Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 186: Mong muốn tìm việc



Rời khỏi quán cà phê, tâm trạng của Trương Bá Thái vô cùng vui vẻ.

Anh ta cảm thấy trong lòng mình như có một vườn hoa đang nở ngát hương.

Chưa bao giờ Bá Thái lại cảm thấy phấn khích như lúc này.

Việc đầu tiên Trương Bá Thái làm đó chính là gọi điện hẹn gặp Trương Mỹ Vân.

Cô nhanh chóng đồng ý.

Vậy là hai anh em hẹn gặp nhau vào lúc bảy giờ tối tại một quán phở bò trên phố cổ.

Trương Bá Thái rảnh rỗi, không có việc gì làm nên tới quán phở đợi Trương Mỹ Vân trước.

Khoảng 7 giờ 10 Trương Mỹ Vân mới tới.

Cô đưa mắt nhìn quanh quán phở thấy Trương Bá Thái đang giơ tay lên vẫy mình.

Trương Mỹ Vân nhanh nhẹn đi tới bàn mà Trương Bá Thái đang ngồi.

Cô tươi cười nói: "Xin lỗi anh, em tới muộn.Đường tắc kinh khủng khiếp luôn."

"Không sao! Anh cũng vừa mới tới thôi."

Thấy Trương Bá Thái không nổi giận, mà thậm chí còn mỉm cười đáp lại mình, Trương Mỹ Vân cảm thấy không quen lắm.

Trong trí nhớ của Trương Mỹ Vân thì Trương Bá Thái trước đây là người nôn nóng, thiếu kiên nhẫn.

Và trong từ điển của anh ta không bao giờ có hai từ "chờ đợi".

Chỉ có người khác phải đợi Bá Thái, chứ anh ta chưa từng đợi ai.

Dường như việc Trương Mỹ Vân ra tay nghĩa hiệp, cứu giúp Trương Bá Thái lúc anh ta lâm nguy đã khiến mối quan hệ xa cách giữa hai anh em họ trở nên thân thiết hơn một chút.

Vừa ngồi xuống ghế Trương Mỹ Vân đã hỏi ngay: "Mũi anh thế nào rồi? Còn đau không?"

Trương Bá Thái lắc đầu đáp: "Anh đỡ nhiều rồi."

Trong lúc đợi nhân viên quán phở bưng phở lên, Trương Mỹ Vân hỏi thăm về cuộc gặp mặt giữa Trương Bá Thái và Định Râu.

Cô bắn một tràng như súng liên thanh: "Sao bỗng dưng Định Râu lại hẹn gặp anh làm gì? Anh ta có gây khó dễ gì cho anh không? Có cần em ra mặt đòi lại công bằng cho anh không?"

Trương Bá Thái câm chiếc túi vải mà Định Râu đưa cho mình đặt lên mặt bàn nói: "Định Râu hẹn gặp anh là để đưa cho anh cái này."

Trương Mỹ Vân nhìn chiếc túi vải trên bàn, không giấu được sự tò mò đang trỗi dậy trong lòng: "Cái gì thế?"

"Em cứ mở ra xem thì biết."

Trương Mỹ Vân đưa mắt nhìn Trương Bá Thái cảnh giác.

"Yên tâm đi, không phải bom đâu mà sợ."

"Ai sợ chứ!"

Trương Mỹ Vân từ từ mở miệng chiếc túi vải ra.

Khi nhìn thấy sấp tiền với những tờ polime mệnh giá 500 nghìn trong đó, cô hết sức kinh ngạc.

"Chuyện gì thế này?"

Trương Bá Thái thuật lại toàn bộ câu chuyện mà Định Râu đã nói với mình trong quán cà phê cho Trương Mỹ Vân nghe.

"Thật sự có chuyện tốt như vậy sao?"

Trương Mỹ Vân vẫn chưa thôi kinh ngạc.

"Lúc Định Rầu bảo trả lại 120 triệu tiền lãi anh còn tưởng là đang mơ cơ."

"Em phải cảm ơn anh ta một câu mới được."

Nói dứt lời, Trương Mỹ Vân mở điện thoại bật chế độ camera, rồi ôm túi vải đựng tiền, chụp bức ảnh tự sướng, miệng cười tươi như hoa.

Sau đó, Mỹ Vân gửi bức ảnh đó qua zalo cho Định Râu, kèm theo dòng tin nhắn: "Cảm ơn anh trai."

Khi đặt điện thoại xuống bàn, Trương Mỹ Vân thấy Trương Bá Thái đang nhìn mình chằm chằm.

Cô hỏi: "Sao anh lại nhìn em như thế?"

"Em và Định Râu thân thiết với nhau từ bao giờ vậy?"

"Cũng mới thôi.

Kể ra có người anh là xã hội đen cũng ngâu phết.

Ra đường khỏi sợ bị ai bắt nạt."

Trương Bá Thái thật không thể tin nổi vào tai mình.

"Này, em đừng nói là em đồng ý kết nghĩa anh em với Định Râu đấy nhé?"

"Em thấy anh ta cũng đâu tới nỗi xấu xa lắm đâu."

Trương Bá Thái đưa tay ôm mặt.

Em gái út của anh đúng là có một không hai trên đời mà.

Có lẽ cô là người duy nhất biết tới Định Râu mà lại nói gã không phải người xấu.

Trong giang hồ, người ta lưu truyền rất nhiều câu chuyện đáng sợ về Định Râu.

Hôm nay Bá Thái phải kể cho Mỹ Vân nghe để cô mở mang tầm hiểu biết gã giang hồ có số có má này mới được.

Với bản tính ít nói và cực kỳ lì lợm, Định bỏ học từ rất sớm, suốt ngày lang thang khắp chốn.

Tại khu vực gầm cầu Long Biên, Định kết thân với đám nhóc bụi đời làm đủ thứ nghề như đánh giày, bán kem, vé số...

Ngay từ nhỏ, Định đã tỏ ra có năng khiếu "du đãng"

khi thường xuyên luôn lách vào những sạp chợ trộm cắp dưa, chuối...

vê chia cho cả bọn.

Nhiều lần ẩu đả với những băng nhóm khác, Định dẫn đầu nhóm đánh giày đánh thắng đám lớn tuổi hơn nên giới bụi đời ngưỡng mộ, tôn Định làm đại ca.

Hằng ngày, Định được hàng chục đàn em cung phụng.

Mỗi sáng, Định giao việc cho từng đứa đi bán vé số, bán kem, đánh giày...chiều chiều lại tụ tập để chia tiền.

Kể cả thủ lĩnh hay đàn em đều được chia bằng nhau.

Nếu đứa nào bị mưa ướt vé số không bán được, Định lấy tiền chung bù vào.

Vì tính nghĩa hiệp, ngày càng có nhiều trẻ bụi đời tìm về quy phục dưới trướng của Định.

Tiếng tăm của Định lây lan sang những khu vực lân cận.

Sau này khu vực gầm cầu Long Biên vào diện quy hoạch, không còn chỗ cho đám trẻ bụi đời trú ngụ.

Để tìm đất sống, Định dẫn đàn em lấn sang khu vực cầu Bươu, thuộc địa phận Hà Đông để làm ăn, mặc nơi đây thuộc "quản lý"

của Bắc Kên Kên - đàn anh giang hồ chính hiệu.

Trong nhiều lần đụng mặt, gã giang hồ thấy thủ lĩnh đám nhóc đánh giày có gan gây sự với băng của mình lại tỏ ra yêu mến.

Hắn chiêu dụ Định về dưới trướng bằng cách kết nghĩa anh em, giao cho nhóm một vài địa bàn quản lý.

Khu vực cầu Bươu thời điểm đó thường xuyên bị nhóm giang hồ do Thịnh Một Mắt câm đầu lấn sân.

Bắc Kên Kên ngại băng này vì quân số của chúng đông hơn, nhưng Định tuyên bố: "Cho tên câm đầu nhập viện mới khống chế được đại cuộc."

Sau trận phục kích, Thịnh Một Mắt bị Định đâm thủng ruột, phải nhập viện.

Đám đàn em của hẳn như rắn mất đầu, tan tác.

Sau lần ấy Định chính thức lên nắm quyền thay Bắc Kên Kên làm "ông chủ"thật sự của khu vực Cầu Bươu khi chưa tròn 20 tuổi.

Nghe Trương Bá Thái kể tới đâu Trương Mỹ Vân mắt tròn mắt dẹt tới đó.

"Thế nào, giờ thì em đã biết sợ là gì chưa?"

Trương Bá Thái hất hàm hỏi.

Trương Mỹ Vân trả lời tỉnh queo: "Em thấy cuộc đời Định Râu như phim giang hồ Hồng Kông, hơn nữa hắn ta cũng nghĩa hiệp đấy chứ.Chẳng có gì phải sợ hết."

Trương Bá Thái thật sự bó tay trước em gái mình.

"Em đúng là hết thuốc chữa rối."

Trương Mỹ Vân cười, bày tỏ quan điểm sống của mình: "Xưa nay ai tốt với em, em tốt lại.Còn quá khứ người ta thế nào mặc người ta.Em không quan tâm."

Nghe Trương Mỹ Vân nói vậy, Trương Bá Thái rụt rè chia sẻ: "Anh...anh dự định sau khi tháo chỉ sẽ đi tìm việc làm."

Ban đầu Trương Mỹ Vân nhìn Trương Bá Thái không chớp mắt.

Sau đó cô mỉm cười, nhiệt tình ủng hộ anh trai: "Anh nghĩ như vậy là rất đúng.

Chỉ khi kiếm tiền bằng sức lao động của chính mình anh mới biết trân trọng đồng tiền.Trân quý cuộc sống này."

Trương Bái Thái cúi gằm mặt xuống, hai tay đan vào nhau, ngập ngừng như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Trương Mỹ Vân tỉnh ý nhận ra điều đó.

Cô hỏi: "Anh sao thế?"

"Anh học hành không đến nơi đến chốn, nên bây giờ muốn xin việc cũng không dễ dàng gì..."

Trương Mỹ Vân nhoài người về phía trước, giơ tay vỗ nhẹ lên tay Trương Bá Thái, động viên: "Không sao đâu.Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.Em sẽ hỗ trợ anh tìm được một công việc phù hợp."