Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 6: Nóng ruột



Chúng Thanh Phong liếc gương chiếu hậu thấy Trương Mỹ Vân nằm ở ghế sau xe đang vật vã vì đau đớn, mặt tái nhợt đi.

Anh liền đạp chân ga, phóng nhanh tới bệnh viện.

Trên đường đi, thỉnh thoảng anh lại quay về phía sau xem tình hình của Trương Mỹ Vân thế nào.

Lúc này là giờ cao điểm nên ở khu vực ngã tư dày đặc phương tiện giao thông, ai cũng có tâm lý muốn nhanh chóng thoát khỏi cảnh nắng nóng oi bức nên cố chen chúc nhau dẫn tới tình trạng tắc đường.

Xe của Chúng Thanh Phong đi tới làn được rẽ phải thì thấy phía trước có một chiếc ô tô đang đậu chình ình.

Trương Mỹ Vân đau đớn quản quại.

"Sắp tới bệnh viện chưa?"

Nếu nhanh thì chỉ mười phút là tới bệnh viện, nhưng trong tình trạng tắc đường thế này, Chúng Thanh Phong không dám khẳng định điều gì với Trương Mỹ Vân.

Anh chỉ có thể trả lời câu hỏi của cô một cách chung chung.

"Sắp tới rồi.."

"Tôi...

tôi...

không chịu nổi mất...

Chúng Thanh Phong quay lại phía sau, nhìn Trương Mỹ Vân đang ôm bụng, mặt tái nhợt, môi trắng bệch, thở một cách khó nhọc.

Anh lại thấy tim mình nhói lên vì xót xa.

"Cố lên Mỹ Vân...

Chúng Thanh Phong không biết nói gì khác.

"Con...

con của tôi...

"Con sẽ ổn thôi.

Em đừng lo!"

Chúng Thanh Phong nhìn chiếc ô tô phía trước đang đứng lì tại chỗ sốt ruột bấm còi inh ỏi.

Anh bấm còi một hồi nữa mà chiếc xe đó vẫn không chịu đi.

Đây là lần đầu mang thai, lại không có kinh nghiệm gì nên khi bị xuất huyết Trương Mỹ Vân rất sợ hãi.

"Anh làm ơn...

cứu con...

cứu con của tôi.."

— Trương Mỹ Vân nhoài về phía trước.

Chúng Thanh Phong hằm hằm giận dữ xuống xe, đi về phía chiếc ô tô đậu phía trước.

Xưa nay anh là người điềm đạm, lịch lãm, hiếm ai thấy anh nổi nóng như vậy.

Bộ dạng của anh lúc này chẳng khác nào muốn ăn tươi nuốt sống người tài xế kia.

Trong cơn mơ màng, Trương Mỹ Vân không hiểu chuyện gì xảy ra.

Tại sao người đàn ông kia lại xuống xe? Không lẽ anh ta muốn bỏ rơi mẹ con cô? Thoáng nghĩ tới đây sống lưng của Mỹ Vân lạnh buốt.

Cô không thể làm gì khác ngoài việc chắp tay cầu xin ơn trên che chở, tiếp thêm sức mạnh cho đứa con bé bỏng của mình.

"Mạnh mẽ lên em bé bỏng của mẹ...

con tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được...

đừng làm mẹ sợ nhé.."

Mỹ Vân đưa tay xoa lên bụng.

Trương Mỹ Vân cứ ngỡ người mình yêu thương nhất trên thế giới này là Thẩm Toàn Đức.

Thế nhưng khoảnh khắc này cô mới nhận ra, anh ta chẳng là gì cả.

Đứa bé mới là tất cả của cô.

Nếu đứa bé có mệnh hệ gì Trương Mỹ Vân sẽ không để yên cho Thẩm Toàn Đức.

Kể từ giây phút nhìn thấy bức ảnh Thẩm Toàn Đức và Cầm Thanh Tú trong trang phục cô dâu chú rể đứng ở hôn trường, nhìn nhau cười rạng rỡ thì tình cảm Mỹ Vân dành cho anh ta đã hoàn toàn bị chặt đứt.

Bấy lâu nay Trương Mỹ Vân vẫn nghĩ chỉ cần làm việc chăm chỉ, sống chân thành và chính trực thì cuối cùng cô sẽ luôn luôn được đền đáp.

Nhưng trong trường hợp của cô và Thẩm Toàn Đức thì hoàn toàn ngược lại.

Cô đã sai, quá sai rồi.

Trương Mỹ Vân không tiếc một gã đàn ông tồi tệ như Thẩm Toàn Đức, nhưng cô tiếc bốn năm thanh xuân của mình.

Qua cửa kính, Chúng Thanh Phong thấy trong xe một người phụ nữ ngoài bốn mươi, ăn mặc diêm dúa, cổ đeo kiềng vàng to đùng đúng kiểu nhà giàu mới nổi thích khoe của, đang buôn chuyện cười phớ lớ.

Anh giơ tay gõ cửa.

"Đây là làn rẽ phải, chị cho xe rẽ được không?".

Người phụ nữ nhìn ra, thấy gương mặt đẹp như tạc, vóc dáng cao ráo của Chúng Thanh Phong thì ngơ ngấn.

Tay chị ta vẫn lăm lăm giữ chiếc điện thoại.

Đầu dây bên kia vang lên giọng một người đàn ông.

"Tối chị cứ book khách sạn rồi gửi số phòng cho em nhé".

Mắt vẫn nhìn Chúng Thanh Phong không chớp, người phụ nữ nói vào điện thoại.

"Ok cưng!".

Anh giơ ngón tay trỏ chỉ về phía biển báo cho phép rẽ phải.

"Chị cho xe rẽ phải đi".Người phụ nữ hạ cửa xe xuống, nhìn Chúng Thanh Phong cười giả lả.

"Em trai tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi? Đang làm công việc gì? Một tháng kiếm được bao nhiêu tiên?".

Chúng Thanh Phong trừng mắt nhìn người phụ nữ.

Anh đang nóng ruột muốn đưa Trương Mỹ Vân tới bệnh viện, vậy mà bà ta vẫn ngồi lì ở đó buôn chuyện với trai.

Đã thể còn coi anh là trai bao, công khai nhìn anh với ánh mắt thèm khát nữa chứ.

"Rẽ phải đi!"

Chúng Thanh Phong buông một câu lạnh nhạt.

"Em trai, thú thật chị nhìn em rất vừa mắt.."

- người phụ nữ nháy mắt đưa tình với Chúng Thanh Phong.

"Còn tôi thấy chị rất ngứa mắt"

Anh nắm chặt hai tay thành quyền để kiềm chế cơn thịnh nộ của mình.

Nếu người phụ nữ đó là đàn ông thì đã bị anh tấn cho một trận thừa sống thiếu chết rồi.

"Em trai, đi cà phê với chị nhé?".

"Rẽ phải đi"

- Chúng Thanh Phong rít qua kẽ rằng.

"Em trai, giờ em có rảnh không? Hay chị đưa em đi trung tâm thương mại? Chỉ cần em làm chị vui thì muốn gì chị cũng mua cho em hết".

"Nhìn tôi giống người thiếu tiền, phải mua vui cho kẻ khác sao?"

Chúng Thanh Phong nhìn người phụ nữ bằng ánh mắt sắc lẹm như dao cạo.

"Em đẹp em có quyền mà.

Ra giá đi em trai"

"Bà không hiểu tiếng người à?".

Người phụ nữ vẫn nhất quyết không chịu buông tha cho Chúng Thanh Phong.

"Em trai, cho chị xin số điện thoại được không?".

Đúng là thân lừa ưa nặng.

Một khi không thích được đối xử lịch sự, tử tế vậy thì anh sẽ dạy cho bà ta một bài học.

Chúng Thanh Phong lặng lẽ quay người bỏ đi.

Người phụ nữ nuối tiếc gọi với theo.

"Em trai...

em đi đâu đấy? Em còn chưa cho chị xin số điện thoại mà..."

Chúng Thanh Phong đi thẳng về phía ô tô của mình rồi mở cửa lên xe.

"Anh...

anh đã quay lại.."

Trương Mỹ Vân thở phào nhẹ nhõm.

"Ừ, tôi đây"

"Anh vừa đi đâu vậy?"

Trương Mỹ Vân hỏi.

"Tôi đi xử lý chút việc..."

Chúng Thanh Phong quay mặt nhìn về phía băng ghế sau, nơi Trương Mỹ Vân đang nằm co quắp cố gắng chống chọi với sự đau đớn.

"Em thế nào rồi?"

- anh hỏi với vẻ quan tâm.

"Tôi...

tôi...

đau lắm...

xin anh...

hãy cứu...

con.."

— Trương Mỹ Vân chưa nói hết câu đã ngất xỉu.

Chưa bao giờ Chúng Thanh Phong cảm thấy bất lực như lúc này.

Anh đành phải đánh cược một lần với tử thần.

Chúng Thanh Phong vừa cài dây an toàn, nhìn chằm chằm về phía chiếc ô tô của người phụ nữ nạ dòng kia.

Sau đó anh lạnh lùng gạt cần số ô tô đạp ga lao về phía trước.

Đầu ô tô của Chúng Thanh Phong đâm rầm vào đuôi xe của người phụ nữ kia.

Bà ta giật mình kinh hãi, chiếc điện thoại trên tay rơi xuống sàn ô tô.

"Thần linh ơi! Chuyện quái gì xảy ra thể này?"

người phụ nữ lầm rầm trong run rẩy.

Chúng Thanh Phong lùi xe lại, rồi đạp ga tông mạnh vào đuôi chiếc ô tô kia thêm nhát nữa.

Theo quán tính người phụ nữ lao người về phía trước, mặt đập xuống vô lăng.

Bà ta đưa tay xoa mũi, mặt nhăn nhó vì đau đớn.

"Ôi mũi của tôi.."

Qua gương chiếu hậu, người phụ nữ thấy Chúng Thanh Phong tiếp tục lùi xe thì hốt hoảng.

"Định giết người à?"

Quá sợ hãi trước sự bá đạo của Chúng Thanh Phong, người phụ nữ nhanh chóng đánh tay lái cho xe rẽ phải.

Bà ta thầm than trong lòng, đúng là ông trời chẳng cho ai hết cái gì, em trai đó gương mặt khôi ngô tuấn tú rạng ngời vậy mà lại bị thần kinh.

Đáng tiếc.

Quá đáng tiếc.

Người phụ nữ kia vừa cho xe rẽ phải, Chúng Thanh Phong đạp ga, vượt đèn đỏ phóng với tốc độ nhanh nhất tới bệnh viện tư nhân.