc công ty Big Tiger, Võ Quế Sơn và Trương Mỹ Vân giật mình thon thót khi nhìn thấy Ngô Chí Kiên ngồi sau bàn giám đốc.

Những hình ảnh Phạm Khả Hân bị đánh đập, hành hạ dã man cùng đoạn ghi âm cuộc nói chuyện giữa cô và Ngô Chí Kiên mà lân trước Chúng Thanh Phong cho Trương Mỹ Vân nghe, hiện lên rõ mồn một trong đầu Mỹ Vân.

Theo bản năng cô rùng mình sợ hãi.

Ngô Chí Kiên đang ngồi trên ghế sô pha, thấy Trương Mỹ Vân liên đứng bật dậy, đi về phía cô hào hứng nói: "Mỹ Vân! Mới một tháng không gặp, mà anh sắp nhớ em phát điên rồi đấy."

Vừa nói Ngô Chí Kiên vừa giang rộng hai tay định ôm Trương Mỹ Vân vào lòng.

Theo bản năng, Mỹ Vân nhanh nhẹn né người ra sau, tránh được cái ôm của hắn.

Ngô Chí Kiên chưng hửng vì bị từ chối bất ngờ.

Đôi tay lơ lửng giữa không trung chừng vài giây rồi hạ xuống.

Hắn nói: "Xin lỗi em, anh đường đột quá."

Võ Quế Sơn cũng cảm thấy bất ngờ trước hành động thể hiện sự thân thiết quá mức mà Ngô Chí Kiên dành cho Trương Mỹ Vân.

Nãy giờ mải mê suy nghĩ nhưng Quế Sơn vẫn chưa thể nào lý giải được vì sao Ngô Chí Kiên lại có mặt tại đây, ngồi ở vị trí giám đốc công ty Big Tiger.

Theo những thông tin trong tập hồ sơ mà công ty Big Tiger cung cấp thì CEO là Hoàng Phi Hùng, một người đàn ông 35 tuổi.

Lẽ nào Hoàng Phi Hùng chỉ là bù nhìn, còn người thật sự đứng sau công ty này lại là Ngô Chí Kiên? Với cương vị đại diện của tập đoàn Tân Thế Giới, hơn ai hết Võ Quế Sơn muốn ký được hợp đồng làm ăn với công ty Big Tiger.

Nhưng trên cương vị một người đồng nghiệp, một người bạn, Quế Sơn sẵn sàng đứng ra bảo vệ lợi ích của Mỹ Vân trước những tình huống bất lợi.

Hơn nữa Võ Quế Sơn nghi vụ hợp tác này là trò mà Ngô Chí Kiên bày ra với mục đích tiếp cận Trương Mỹ Vân.

Nghĩ vậy nên anh lén nhắn tin thông báo tình hình cho đại boss.

Ngô Chí Kiên chìa tay về phía ghế sô pha, lịch sự mời Trương Mỹ Vân mà không buôn đoái hoài gì tới Võ Quế Sơn đang đứng cạnh đó.

"Em ngôi đi!"

Trương Mỹ Vân ngôi xuống ghế, thận trọng giữ khoảng cách với Ngô Chí Kiên.

Nhưng hắn ta chủ động xích lại gân, thu hẹp khoảng cách giữa hai người.

Trương Mỹ Vân cố nhích ra xa hơn, nhưng lưng cô đã chạm kịch tay vịn ghế sô pha rồi.

Thấy Ngô Chí Kiên nhoài về phía mình, cô đột nhiên cảm thấy như mình đang ở trong một đường hầm dài, tối đen, gió thổi lạnh buốt.

Cô nghe thấy tiếng gió nhưng vẫn thấy ngộp thở.

Ngô Chí Kiên hào hứng khoe: "Anh đã mua rất nhiều quà cho em.

Anh tin em sẽ thích chúng."

Trương Mỹ Vân bắt gặp mắt Ngô Chí Kiên đang nhìn mình chằm chằm, và cơn lạnh buốt từ mũi lan lên đầu.

Tiếng gió biến thành âm thanh ù ù lớn.

Tay cô lạnh toát mồ hôi, và trí óc dường như trống rỗng.

Ngô Chí Kiên không đủ tinh tế để nhận ra những biểu hiện khác lạ và cảm giác bất an của Trương Mỹ Vân khi hắn tới gân cô.

Nhưng Võ Quế Sơn đã nhận ra sự hoảng sợ của cô.

Anh nhanh chóng chen ngang, ngồi vào giữa Trương Mỹ Vân và Ngô Chí Kiên.

Hành động đột ngột của Võ Quế Sơn khiến Ngô Chí Kiên mất hứng.

Hắn thật sự muốn sút bay gã kỳ đà cản mũi này ra ngoài cửa.

Trương Mỹ Vân biết nếu hít thở đủ sâu và lâu, thì mắt cô có thể nhìn rõ ràng trở lại và máu sẽ tiếp tục lưu thông lên não.

Cô phải chú ý đến hơi thở.

Hít vào.

Thở ra.

Đừng thở gấp.

Đừng cưỡng lại.

Mất chừng một phút Trương Mỹ Vân mới lấy lại được bình tĩnh.

Cô lịch sự từ chối: "Cảm ơn anh! Nhưng tôi không có lý do gì để nhận quà của anh hết."

"Em nói vậy làm anh buồn đấy."

Trương Mỹ Vân đánh trống lảng, đổi chủ đề cuộc nói chuyện: "Hôm nay chúng tôi tới đây để bàn về việc ký kết hợp đồng làm ăn với công ty Big Tiger, e là không có thời gian để tán gẫu với anh rồi."

"Anh chính là ông chủ của Big Tiger!"

Trương Mỹ Vân mắt tròn mắt dẹt, quay sang nhìn Võ Quế Sơn.

Quế Sơn không lấy gì làm bất ngờ lắm vì anh đã đoán ra điều này từ trước.

"Em không ngờ đúng không?"

Ngô Chí Kiên hỏi.

Có Võ Quế Sơn bên cạnh nên Trương Mỹ Vân không còn sợ Ngô Chí Kiên nữa.

Cô nhanh chóng lấy lại sự chuyên nghiệp.

Trương Mỹ Vân hỏi ý kiến của Ngô Chí Kiên với tư cách là nhà cung cấp: "Anh thấy chất lượng sản phẩm của chúng tôi thế nào?"

"Cũng được, nhưng anh thấy còn một vài chỗ phải bàn kĩ hơn."

"Anh có thể nói cụ thể hơn không? Tôi sẽ truyền đạt lại góp ý của anh với ban lãnh đạo."

Hôm nay Trương Mỹ Vân đổi túi xách mà túi xách này không để giấy bút nên đành phải lấy điện thoại ra note lại ý kiến đánh giá của Ngô Chí Kiên.

Ngô Chí Kiên nhìn chiếc iphone 12 pro max trên tay Trương Mỹ Vân hỏi: "Em mới thay điện thoại à?"

"Anh Thanh Phong bán lại cho tôi."

Nghe tới tên của Chúng Thanh Phong mặt Ngô Chí Kiên sa sầm xuống.

Hắn nói như đang ra lệnh cho Trương Mỹ Vân: "Trả lại cho hắn ta đi, anh sẽ mua cho em cái điện thoại khác."

Trương Mỹ Vân cương quyết cự tuyệt Ngô Chí Kiên tới cùng: "Tôi đã nói rồi, tôi không có lý do gì để nhận đồ từ anh hết."

"Em từ chối nhận đồ của anh, nhưng lại dùng điện thoại thằng đó mua cho à?"

Ngô Chí Kiên bắt đầu giận dữ.

Trương Mỹ Vân bực bội trước sự giận dữ vô cớ của Ngô Chí Kiên.

Cô đứng ra bênh vực Chúng Thanh Phong: "Anh làm ơn ăn nói lịch sự.

Thanh Phong có tên đàng hoàng, không phải thằng đó thằng đấy gì hết."

Chính sự bênh vực và bảo vệ Chúng Thanh Phong của Trương Mỹ Vân khiến Ngô Chí Kiên nảy sinh lòng đố kị.

Hắn muốn giành bằng được cô từ tay Chúng Thanh Phong.

Hắn đề nghị: "Anh em mình đi đâu vài ngày để bàn việc ký kết hợp đồng đi.

Lên núi xuống biển, hay sang nước ngoài, Châu Âu hay Châu Mỹ đều được hết.

Chỉ cần em thích đi đâu anh đưa em đi đó."

Một cảm giác ghê tởm đối với Ngô Chí Kiên dâng trào trong lòng Trương Mỹ Vân.

Cô chỉ muốn tránh xa hắn ngay lập tức.

Trong lĩnh vực kinh doanh, thường các doanh nhân sẽ có hứng thú với các đối tác mặt xinh, chân dài, đường cong uốn lượn hơn là một trợ lý phó chủ tịch không có gì nổi bật như Trương Mỹ Vân.

Ấy thế mà chẳng hiểu vì sao cô lại lọt vào "tầm ngắm" của Ngô Chí Kiên.

Tất nhiên trong thời kỳ dịch bệnh khó khăn này nếu ký được hợp đồng với công ty Big Tiger là điều tốt.

Nhưng Trương Mỹ Vân lựa chọn không đánh đổi.

Bản thân Trương Mỹ Vân không giỏi giang xuất chúng nhưng được cái yêu lao động, đủ khả năng kiếm tiền nuôi thân.

Cô không thanh cao nhưng cũng chẳng bao giờ sống bẩn.

Thú thật Trương Mỹ Vân rất mê tiên, nhưng đứng để tiêu tiên mình kiếm ra vẫn sướng hơn là quỳ để tiêu tiền người khác ban cho.

Ngô Chí Kiên nhìn Trương Mỹ Vân hỏi: "Sao, em nghĩ ra sẽ đi đâu chưa? Dubai được không? Hay Ai Cập?"

Thấy Trương Mỹ Vân bị Ngô Chí Kiên đặt vào tình thế khó xử, Võ Quế Sơn định can thiệp thì cô lên tiếng trước: "Theo tôi chuyện ký kết hợp đồng cứ bàn tại công ty là thích hợp nhất."